SĨ VÌ TRI KỶ

Hai người dắt ngựa đi tới hồ nước, bước chân chậm rãi, ai nấy trong tay áo giấu sẵn loan đao chủy thủ, đề phòng người dưới tán cây phía trước.

Cùng lúc đó, đối phương cũng đang nhìn họ chằm chằm, áo bào đỏ thẫm đã lộ rõ thân phận quân Hán không thể nghi ngờ, nhưng đối phương cũng không tỏ ý đối địch gì.

Đi tới khoảng cách còn hơn mười trượng, đồng tử Oman co chặt, khựng bước — yên ngựa Tây Vực khác với Trung Nguyên, mà yên ngựa hắn nhìn thấy, từ cách chế tác đến hoa văn thêu may đều là từ hoàng cung Lâu Lan.

Tử Thanh giật thót, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Oman không nói gì, chậm rãi kéo khăn che mặt, im lặng đứng thẳng, hai mắt bình tĩnh tiếp cận đối phương, mặt trầm như nước.

Đối phương từ dưới bóng cây đi ra, dẫn đầu là một cụ già râu hoa râm, nếp nhăn chằng chịt, híp mắt nhìn bọn họ, ánh mắt nhanh chóng nhìn mặt Oman thật lâu, cho đến khoảnh khắc nhận ra…

Tử Thanh kinh ngạc nhìn ông cụ lảo đảo chạy tới họ, bên cạnh ông còn có người định đưa tay dìu nhưng ông mặc kệ, miệng thì kêu khóc, mặt thì vui buồn lẫn lộn.

Cô nghe không hiểu ông ta nói gì, là tiếng Lâu Lan chăng?

“Oman, ông ta…”

Oman thoảng giấu đi hai hàng mày lạnh lùng, nghiêng sang cười với cô: “Không cần lo, những người này ta đều biết, ta sẽ đuổi bọn họ đi.”

Mặc dù nghe vậy, Tử Thanh vẫn không dám thả lỏng, vẫn nắm chặt chủy thủ, chuẩn bị ứng đối tình cảnh đột phát.

Chỉ thoắt chốc, ông cụ râu bạc đã đến trước mặt, lệ rơi đầy mặt, rồi phủ phục xuống, thành kính hôn lên giày Oman. Tình cảnh này khiến Tử Thanh giật nảy mình, nhìn mấy người sau lưng ông cụ, tất cả đều phủ phục trên mặt cát, dáng vẻ kinh sợ.

Oman lạnh lùng đứng, để mặc ông cụ và đám người hành đại lễ Lâu Lan, ánh mắt lạnh thấu xương, vốn dĩ không xem hành động ấy ra gì, lạnh lùng hừ một tiếng, co cẳng đi… Tử Thanh trơ mắt nhìn đám người láo nháo cuống cuồng đuổi theo, theo sát đến dưới một gốc cọ cao lớn vẫn như mới vừa rồi, phủ phục dưới chân Oman.

Tựa như cực kì mất kiên nhẫn, Oman nói gì đó, đám ông lão mới đứng dậy, đứng trước mặt hắn với thần thái cung kính nhún nhường. Oman hỏi một câu, ông ta đáp một câu, hai bên dùng tiếng Lâu Lan nói chuyện với nhau.

Không biết tiếng Lâu Lan, chỉ dựa vào sắc mặt Tử Thanh cũng không suy đoán ra ngọn nguồn, nhưng họ nhún nhường thế chắc có lẽ không đến mức tổn thương Oman. Để Tuyết điểm điêu tự đi uống nước gặm cỏ, cô chậm rãi đi đến dưới bóng cây gần đó nghỉ ngơi, thi thoảng liếc sang Oman.

Lúc mới bắt đầu họ nói chuyện xem như còn hòa hoãn, dần dần hình như vì gì đó tranh chấp không chịu thua.

Ông cụ có vẻ như cầu xin liên tục, vừa nói vừa quỳ trước Oman. Oman từ đầu đến cuối lạnh lẽo, như không hề suy suyễn, chém đinh chặt sắt buông mấy câu, những người còn lại trong đám quân đi đầu cũng đã đến trước hồ nước, quay lại bên cạnh Tử Thanh.

Thấy thuyết phục vô hiệu, ông cụ hiện cũng hết cách, một là không dám chống lại ý Oman, hai là không muốn có gút mắc với quân Hán, cả một đoàn người ngựa đều tránh ra xa.

Đế Tố được đám người khiêng xuống, đặt vào chỗ thoáng mát, có sĩ tốt lấy nước lau nửa thân trên cho cậu, gió mát thổi tới, nắng nóng đã giảm hơn phân nửa, người xem như đã tỉnh táo lại. Đám người còn lại tranh thủ tụm năm tụm ba nghỉ ngơi dưới bóng cây, tuy cũng có người nhìn thấy đám ông cụ Lâu Lan nhưng tưởng là dân du mục trên sa mạc, không lấy làm lạ mà cũng không dư sức đi tìm bọn hắn gây phiền phức. Thấy thế, Tử Thanh yên tâm, đảo mắt thì nhìn thấy Oman một mình đứng xa xa, đang nhìn nước hồ xuất thần.

Cô đi qua, đưa túi nước, nói: “Nước mới lấy, nước hồ này ngọt lắm, cậu nếm thử đi.”

Oman nhận lấy uống mấy ngụm, hất hàm về hướng ông cụ, nhẹ nhàng cười bảo Tử Thanh: “Bọn họ đang nghỉ trưa, lúc đại quân đến sẽ rời đi.”

Tử Thanh nghi hoặc hỏi: “Bọn họ là đến tìm cậu về Lâu Lan à?”

“Ừm.” Oman như đang nghĩ đến chuyện gì nực cười: “Lão già kia, là lão già khóc bù lu bù loa cô vừa thấy đấy. Cô biết không, năm đó vất vả lắm ta mới về được Lâu Lan, chính là lão khổ sở khuyên phụ vương ta phái ta về Hung Nô. Giờ đây, lão đi khắp đại mạc đau khổ đến tìm ta, không biết có nhớ tới năm đó không nữa.” Nụ cười trên mặt như trần thuật, chuyện gió thoảng mây trôi không liên quan đến mình vậy.

“Chú của cậu…” Tử Thanh không biết nên hỏi thế nào.

Biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, Oman đáp rất dứt khoát: “Còn chưa chết, song chắc cũng sắp rồi, nếu không cũng sẽ không cho lão già này ra ngoài tìm ta.”

“… Ông ấy là đang cầu xin cậu đi cùng họ ạ?” Tử Thanh do dự một lát, vẫn hỏi.

Oman quay đi nhìn chim trắng bay vút qua mặt hồ, ra vẻ không nghe thấy cô, dùng tay chỉ, cười nói: “Nhìn kìa! Nó quặp lấy con cá!”

Xưa nay Tử Thanh không muốn miễn cưỡng người khác, thấy hắn không đáp, cũng có thể nghĩ ra bảy tám phần.

“Oman, cậu…”

Oman không quay đầu lại, chợt hỏi: “Thanh nhi, cô đã nghĩ kỹ chưa?

Tử Thanh ngẩn ra, đợi đến chừng hiểu ra là hắn hỏi chuyện gì, nhìn bóng lưng hắn, chìm vào giữa chông chênh miên man.

Không nghe được câu trả lời, Oman cúi đầu cười đắng chát, nói: “…Nên đừng khuyên ta, để ta ở bên cạnh cô thêm mấy ngày đi.”

Gió từ trên mặt hồ cuốn qua, mang theo hơi nước ập tới họ.

Áo bào phần phật trong gió.

Bóng lưng cô tịch như thế ở trước mặt, phản chiếu vào trong mắt, Tử Thanh mơ hồ đau đớn tự đáy lòng.

Mặc gia từng có nhiều tiền bối trợ giúp những nước nhỏ yếu chống cường địch, tuy mình còn lâu mới có được tài năng hơn người như lớp người đi trước, nhưng hẳn cũng nên dốc hết toàn lực giúp hắn, tối thiểu nhất, có thể giúp Oman không đến mức cô độc thế này.

“Ta đi theo cậu.” Tử Thanh đột nhiên nói.

Vừa dứt lời, Oman gấp rút xoay người lại, không thể tin nhìn cô: “Cô… thật chứ?”

Tử Thanh gật đầu.

Nét mặt hắn ban đầu là vui sướng, ngay sau đó lại chuyển thành ưu thương, bình tĩnh nhìn cô chăm chú, hỏi: “Nếu có một ngày, cô oán ta thì làm sao?”

“Sao lại thế chứ?”

Oman chua chát cười khổ, giọng nhỏ đến mức gần như nói một mình: “Ta biết là cô thấy ta đáng thương mới tình nguyện theo ta đi. Rời xa quê hương, lại còn theo ta lưu tại trong cung thành Lâu Lanbức bối không thú vị, cuối cùng sẽ có một ngày cô sẽ hối hận.” Hắn ngẩng lên, “Nếu mai này có một ngày cô muốn đi, ta sẽ đưa cô đi, sẽ không giữ chân cô. Chỉ xin cô chớ có oán ta, hận ta.”

“Ta sẽ không, tương lai cũng sẽ không.”

Hiện đã quyết, tuy trong lòng Tử Thanh không nỡ rời triều đình nhà Hán nhưng ít ra không còn rối rắm, mà trong đầu đang cân nhắc đến chuyện khác, bèn thương lượng với Oman: “Lần này theo Hoắc Tướng quân xuất chinh, ta tuyệt không thể nửa đường bỏ ngài ấy mà đi, cậu về Lâu Lan trước, đợi chừng quân Hán khải hoàn hồi triều, ta sẽ đi Lâu Lan tìm cậu, được không?”

“Ta ở lại với cô.” Oman nói.

Tử Thanh tưởng hắn lo lắng mình sẽ không đi Lâu Lan, nói luôn: “…Cậu yên tâm, tự ta sẽ hết lòng giữ lời.”

Oman mỉm cười: “Biết cô xưa nay lời hứa đáng ngàn vàn rồi, ta chưa từng lo chuyện này, nhưng dù sao đánh trận cũng rất nguy hiểm, sau trận đánh lần trước, nếu ta không ở bên cạnh cô thì chẳng thể nào yên tâm.”

“…”

Tử Thanh không thốt nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc