SIÊU CẤP ĐÁNG YÊU


Lục Úc Niên đã phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được Cố Trạch Ngư tiếp nhận tư vấn từ bác sĩ tâm lý, Cố Trạch Ngư dù có chết cũng không thừa nhận những vết bầm tím trên cổ, trên người Lục Úc Niên đều là do mình tạo nên.

Thậm chí dấu răng sau gáy của Lục Úc Niên vừa vặn khít với dấu răng của cậu một cách hoàn hảo nhưng cậu vẫn không chịu thừa nhận là mình đã làm.
Hơi thở nóng rực mà cậu thở ra không hề lạnh lẽo như đêm hôm đó, thậm chí còn có mùi sữa ngọt ngào, khi răng cậu áp vào tuyến thể của Omega, rõ ràng cậu không hề làm ra động tác quá đáng khiến cho cơn giận Lục Úc Niên lập tức tiêu tan.

Cậu cũng không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng ấn răng vào dấu răng, khi từng chiếc răng trắng tinh hoàn mỹ cắm vào, cậu hoảng sợ một giây ngẩn đầu lên, nghiêm túc mở to hai mắt nói mốt cách vô nghĩ: "Anh xem, không phải tôi."
Lục Úc Niên lười tranh luận với một kẻ ngốc, vì vậy anh bế cậu đến phòng tư vấn của bác sĩ kỳ lân Omega, lạnh lùng nói: "Tách não của cậu ta ra, lấy não của cậu ta đem đi nghiên cứu xem nó có hơn những người khác một cái não nào không."
Cố Trạch Ngư sợ hãi kêu lên, Omega kỳ lân dịu dàng đi tới vuốt ve lưng Alpha để xoa dịu cậu, nhẹ nhàng nói: "Anh ấy nói gì không quan trọng, tôi mới là bác sĩ."
Cố Trạch Ngư vẫn không ngừng khóc, Lục Úc Niên lườm cậu và nói một cách hung ác: "Lại khóc nữa thì tôi nhổ răng của cậu."
Cậu che mặt cố nén tiếng khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống kẽ tay, Lục Úc Niên cảm thấy hơi hối hận, nhưng rõ ràng là Cố Trạch Ngư đã làm những điều còn tồi tệ hơn với anh, vậy thì anh nói vài điều hung dữ thì có làm sao đâu chứ.
Omega kỳ lân đang cầm một cuốn sổ bệnh án và một cây bút bắt đầu hỏi về các triệu chứng, nhưng Lục Úc Niên không thể nói được.

Làm sao anh có thể nói với mọi người rằng anh đã bị một kẻ ngu ngốc vén quần lên nhưng cậu ta lại không chịu thừa nhận được chứ.
"Chuyển cậu ấy đến khoa tâm thần của Bệnh viện Liên minh để kiểm tra toàn diện, chủ yếu tập trung vào bệnh tâm thần phân liệt và chứng mộng du." Lục Úc Niên cúi đầu, thấy Cố Trạch Ngư đã thả một tay ra để giữ lấy khóa thắt lưng của anh, anh cảm thấy được bàn tay đó đang run rẩy, Alpha của anh rất sợ hãi và muốn được Omega của cậu an ủi.

Nhưng anh đi an ủi hung thủ thì ai sẽ an ủi một nạn nhân như anh.

Lục Úc Niên rời đi, để lại Cố Trạch Ngư một mình trong phòng với bác sĩ.

Cố Trạch Ngư ngơ ngác nhìn bóng lưng Omega kiên quyết rời đi đột nhiên ngừng khóc, hai tay ôm ngực nước mắt lưng tròng thút thít.

Lục Úc Niên không biết rằng Cố Trạch Ngư sợ đau và tiêm, vì vậy cậu cũng sợ bác sĩ.

Mặc dù vị bác sĩ Omega kỳ lân này rất dịu dàng và kiên nhẫn, nhưng nỗi sợ hãi khi ở lại đây của Cố Trạch Ngư còn mạnh hơn cả việc bị anh ném vào phòng giam.
Cách đối mặt với sợ hãi của Cố Trạch Ngư là khép kín bản thân, cho dù bác sĩ Omega có kiên nhẫn cố gắng làm cho cậu mở lòng về hoàn cảnh của mình như thế nào thì cậu vẫn không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa chờ đợi Omega của mình đến đón cậu ra khỏi lồng này.
Lục Úc Niên đã liên lạc với anh cả của Cố Trạch Ngư để hỏi về sự kỳ lạ của Cố Trạch Ngư từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành với sự đe dọa không nói sẽ ly hôn với cậu.

Anh cả lúc đầu do dự không chịu nói gì thêm, nhưng anh ta cũng đã miễn cưỡng mở miệng khi nhận được giấy thỏa thuận ly hôn do chính tay Lục Úc Niên đã ký.
"Tiểu Ngư đúng là bị mộng du.


Trước khi trưởng thành, em ấy đã bị như vậy ba lần.

Sau khi tỉnh dậy, em ấy không biết gì về những gì đã xảy ra trong lúc mộng du."
"Em ấy không hung hăng khi mộng du, em ấy chỉ đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lần đầu tiên em ấy phát bệnh là khoảng mười bốn tuổi.

Cơ chế kích hoạt chứng mộng du đã được mười hai người chúng tôi thảo luận, nhưng vẫn chưa có kết quả."
"Cậu nói cậu ta không trở nên bạo lực khi nói chuyện với cậu? Không thể nào.

Người mộng du sẽ không tỉnh lại.

Làm sao cậu có thể nhìn thấy mắt của cậu ta không phải là màu xanh biển.


Cậu tin không, con ngươi của cậu ta không phải màu nâu?"
Lục Úc Niên không thể lấy được bất kỳ thông tin hữu ích nào, anh nghi ngờ rằng gia đình họ Cố đang cố gắng che giấu về bệnh tâm thần của Cố Trạch Ngư, anh cáu kỉnh mắng anh cả: "Cậu nên biết rõ hơn tôi rằng hôn nhân của một bệnh nhân tâm thần không được pháp luật bảo vệ.

Các người giao cho tôi một kẻ ngu ngốc thì cậu ta vẫn là một kẻ mắc bệnh tâm thần."
"Kẻ tâm thần?" Lửa giận của anh cả đã bị khơi dậy nhanh chóng, cao giọng nói: "Sao anh có thể nói như vậy về em ấy, Tiểu Ngư quả thực không thông minh bằng chúng tôi, chúng tôi bảo vệ em ấy càng nhiều hơn so với những người khác, em ấy cũng không phải một kẻ ngốc cũng không phải kẻ điên, sao anh có thể nói như vậy với Alpha của mình chứ?"
"Mặc kệ như thế nào, mang em trai cậu đi đi, tôi không cần cậu ta nữa." Lục Úc Niên cũng không thèm tranh luận với anh ta, không ai có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với anh, kể cả hung thủ giả vờ vô tội.
Anh đột nhiên cảm thấy lòng tốt của Cố Trạch Ngư đối với anh trước đây giống như vụn bánh mì rắc bên ngoài cạm bẫy, anh từng bước từng bước bị dụ dỗ bởi thức ăn rồi nhảy vào vực thẳm của sự diệt vong vĩnh viễn, bị ma quỷ ăn thịt một cách tàn nhẫn sau đó ném ra khỏi cạm bẫy.
"Em ấy không thể rời khỏi quân đội của anh.

Lục Úc Niên, lý do tại sao chúng tôi để Tiểu Ngư kết hôn với anh là bởi vì em ấy đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm.

Chỉ khi ở bên anh, những người có âm mưu với em ấy mới không dám hành động hấp tấp."
Anh cả hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc của mình, nghiến chặt hàm răng nói: "Chừng nào chiến tranh chưa kết thúc, Cố Trạch Ngư chỉ có thể ở lại với anh, chỉ cần anh đẩy lùi Hải tộc, chúng tôi sẽ tới đón em ấy về nhà."
"Trước đó, xin hãy đối xử tử tế với Cố Trạch Ngư.

Dù anh có thừa nhận hay không thì hai người cũng là một cặp vợ chồng." Anh cả cúp máy sau khi nói xong câu đấy.


Chưa đầy mười phút sau, một biên bản chuyển khoản quyên góp một tỷ cho quân đội của Lục Úc Niên đã đến.

Nhìn vào dãy số, Lục Úc Niên cười khẩy một tiếng rồi kéo thông tin liên lạc anh cả của mình vào danh sách đen.
Anh trai của Cố Trạch Ngư thật ngây thơ, họ thực sự nghĩ rằng Lục Úc Niên là một omega có thể mua được bằng tiền sao? Anh không thể không thừa nhận rằng trước khi xuất trận, Cố Trạch Ngư đã chạm vào áo giáp của anh và nói "bình an trở về", điều này đã mở trái tim anh ra một chút.

Rồi tiếp đó là ba câu "Tôi rất thích omega của mình" vang vọng ra qua khe hở.

Nhưng tất cả những điều này đều đã bị chính Cố Trạch Ngư làm rối tung lên.
Lục Úc Niên chán nản chạy đến phòng huấn luyện súng ống để nhắm bắn các bia mục tiêu, hai giờ sau khi anh ra khỏi phòng, đội phó lo lắng đi tới và nói với vẻ mặt lo lắng: "Tướng quân, ngài hãy đến phòng tư vấn để xem một chút, tình trạng của Cố thiếu gia không được tốt lắm."
Lục Úc Niên cứng rắn nói: "Không đi, cậu ta bị bệnh và cần điều trị, tôi không phải là bác sĩ, đến đó thì thì có ích gì."
Đội phó do dự một chút, cũng không có nói thêm lời nào nữa, bổn phận của quân nhân chính là phục tùng, cho nên can thiệp vượt cấp bậc như vậy là điều duy nhất hắn có thể làm cho Cố Trạch Ngư rồi.
Lục Úc Niên không hề nghi ngờ gì cả cho đến khi anh không nhìn thấy Cố Trạch Ngư trở lại phòng của mình vào buổi tối, vì vậy anh đã gọi trợ lý của mình để hỏi: "Người đâu rồi? Cậu ta lại chạy trốn à? Các người có bắt được cậu ta không?"
Đội phó cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt đen láy của Lục Úc Niên, cố gắng không để lộ ra sự thương hại cùng đồng cảm với Cố Trạch Ngư, nói: "Cậu ấy vừa mới được cấp cứu, cậu ấy mất máu quá nhiều, vẫn đang trong tình trạng hôn mê."
__________
Lời tác giả
Về cơ bản thì tôi vẫn là một nhà văn tàn ác..


Bình luận

Truyện đang đọc