===
Ánh mắt của Ôn Như Quy rơi trên đôi môi của cô, nhìn một lúc lại cảm giác hình như cơ thể bắt đầu nóng lên.
Hầu hết của anh theo bản năng khẽ nhúc nhích, tim đập nhanh như sấm..
Cô yên lặng nhắm mắt, dáng vẻ lúc nhìn nhìn qua rất ngoan ngoãn.
Ôn Như Quy hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nhịn được hấp dẫn, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của cô.
- -- Thật mềm.
- -- Cảm giác khi sờ vào rất đặc biệt.
Ôn Như Quy giống như một đứa trẻ tìm được đồ chơi, lúc thì thổi lông mi của cô, lúc thì nhẹ nhàng chọc mặt cô.
Lông mi Đồng Tuyết Lục rất dài và dày, giống như 2 cái bàn chải nhỏ, khuôn mặt của cô trắng nõn có tính đàn hồi nhưng cũng không bằng sự rung động mà cánh môi của cô mang lại cho anh.
Vừa rồi chạm một cái vào môi cô mà tim anh đã đập nhanh như đánh trống dồn, trong lòng có một khát vọng không nói ra được.
Anh không rõ sự ao ước này là gì, vì vậy rất muốn sờ thử một lần nữa.
Ngay sau đó tay của anh lại rơi xuống bờ môi cô, còn hơi dùng sức đè xuống.
Bên ngoài đã bắt đầu nổi gió, anh đang định đi vào nhà lấy thảm ra thì đúng lúc này lông mi của Đông Tuyết Lục chớp chớp, mở mắt ra
Ánh mắt 2 người va vào nhau.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Đồng Tuyết Lục trừng mắt, nghi ngờ nhìn anh: "Đồng chí Ôn Như Quy, anh vừa mới làm gì với em vậy? Anh dùng cái gì chạm vào môi em đó?"
Mặt Ôn Như Quy "bùm" một tiếng đỏ ửng: "Anh dùng tay chạm đấy."
Đồng Tuyết Lục lắc đầu, còn lấy tay sờ môi mình: "Không đúng, cảm giác không giống, có phải anh lừa em đúng không?"
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không có, anh thật sự dùng tay chạm vào."
Đồng Tuyết Lục lại dùng tay chạm vào bờ môi của môi, khăng khăng nói anh đang lừa cô.
Trong lòng Ôn Như Quy rất hối hận: "Anh xin lỗi vì đã đùa giỡn lưu manh với em nhưng anh thật sự dùng tay sờ."
Tròng mắt Đồng Tuyết Lục xoay chuyển: "Cảm giác dùng tay sờ không giống nhau, không tin em làm thử cho anh xem."
Nói xong, cô đưa tay sờ lên môi anh, còn học anh đè xuống.
Ôn Như Quy như ngừng thở, cả người không dám nhúc nhích dù chỉ là một động tác nhỏ.
Đồng Tuyết Lục: "Anh nhớ kỹ, đây là cảm giác dùng tay chạm vào."
Cô nói xong thì đột nhiên tiến tới, môi cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Khắp người Ôn Như Quy giống như bị điện giật, cả người đều tê dại.
Anh cảm giác máu cả người như đang dồn lên mặt, trái tim đập nhanh đến nỗi giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cánh môi của Đồng Tuyết Lục như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã rời đi: "Đồng chí Ôn Như Quy, 2 cảm giác hoàn toàn khác nhau có đúng không?"
Ôn Như Quy giống như tượng gỗ ngây ngô nhìn Đồng Tuyết Lục, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, không giống."
Đồng Tuyết Lục: "Vậy vừa rồi là anh dùng môi chạm vào em phải không?"
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không phải, anh thật sự dùng tay."
Đồng Tuyết Lục quay đầu: "Có thật không? Em không tin. Trừ khi anh cũng chạm một cái, để em cảm nhận sự khác nhau."
Ánh mặt trời sau buổi trưa rất vừa vặn, xuyên qua cây cối chiếu xuống dưới, nắng vàng rực rỡ ấm áp chiếu trên người anh, Đồng Tuyết Lục thấy hầu hết của anh bắt đầu dịch chuyển lên xuống.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày: "Đồng chí Ôn Như Quy, không phải anh dám làm nhưng không dám nhận đó chứ?"
Ôn Như Quy đỏ mặt: "Không phải."
Đồng Tuyết Lục ngửa mặt, chu miệng về phía anh: "Vậy đến đây đi."
Ôn Như Quy nhìn môi cô, cảm giác tim mình đập đã hoàn toàn mất khống chế.
Nửa người trên của anh hơi nghiêng về phía trước, lúc tiến lại gần, mùi hương riêng biệt của cô xông vào mũi anh.
Anh ngừng thở tiến tới, mắt thấy sắp chạm vào bờ môi cô, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu: "Chị ơi, Miên Miên làm dơ quần áo rồi!"
Vừa dứt lời thì công sân đã bị đẩy ra, bóng dáng Đồng Miên Miên chạy vào.
Đồng Tuyết Lục lấy tay đẩy anh ra đứng lên.
Ôn Như Quy: "..."
Lỗ tai anh hồng hồng đứng bên cạnh ghế, trong lòng nhảy ra một suy nghĩ "Đồng Miên Miên trở về thật không đúng lúc".
Đồng Tuyết Lục dắt tay Đồng Miên Miên trở về, thấy Ôn Như Quy vẫn còn đứng ở đó thì đi qua nháy mắt với anh "Lần sau cho anh cơ hội chứng minh trong sạch".
Trong lòng Ôn Như Quy lại bắt đầu nhảy lên điên cuồng.
- -- Nếu như có thể dùng cách này để chứng minh trong sạch thì sau này anh sẵn lòng bị oan uổng!
Đồng Tuyết Lục thấy tại anh đỏ lên từng chút một, khóe miệng chứa ý cười dắt cục bột nhỏ vào trong thay quần áo.
Đợi sau khi ra ngoài, cô đưa tiền thuê nhà 3 tháng tiếp theo cho Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy không muốn nhưng Đồng Tuyết Lục kiên trì kêu anh nhận.
Việc nào ra việc đó, 2 người chỉ là người yêu mà thôi, không thể để anh nuôi người Đồng gia được.
Cho dù 2 người kết hôn thì anh cũng không có nghĩa vụ nuôi dưỡng mấy anh em Đồng Gia Minh.
Hiếm khi Ôn Như Quy được nghỉ nên tất nhiên Đồng Tuyết Lục muốn đế anh ăn thật ngon.
Nhân lúc 2 anh em Đồng Gia Minh vẫn chưa trở về, cô vào phòng bếp làm một phần kẹo táo đỏ óc chó.
Trước tiên xào thơm hạt óc chó, bỏ hạt táo đỏ rồi cắt thành từng miếng để lại dùng sau. Sau khi đổ nước, dầu và đường mạch nha vào nồi thì bật lửa vừa rồi chuyển sang lửa nhỏ nấu từ từ. Đợi đến khi đường mạch nha hòa tan nổi bong bóng thì cho hạt óc chó, táo đỏ và hạt vừng vào trộn đều.
Sau đó đổ hỗn hợp ra mâm, dùng chày cán bột đè xuống cho bằng phẳng, rồi để lạnh cho nó thành hình.
Đến khi ráng chiều phủ kín cả bầu trời, Đồng Tuyết Lục bắt đầu làm cơm tối.
Đêm nay cô định nấu một nồi lẩu xào cay.
Gọt vỏ củ sen và khoai tây rồi thái thành từng miếng, rau cần thái khúc, nấm hương và thịt bò viên thì thái thành từng cục rồi bỏ hết vào trong nồi đun sôi, chờ chín thì vớt lên để ráo nước, sau đó đổi một nồi nước khác, nhúng dạ dày bò vào trong nước mấy giây thì lấy ra.
Cho dầu vào chảo, chờ chảo nóng lên thì cho gừng, tỏi, hành tây, hoa tiêu và gia vị vào, xào đến khi dậy mùi thơm thì cho nguyên liệu đã luộc chín vào xào, trước khi múc ra lại rắc thêm hạt vừng quen thuộc, món lẩu xào cay đã chế biến xong.
Sau đó cô lại làm một đĩa cải thìa xào và canh cà chua trứng.
Củ sen giòn tan, khoai tây mềm mại, thịt bò viên thơm nức, cộng với hương thơm ngào ngạt của nấm hương, lấu xào cay ngon miệng, người một nhà ăn đến một miệng đầy dầu.
Đồng Gia Tín vừa ăn vừa âm thầm cầu nguyện về sau Ôn Như Quy thường xuyên đến đây, như vậy thì cậu ta có thể được ăn ngon rồi.
===
Sau khi ăn cơm tối, Đồng Tuyết Lục cắt kẹo táo đỏ óc chó đã thành hình, thành từng khối để Ôn Như Quy mang về nhà.
Ban đêm sâu thẳm, gió đêm thổi đến làm lá cây rung lên xào xạc.
Đồng Tuyết Lục rụt cổ, tiễn Ôn Như Quy ra cửa: "Trời lạnh lắm, anh mau về đi."
Ôn Như Quy "Ừ" một tiếng, ánh mắt rơi vào trên cái cổ trống trớn của cô, trong lòng hơi động.
Thời tiết đang càng ngày càng lạnh, hình như trên cổ của cô còn thiếu một cái khăn, quàng cổ.
Cô không muốn nhận lại tiền thuê nhà, vậy thì anh có thể đổi tiền thành quà tặng cho cô.
===
Trở lại khu quân sự.
Ôn Như Quy vừa bước vào nhà đã thấy Phác Kiến Nghĩa ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Phác Kiến Nghĩa nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên: "Cuối cùng thằng nhóc anh cũng trở về!"
Ôn Như Quy nhìn qua lập tức hoảng sợ: "Sao anh lại biến thành như vậy?"
Chỉ mới không thấy một tháng, cả người Phác Kiến Nghĩa trở nên tiều tụy giống như ông chú trung niên bị tàn phá, trên mặt đầy râu ria xồm xoàm, dưới mắt có quầng thâm rất đậm, 2 gò má cũng lõm xuống.
Anh ta còn chưa kịp mở miệng, ông cụ Ôn đã nhìn thấy đồ vật trong tay Ôn Như Quy: "Cháu cầm cái gì trong tay thế?".
"Là kẹo táo đỏ óc chó." Ôn Như Quy đưa đồ cho ông cụ, còn không quên dặn dò: "Ông nội, ông đừng ăn quá nhiều kẹo."
Ông cu Ôn hừ một tiếng: "Cháu muốn ăn thì nói rõ đi, đừng có lấy ông làm cớ."
Nói xong, ông ấy lấy ra một ít kẹo táo đỏ óc cho đi sang sát vách khoe khoang với lão Khương.
Chú Tông không biết đã đi đâu, trong phòng khách chỉ còn lại 2 người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa.
Phác Kiến Nghĩa móc từ trong túi ra một xấp tiền đưa qua: "Trả lại tiền cho anh."
Ôn Như Quy: "Sao anh lại có tiền trả?"
Phác Kiến Nghĩa cầm tách trà ngửa đầu buồn bực uống cạn, người không biết còn tưởng anh ta đang uống rượu: "Tiểu Như trả lại toàn bộ số tiền cho tôi, còn nói về sau tôi đừng gửi tiền cho cô ấy nữa!".
Ôn Như Quy nhìn anh ta không nói gì.
Anh biết rõ chuyện của Phác Kiến Nghĩa và Lâm Tiểu Như.
Phác Kiến Nghĩa có một cấp dưới, đã hi sinh trong một lần bắt cướp, cấp dưới kia là một cảnh sát già, trong nhà còn có mẹ già hơn 70 tuổi, vợ bị bệnh nặng và một đứa con gái tuổi tác không lớn.
Sau khi cảnh sát già gặp chuyện không may, trong đồn có bồi thường một khoản tiền, trợ cấp cho gia đình ông ấy, chẳng qua đối với Lâm gia thì như muốn bỏ biển. hoàn toàn không đủ dùng.
Phác Kiến Nghĩa dùng danh nghĩa của đồng nghiệp trong đồn công an gửi tiền cho Lâm gia, chăm sóc bọn họ trên nhiều phương diện, Lâm Tiểu Như là con gái của cảnh sát già, Phác Kiến Nghĩa chăm sóc thời gian dài thì sinh ra tình cảm.
Lúc trước mẹ Lâm bị bệnh nặng phải nhập viện, trong tay Phác Kiến Nghĩa không đủ tiền nên vay anh, vốn dĩ anh còn tưởng rằng hành động lần này của anh ta có thể cảm động được đối phương, không ngờ cuối cùng lại là kết quả này.
Phác Kiến Nghĩa lại rót cho mình một tách trà: "Sao anh không nói 2 câu an ủi tôi một chút? Trong lòng tôi khó chịu quá!"
Ôn Như Quy dừng một lúc rồi nói: "Bớt đau buồn."
Phác Kiến Nghĩa: "..."
"Trước đây sao tôi không nhận ra anh độc miệng như vậy nhỉ? Từ khi anh ở cùng một chỗ với đồng chí Đồng, cái miệng này của anh càng ngày càng lợi hại!"
Ôn Như Quy nhíu mày: "Không liên quan gì đến cô ấy, anh đừng có nói nhảm."
Phác Kiến Nghĩa vừa nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ người yêu của anh đã cảm thấy chán ngấy, lại nghĩ đến bản thân còn chưa thổ lộ đã bị đối phương từ chối, trong lòng càng khó chịu hơn.
"Như Quy, tôi cảm giác về sau không thể rung động với bất cứ người phụ nữ nào nữa rồi, tình cảm thật sự gây tổn thương quá!"
Rõ ràng trước đây 2 vẫn đang ở chung rất tốt, còn kém mỗi việc đâm thủng lớp giấy kia mà thôi, ai ngờ anh ta chỉ mới đi công tác có nửa tháng, lúc trở về thì cô ấy đã có người yêu.
- -- Con mẹ nó chứ, vậy 2 năm qua anh ta là cái gì?
Tuy rằng ngay từ đầu anh ta chỉ nhìn trên phần đồng nghiệp chăm sóc Lâm gia, nhưng về sau... Chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được anh ta có ý với cô ấy.
Cũng không phải anh ta không muốn đâm xuyên lớp giấy kia mà do cô ấy nói cô không có lòng dạ tìm người yêu, chỉ muốn chăm sóc người Cố gia. Thế thì tại sao hiện tại lại có tâm trạng yêu đương với người khác thế?
- -- Anh ta cảm thấy bản thân giống như một tên ngốc!
Từ trước đến nay Ôn Như Quy không biết an ủi người khác nên chỉ có thể yên lặng nghe anh ta kể ra.
Đợi đến khi anh ta trở về, bình trà Ôn gia đã bị Phác Kiến Nghĩa uống cạn.
Lúc đi ra khỏi Ôn gia, cơ thể anh ta hơi lảo đảo giống như say trà.
===
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục đi làm thì tuyên bố với mọi người trong tiệm ăn, chuyện cô sẽ tham gia cuộc thi so tài nấu nướng.
"Quản lý Đồng, chúng ta thật sự có thể lên cấp thành tiệm ăn cấp 1 sao?"
Mấy người Mạnh Thanh Thanh biết được đều há miệng thật lớn.
Đồng Tuyết Lục hờ hững nói: "Nếu như chúng ta có thể chiến thắng trong cuộc thi so tài nấu nướng."
Nghe vậy, mấy người Mạnh Thanh Thanh lập tức càng thêm phấn khởi.
"Khả năng nấu nướng của quản lý Đồng lợi hại như vậy, nhất định sẽ có thế."
Quách Vệ Bình gật đầu như giã tỏi: "Em cũng thấy như vậy!".
Khuôn mặt Quách Xuân Ngọc cũng đỏ lên vì hưng phấn: "Quản lý Đồng, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Đồng Tuyết Lục tán thưởng nhìn Quách Xuân Ngọc: "Tiếp theo tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc luyện tập nấu nướng, vì vậy chuyện trong tiệm ăn cần mọi người gánh vác trách nhiệm nhiều hơn."
Quách Xuân Ngọc liên tục gật đầu: "Đây là chuyện nên làm, quản lý Đồng yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ quản lý tiệm ăn thật tốt, không để chuyện của tiệm ăn ảnh, hưởng đến cô!".
Mạnh Thanh Thanh và Quách Vệ Bình cũng gật đầu theo: "Quản lý Đồng cứ yên tâm luyện tập khả năng nấu nướng nhé.".
Đồng Tuyết Lục hài lòng gật đầu.
Sau đó cô dẫn theo Quách Vệ Bình đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn, lúc trở lại thì thấy thư ký Trác cầm một phần tài liệu chờ cô trong tiệm ăn.
"Thư ký Trác, sao cô cũng tới đây?"
Thư ký Trác thầy cô, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười: "Bộ trưởng Lâm bảo tôi tự mình giao phần tài liệu này cho cô, nghe nói cô đã lấy được tư cách dự thi, xin chúc mừng!"
Đồng Tuyết Lạc vui vẻ cười nói: "Đây là nhờ phúc của thư ký Trác đấy, hôm qua tiệm chúng tôi vừa mới làm xong rất nhiều thịt bò viên, thư ký Trác có muốn lấy một ít không?"
Thư ký Trác cười nói: "Được, đúng lúc hôm nay trước khi tôi ra cửa, người nhà có kêu tôi mua một ít trở về."
Đồng Tuyết Lục tự mình chuẩn bị cho cô ấy một túi thịt bò viên, về phần giá cả, chính là nửa mua nửa tặng.
Thư ký Trác cảm nhận sức nặng của cái túi, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Đợi thư ký Trác rời đi, Đồng Tuyết Lục mới lấy tài liệu ra đọc kỹ.
===
Thi đấu được xác định giữa tháng sau, nói cách khác cô còn hơn nửa tháng để chuẩn bị.
Tiệm ăn tham gia kể cả cô là có tổng cộng 12 tiệm, trong đó có 2, 3 nhà rất có thực lực.
3 nhà này để là tiệm ăn lâu đời công tư hợp doanh, ví dụ như tiệm ăn có tên là Sao Đỏ, trước khi công ty hợp doanh là tiệm ăn rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, món gạch cua xào bơ và thịt nấu chao của bọn họ là món ăn đặc sắc nổi tiếng xa gần.
(*) Công tư hợp doanh: hình thức kinh doanh do nhà nước và tư nhân cùng góp vốn.
Thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, tiệm ăn lâu đời bị công tư hợp doanh, về sau tiệm ăn Sao Đỏ biến thành tiệm ăn nhà nước, nhưng đầu bếp bên trong là đời sau của tiệm ăn năm đó, chắc chắn những thực đơn kia sẽ được lưu truyền đến ngày này.
Có lẽ bình thường bọn họ sẽ không nấu những món ăn này nhưng nếu so tài, chắc chắn bọn họ sẽ lấy ra món ăn sở trường và đặc sắc nhất để dự thi.
Nói cách khác, lần này những đầu bếp dự thi đều là những cao thủ ẩn mình, cô muốn, chiến thắng cuộc thi không phải là chuyện dễ dàng.
Chẳng qua nếu đã tham gia thì cô sẽ cố gắng hết sức đối phó.
===
Đồng Tuyết Lục bên này đang suy nghĩ chuyện so tài, Ôn Như Quy bên kia đã đi tới trung tâm bách hóa.
Anh rất ít khi đi tới đây, đi một vòng lớn mới tìm được cửa hàng bán quần áo.
Bình thường nhân viên bán hàng đều dùng mũi xem người, hiện tại vừa thấy Ôn Như Quy thì nở nụ một nụ cười thẹn thùng: "Vị đồng chí này, anh muốn mua cái gì vậy?"
Ôn Như Quy: "Các người có khăn quàng cổ của phụ nữ không?"
Nhân viên bán hàng hơi ngơ ngác: "Anh muốn mua tặng cho mẹ sao?"
Ôn Như Quy nhíu mày: "Không phải, là tặng cho người yêu."
Nụ cười ngại ngùng trên mặt nhân viên bán hàng lập tức biến mất: "Đợi một chút."
Nói xong cô ta lấy ra mấy cái khăn quàng cổ từ bên trong, trong đó có một cái màu đỏ rực, một cái màu trắng.
Ôn Như Quy chọn cả 2 cái rồi đưa cho nhân viên bán hàng: "Tôi lấy cả 2 cái."
Trong lòng nhân viên bán hàng khẽ thở dài, sao người yêu của người ta vừa lớn lên đẹp trai vừa ra tay hào phóng thế này, thật hâm mộ chết người mà.
Người đàn ông đi mua đồ, mua xong thì quay đầu rời đi ngay.
Sau khi Ôn Như Quy mua xong khăn quàng cổ đã nghĩ đến việc tới tiệm ăn đưa cho Đồng Tuyết Lục.
Ai ngờ anh vừa mới xoay người thì thấy một người phụ nữ đứng phía sau, suýt nữa là anh đã va vào đối phương.
Người phụ nữ kia không đợi anh mở miệng đã cười nói: "Đồng chí Ôn, thật trùng hợp, anh cũng tới mua đồ à?"
Ôn Như Quy nhìn đối phương: "Xin hỏi cô là ai vậy?"
Tôn Mạn Nhu cảm giác ngực mình lại trúng một mũi tên: "Tôi là Tôn Mạn Nhu, đồng chí Ôn thực sự không nhận ra tôi à?"
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không nhận ra, tôi còn có việc, nếu cô không có chuyện gì thì tôi đi trước."
Tôn Mạn Nhu vội vàng nói: "Tôi vừa mới nghe được cuộc trò chuyện của anh với nhân viên bán hàng, anh muốn đưa khăn quàng cổ cho đồng chí Đồng đúng không? Tôi nghe nói đồng chí Đồng đang nấu ăn tại tiệm ăn, tôi muốn qua đó nếm thử, không bằng đi chung nhé?".
Ôn Như Quy từ chối ngay: "Không được, hơn nữa tôi hi vọng về sau cô đừng tới gần người yêu của tôi, tôi không thích những lời cô nói với cô ấy đêm hôm đó!"
Nói xong, anh không chờ Tôn Mạn Nhu giải thích, lướt qua cô ta nghênh ngang rời đi.
Tôn Mạn Nhu nhìn bóng lưng đi xa của Ôn Như Quy, sắc mặt lúc đó lúc trắng.
===
Ôn Như Quy đi ra khỏi trung tâm bách hóa, đạp xe đạp đi thẳng về tiệm ăn.
Đồng Tuyết Lục thấy anh, trên mặt hiện lên nụ cười tươi: "Sao anh đến sớm thế?",
Ôn Như Quy "Ừ" một tiếng, đưa khăn quàng cổ cho cô: "Tặng em."
Đồng Tuyết Lục mở túi ra nhìn, chỉ thấy bên trong là 2 chiếc khăn quàng cổ bằng lông dê một đỏ một trắng, sờ vào rất ấm áp.
"Đều cho em à? Anh không mua cho mình hả?"
Ôn Như Quy nhẹ nhàng lắc đầu.
Đồng Tuyết Lục nhìn xem, thật ra cái màu trắng rất trung tính, nam nữ đều mang được: "Vậy em lấy cái màu đỏ này, cái màu trắng thì cho anh."
Ôn Như Quy nghe vậy muốn từ chối, Đồng Tuyết Lục đã vội nói: "Về sau khi chúng ta đi ra ngoài, anh mang chiếc màu trắng, em đeo chiếc màu đỏ, anh biết cái này tên là gì không?"
Ôn Như Quy: "Tên gì?"
"Đồ tình nhân đó, chúng ta mặc đồ giống nhau, người khác nhìn vào sẽ biết ngay chúng ta là người yêu."
Ôn Như Quy lần đầu tiên nghe thấy từ này.
Trong đầu của anh hiện lên hình ảnh, 2 người bọn họ đi trên đường, trên cố cô quàng khăn màu đỏ, trên cố anh lại quàng khăn màu trắng, hình dáng giống nhau như đúc, vừa nhìn đã biết là người yêu.
Khóe miệng Ôn Như Quy hơi nhếch lên: "Được."
- -- Đồ tình nhân.
- -- Anh rất thích cái từ này.
===
Tôn Mạn Nhu đen mặt trở lại tòa soạn báo, càng nghĩ càng tức giận.
Cô ta thật sự nghĩ mãi không ra, rõ ràng điều kiện của cô ta tốt hơn cái người tên Đồng Tuyết Lục kia nhiều, vì sao Ôn Như Quy lại không thấy sự tồn tại của cô ta?
Ôn Như Quy cũng là một tên ngốc, bản thân có bối cảnh tốt như vậy không đi làm bộ đội, ngược lại chạy đi làm nghiên cứu viên gì đó!
Nếu như anh ở bên cô ta, nhất định cô ta sẽ cố gắng khuyên anh từ bỏ thân phận. nghiên cứu viên đi nhập ngũ.
Với quan hệ và bối cảnh của Ôn gia, sớm muộn gì anh cũng có thể lên chức tự lệnh, đến lúc đó cô ta chính là bà tư lệnh!
Vì vậy mặc kệ thế nào cô ta không thể từ bỏ miếng bánh thơm ngon Ôn Như Quy này.
Suy nghĩ một lúc, Tôn Mạn Nhu cầm điện thoại lên gọi điện cho bên phía quân đội: "Xin chào, tôi tìm tư lệnh Tiêu."
"Tư lệnh Tiêu không có ở trong quân đội, cô là ai?"
Tôn Mạn Nhu hơi ngơ ngác: "Tư lệnh Tiêu là ông nội của tôi, ông ấy không ở trong quân đội vì đã tới Bắc Kinh rồi à?"
Đầu bên kia nói: "Không phải, tư lệnh Tiêu có việc rời khỏi quân đội rồi, về phần đi nơi nào thì tôi cũng không biết".
Cúp điện thoại, Tôn Mạn Nhu nhíu chặt lông mày.
Vốn dĩ cô ta muốn hỏi khi nào ông nội nuôi tới Bắc Kinh, không ngờ hiện tại người không liên lạc được.
- -- Gần đây sao cô ta xui xẻo thế, tại sao làm việc gì cũng không thuận lợi?
Tôn Mạn Nhu nghĩ thế, sắc mặt càng lúc càng đen.
===
Lúc này tư lệnh Tiêu đang ở trên xe lửa đi về phía tỉnh Bắc Hòa.
Ông ấy lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong ngực, tấm ảnh cũ kỹ đã chuyển sang màu vàng, nhìn qua thì biết đã nhiều năm rồi.
Người trên ảnh đã hơi mơ hồ, chỉ có thể mang máng nhìn ra đó là một người phụ nữ.
Tư lệnh Tiêu nhìn người phụ nữ trong tấm ảnh, đáy mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn và đau buồn: "Mạn Chi, qua nhiều năm như vậy anh mới biết được chúng ta có con, em có trách anh không?"
[HẾT CHƯƠNG 80]