SINH ĐỒ

Edit: Ciao

“Đã ăn cơm chưa?” Chu Diễm hỏi.

“Ừ.”

“Tôi sẽ rửa xong nhanh thôi, mọi người cứ ăn trước đi!”

Lý Chính hất cằm vào đống bát: “Làm sao lại đi rửa bát thuê thế?”

Chu Diễm quay đầu lại tiếp tục làm việc: “Thím rửa chén bị vấp ngã đi bệnh viện rồi, nên tôi tới giúp thím ấy.”

“Bao nhiên tiền?”

“Ba mươi đồng.”

“Hừ!” Lý Chính giễu cợt một tiếng, đi tới bên cạnh chậu nhựa, ngồi xổm xuống, đầu ngón tay ghét bỏ đẩy đẩy chồng bát: “Chỉ ba mươi thôi sao?”

Chu Diễm nói: “Trong túi áo anh còn không có một xu chứ gì.”

Lý Chính nhìn chằm chằm vào cô: “Có tin tôi vẫy tay một cái là có tiền không hả?”

“Ai mà chẳng biết khoác lác chứ.”

Cô nhóc lầm bầm một tiếng, Lý Chính cũng không phủ nhận. Anh nói khẽ: “Chí có chút bản lĩnh thế này mà còn nói muốn đi làm thuê để về nhà à?”

“... Công việc khó tìm, tôi không có chứng minh thư lại không có kinh nghiệm, từ từ là được thôi.”

“Cũng còn biết được phân lượng của mình...” Lý Chính nói: “Từ từ sẽ được, trước khi vào học có thể kiếm được tiền đi đường sao?”

Động tác của Chu Diễm chậm xuống.

Đâu chỉ có tiền đi đường, còn cả học phí nữa, đã là năm thứ ba rồi...

Chu Diễm bĩu môi: “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Lý Chính bỏ bát đũa ra, thuận miệng nói: “Đã nhìn thấy thuyền lúc qua cầu chưa?”

Chu Diễm khó hiểu: “Ừ.”

“Lúc qua cầu, thuyền đi thẳng bởi vì nguy hiểm, cần có một người đứng ở đầu thuyền chỉ đạo phương hướng, nếu không lúc nào cũng có thể va vào.” Lý Chính đứng lên, khẽ nói: “Tự nhiên thẳng? Nói cho thoải mái thôi chứ thực ra là tự an ủi vì không thấy hy vọng, học Ngôn ngữ văn nhưng đừng chỉ biết đọc sách không.”

Nói xong, Lý Chính bước đi.

Chu Diễm ngây người một lát, trong đầu buồn bực, cô nhanh chóng rửa sạch đống chén bát còn lại, ôm chậu nhựa, đưa bát vào trong phòng bếp, lúc đi vào trông thấy Lý Chính đang hút thuốc nói chuyện phiếm với chủ quán, hình như cũng không phát hiện cô đi vào.

Chu Diễm thả bát đũa, nói rõ với đầu bếp rồi đi ra cửa, mới ra khỏi cửa thì đằng sau có người đi cùng. Đến nhà hàng, cô trông thấy chú Lưu đang ngồi trên bàn, bước chân Chu Diễm hơi ngừng lại, người phía sau đi vượt qua cô, ngồi vào chỗ.

Chú Lưu mời: “Đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau ngồi xuống ăn cơm!”

“A...” Chu Diễm ngồi xuống vị trí trống.

Vương Khiết đã ăn hơi no, cô ta thấy Lý Chính trở về thì có chút không chịu nổi.

Chuẩn bị trong một lát, cô ta nói: “Ôi, cảm ơn anh, khách sạn này anh giới thiệu rất tốt!”

Lý Chính “Ừ” một tiếng, ăn nhanh như châu chấu tấn công bàn ăn vậy.

Chu Diễm đã thấy đói từ lâu, trước đó trông thấy Lý Chính, biết là có cơm ăn, cô vốn còn cảm thấy vui vẻ nhưng giờ tâm tình cũng bị giảm sút.

Vương Khiết nói: “Em nên gọi anh thế nào đây, em tên là Vương Khiết!”

Không ai để ý tới cô ta.

Hân Hân nuốt cơm nói: “Chú ấy là chú Lý!”

Mọi người: “....”

Vương Khiết cười nói: “Bạn nhỏ đáng yêu quá!” Lại tự cho là quen thuộc nói: “Vậy em gọi anh là anh Lý nhé!”

Chú Lưu và tiểu Lý chèo thuyền nhìn nhau, cúi đầu bới cơm ăn, cố gắng nén cười.

Chu Diễm liếc về phía Lý Chính, không có phòng bị nên đúng lúc nhìn vào mắt anh.

Lý Chính không mặn không nhạt nói với cô: “Ăn của cô đi.”

Chu Diễm thấp giọng đáp: “A...”

Vương Khiết nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lý Chính, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Cô ta gắp thức ăn, thấy người bên cạnh không yên lòng thì nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì thế, Tưởng Bac sVawn ăn xong trở về phòng rồi, cậu nhớ cậu ta à? Nhờ thì đi tìm đi, đuổi cái bóng đèn này đi!”

“Nói bậy cái gì thế!” Cao Quân liếc sang bàn kia: “Về phòng sẽ nói cho cậu biết.”

***

Sau khi trở lại gian phòng, Vương Khiết không thể chờ đợi được: “Cậu muốn nói gì với mình thế hả, thần thần bí bí?”

Cao Quân mất hồn mất vía một lúc, mới mở miệng nói: “Vừa rồi lúc ăn cơm, cô gái đi về sau, cậu có thấy không?”

Vương Khiết kỳ quái nói: “Đương nhiên là thấy rồi, cô ta đâu phải quỷ.” Chỉ là không nhìn rõ mặt mũi mà thôi.

Cao Quân yên lặng một lúc.

“Làm sao thế, cô ta là ai? Cậu biết à?”

“... Là bạn cấp ba của mình.”

“Bạn cấp ba? Vậy sao vừa rồi cậu không ra chào hỏi... Cô ta hình như cũng không nhận ra cậu?” Vương Khiết nhớ lại một chút: “Không đúng, với tình huống thế này, hai người các cậu có thù oán gì à?”

Cao Quân không trả lời, cô ngồi trong chốc lát mới nói: “Chúng ta đổi khách sạn khác đi.”

***

Chu Diễm trở lại phòng, nằm không trên giường một lúc mới lấy di động ra, trò chuyện với Nghiêm Phương Phương một lát.

Chu Diễm đánh một hàng chữ: Em vừa thấy một người bạn cấp ba, ba của cô ấy chính là...

Đánh được một nửa thì Nghiêm Phương Phương nói một tin tức cho cô: Hai hôm trước mẹ em đi đòi nợ rồi, hình như là 8000? Nợ nhà em cũng sắp trả hết rồi, sinh viên à!

Chu Diễm nhìn một lát, xóa bỏ dòng chữ vừa rồi.

Cô sạc điện thoại, vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó mang điện thoại và chút tiền đi ra cửa.

Bên ngoài đường dòng người qua lại tấp nập, Chu Diễm thương lượng một lát với chủ sạp quần áo, sau đó cô cầm một chồng quần áo, đi tới bên đường đối diện bày quầy. Lúc bắt đầu cô chỉ ngồi cạnh, không nói một tiếng nào.

Sau đó cô đứng lên, nhìn qua đám người, nhưng mà vẫn không nói gì.

Một lát sau, chủ quán đối diện quát lên: “Cô làm thế là không được, bán sao được hàng!”

Chu Diễm nhớ tới Nghiêm Phương Phương chỉ vào ngực cô nói với một đám đàn ông xa lạ, cô đột nhiên có dũng khí, hắng giọng một cái rồi hô: “Một chiếc T-shirt 30, hai chiếc là 55!”

Lý Chính không có thói quen ngủ tối, anh ra khỏi khách sạn đi lang thang, không biết đi tới chợ đêm từ lúc nào, gnhe thấy giọng nói mềm mại đang rao hàng.

Lúc cô vừa mới lên thuyền bị cảm cho nên giọng nói khàn khàn, không nghe rõ được giọng nói vốn có của cô. Lần đầu anh nghe được giọng thật của cô là khi cô đọc “Tịch dương huân tế thảo, giang sắc ánh sơ liêm”, mềm mại như áng mây.

Lúc này, cô đứng trên đường phố, hô rất lớn, mặt đỏ lên, nhưng giọng nói vẫn mềm mại động lòng người.

“Chàng trai, có dán màn hình điện thoại không?”

Lý Chính nhìn chủ quán dán màn hình, nói: “Không amng tiền.”

“A.”

Lý Chính hỏi: “Một tối anh có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Lúc mà đắt hàng thì có thể kiếm được mấy trăm, như đêm nay, tới giờ tôi còn chưa mở hàng đâu!”

“Không phải nói dán màn hình một tháng được hơn vạn à?”

“Đừng nghe đồn linh tinh, làm gì có thể được hơn một vạn một tháng, vậy thì không phải là ai cũng đến dán màn hình à! Anh làm cái gì?”

“Tôi sao? Tôi chạy thuyền.”

“Ơ, việc đó vất vả lắm.”

“... Vất vả. Anh thì sao?”

“Cái gì?”

“Sống có mệt mỏi không?”

“Mệt chứ, mỗi lần phải trả tiền thuê nhà, tôi đều mệt tới mức muốn dùng lửa đốt nhà.”

Lý Chính cười cười, liếc mắt nhìn cô bé ở đối diện: “Đúng là tràn đầy sức clwjc, không thừa nhận mình già không được rồi...”

Chủ quán khó hiểu, muốn hỏi lại nhưng anh đã xoay người rời đi.

Chu Diễm đi tới 11 giờ mới về, rất mệt, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ luôn, buổi sáng lại bị Hân Hân lay tỉnh.

“Chị Bạch, chị Bạch.”

Chu Diễm mơ mơ màng màng: “Làm sao vậy?”

“Mau rời giường đi, hôm nay đi tới bến tàu xem xửa thuyền với ba ba!”

“... Chị không muốn đi.”

“Đi thôi, đi thôi, mình em đi thì chán lắm, chị đi kể chuyện xưa cho em nghe!”

Hân Hân không xinh lắm, nhìn cũng không được đáng yêu nhưng Chu Diễm lại rất thích cô bé, cô nghĩ một lúc rồi ngồi dậy: “Được rồi.”

“Ya ya!”

***

Lúc xuống lầu, chú Lưu đã đi trước rồi, Chu Diễm phát hiện bên cạnh tiểu Lý có một cô gái đang ngồi.

Lý Chính đứng ở cửa khách sạn, nói: “Vợ cậu ta.”

Chu Diễm kinh ngạc: “Sao vợ anh ấy tới rồi?”

“Nghe nói xảy ra sự cố nên lo lắng.”

“Vậy hôm nay Tiểu Lý có đi vơi chúng ta không?”

“Không đi.”

Hai người mang theo Hân Hân đi tới bến tàu, đứa bé hoạt bát hiếu động, không chịu ngồi yên một lát, một lúc lại náo Chu Diễm, một lát lại náo Lý Chính,

Chu Diễm dắt tay cô bé để không chạy lung tung, cô bé lại muốn nắm tay Lý Chính.

Lý Chính không kiên nhẫn trông trẻ, sau khi bị làm ồn quá nhiều thì dứt khoát ôm Hân Hân lên vai.

Chú Lưu bình thường gầy còm thấp bé, người lại yếu cho nên không làm được động tác như vậy, một thoáng đã được ngồi lên vị trí cao như vậy, Hân Hân vui vẻ la to.

Lý Chính nói: “Còn lắc lư nữa thì chú sẽ ném cháu đi đấy.”

Hân Hân ngoan ngoãn im lặng.

Lý Chính cứ cõng cô bé lên như vậy.

Chu Diễm bị rớt lại phía sau vài bước, cô đứng nhìn trong một lát mới chạy đuổi theo.

Đến bến tàu, Lý Chính buông Hân Hân ra, đi tới bên cạnh thuyền, vỗ vỗ boong thuyền, hỏi: “Sao rồi?”

Thợ sửa nói: “Thuyền chú Lưu thì xong rồi, thuyền của anh...”

Chú Lưu nói tiếp: “Chú nhìn cũng thấy mệt!”

Lý Chính đưa ra hai điếu thuốc, cười nói: “Có khoa trương thế sao? Thuyền tôi còn chưa tới độ báo hỏng, dù sao thì nó cũng phải sống thêm hai năm nữa chứ!”

Thợ sửa nói đùa: “Sống lâu hai năm sao, có thể từ sông đi ra biển rồi!”

“Ồ, vậy phải xem bản lĩnh sửa thuyền của anh rồi.”

Thợ sửa thuyền cười ha ha, trong tiếng cười hòa với cả tiếng cười linh động của cô gái, Lý Chính quay đầu lại nhìn.

Hai cô bé con đang vây quanh cây đại thụ, chạy tới chạy lui, không biết có gì hay mà cười, anh đứng thẳng mặt trời nên không nhìn rõ được mặt của cô.

Lý Chính dời mắt đi, còn nói: “Muốn tôi giúp cái gì?”

“Muốn...”

“Anh Lý!”

Thợ sửa thuyền vừa nói một chữ đã bị người cắt ngang.

Sáng sớm, bốn người Vương Khiết đi tới quản lý xe bus, xem xét tình hình.

Tình hình không tốt chút nào, cảnh sát thì không làm việc, quản lý thì trốn tránh trách nhiệm, coi thường vì bọn họ còn trẻ, lừa bọn họ như đứa ngốc. Từ Dương tính tình kém, không nói gì đã muốn ra tay, nếu không có Tưởng Bác Văn ngăn lại thì có lẽ bây giờ các cô phải vào đồn công an rồi, cộng thêm việc Cao Quân nói phải đổi khách sạn, vô duyên vô cớ khiến người ta thấy phiền.

Vương Khiết đang phàn nàn, đột nhiên thấy một người đàn ông cao cao đứng cách đó không xa, đó không phải Lý Chính thì là ai.

Vương Khiết hô lên một tiếng, đang muốn đi tới chỗ anh thì đột nhiên có người ở phía sau vọt lên, đụng phải bả vai cô, chạy lên trên dốc.

Cao Quân ở bên cạnh lập tức hô lên: “Bác Văn ——”

Ánh mắt Lý Chính nhìn cậu trai kia đi lên dốc.

Dưới bóng râm, chàng trai níu cổ tay của cô bé ấy, vẻ mặt kích động nói gì đó.

Ánh mặt trời ở phía trước che đi, anh vẫn không thấy rõ hai người trẻ tuổi.

Quản lý xe bus thở hồng hộc đuổi tới, gọi: “May mà các cô cậu còn chưa đi, mau tới đây, hình như bắt được tên trộm rồi!” Một lát sau: “Làm gì thế, mau lên!”

Người trên dốc lề mề đi xuống, bốn người đi theo quản lý.

Chu Diễm mang theo Hân Hân tới, Hân Hân khát nên muốn uống nước.

Chu Lưu đưa cho con bé, rồi lại hỏi Chu Diễm: “Tiểu Bạch, cháu biết những người kìa sao? Mấy người bọn họ ở khách sạn của chúng ta.”

Chu Diễm nói: “Cháu biết hai người trong đó, lúc trước là bạn học cấp ba.”

“A, khéo quá.” Hân Hân chơ mệt, chú Lưu ôm cô bé tới chỗ thợ sửa thuyền nghỉ một chút.

Lý Chính nhìn Chu Diễm một lát.

Mặt trời chiếu xuống, trên trán cô chảy mồ hôi, gò má ửng dỏ, không biết là do phơi nắng hay do kích động.

Chu Diễm hỏi: “Còn nước không?”

Lý Chính hất cằm: “Kia.”

Chu Diễm lấy một chai nước, mở nắp, uống một ngụm, nghe thấy người bên cạnh nói:

“Không ngờ từ cấp ba đã làm đối tượng yêu đương rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc