SINH ĐƯỢC NGƯỜI KẾ THỪA HÀO MÔN, TÔI HUÊNH HOANG

Dịch Duy về đến Cố gia, theo thường lệ đi gia học đi học, học sinh xung quanh đi qua, có ánh mắt đồng tình nhìn về phía cậu, cũng có ánh mắt châm biếm nhìn về phía cậu, có ánh mắt đơn thuần là xem kịch.

Dịch Duy sớm đã quen các loại ánh mắt của họ rồi, bây giờ bất kể họ là ánh mắt gì, cậu đều không có cảm giác.

Tôn Kỳ nhìn thấy Dịch Duy, bước nhanh đi đến bên cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ mọi người đều đang thảo luận chuyện Cố đổng mang người đẹp về phòng, với tư cách là người đẹp đó, cậu có cảm tưởng gì không?"

"Tớ có thể có cảm tưởng gì?" Dịch Duy sắc mặt hơi đỏ nói.

Tôn Kỳ nhanh chóng cười trộm một lát.

"Hôm nay cùng nhau đi ăn tối không?" Dịch Duy hỏi, tối nay Cố Nhạc Sán phải bận đến rất trễ mới về.

"Hôm nay tớ...đã có hẹn với người khác rồi." Tôn Kỳ có hơi ngại ngùng nói.

"Cùng ai?" Dịch Duy suy nghĩ nói: "Cùng Ngụy đổng sao?"

Tôn Kỳ gật đầu.

"Tớ nghe vệ sĩ nói, hôm qua cũng là Ngụy đổng luôn bên cậu, các cậu bắt đầu thân từ lúc nào vậy?"

"Thì...cậu cũng biết, anh ấy luôn có thể làm được rất nhiều đồ ăn ngon. Hơn nữa, tớ và anh ấy, đã xác định quan hệ yêu đương rồi."

Dịch Duy xoay đầu nhìn Tôn Kỳ, thầm nghĩ xem ra Ngụy Nam Phong không chỉ túm được dạ dày của Tôn Kỳ, còn túm được tim của cậu ta. Chỉ có điều Cố Nhạc Sán từng nói, nhân phẩm Ngụy Nam Phong là có thể tin được, cũng không phải người tùy tiện, không có những chuyện lung tung gì. Tuy từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng đều là vui vẻ bên nhau vui vẻ chia tay, không có bạch nguyệt quang hay tình đầu khiến hắn nhớ mãi không quên.

Hai hôm sau, Ngụy Nam Phong và Cố Nhạc Sán cùng nhau ra nước ngoài.

Dịch Duy lên lớp xong, đang muốn thu dọn đồ rời đi, Tôn Kỳ bước nhanh đi vào phòng học, ngồi xuống vị trí trước mặt cậu, nhìn cậu nói: "Cậu hôm nay có thời gian không? Tớ mời cậu ăn cơm nhé, hôm trước đi nhà hàng mới mở, đồ ăn làm ra rất ngon, hoàn cảnh cũng rất tốt."

Dịch Duy nhìn cậu ta nói: "Ngụy đổng đâu? Hôm nay sao không cùng anh ta đi ăn à?"

"Anh ấy và Cố đổng cùng nhau ra nước ngoài rồi, chính là đi làm cái hạng mục gì đó ở công ty nước ngoài của Cố đổng." Tôn Kỳ nói.

Dịch Duy giả vờ làm ra trạng thái ai oán nói: "Lúc có Ngụy đổng cậu để tớ đêm đêm cô độc canh giữ phòng không, không có Ngụy đổng cậu mới nhớ đến tớ, cậu đây là cặn bã thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc."

"Lời không thể nói như vậy." Tôn Kỳ nịnh nọt cười: "Cậu không phải còn có Cố đổng làm ấm giường cho cậu sao? Sao có thể là đêm đêm cô đơn canh giữ phòng không? Lại nói tớ cũng không dám cùng Cố đổng cướp giường, anh ta nếu biết tớ có tâm này, còn không thể xử tớ?"

"Nói như vậy, cậu cảm thấy đều là tớ sai?" Dịch Duy liếc xéo nhìn cậu ta.

"Tớ sai, tớ sai." Tôn Kỳ vội vàng nói: "Tớ sâu sắc nhận thức được sai lầm của bản thân, cho nên đến mời cậu ăn cơm, nhận lỗi với cậu."

"Được thôi." Dịch Duy bộ dáng miễn cưỡng nói: "Tớ hiện tại rộng lượng, không so đo với cậu, nếu hôm nay ăn vui vẻ, tớ liền tha thứ cho cậu."

"Vậy đi thôi." Tôn Kỳ đứng lên nói.

Hai người cùng nhau ngồi xe Dịch Duy xuất phát đi nhà hàng mà Tôn Kỳ nói.

Nhà hàng mới mở này, là một người bạn của Ngụy Nam Phong làm, hắn tùy tiện đầu tư chút vốn, bởi vì tay nghề đầu bếp rất tốt, cho nên liền mang Tôn Kỳ đi đến ăn một lần. Tôn Kỳ cảm thấy chỗ này không chỉ đồ ăn ăn ngon, ngay cả hoàn cảnh cũng vô cùng đặc biệt lại đẹp, cho nên muốn dẫn Dịch Duy cũng đến ăn thử.

Sau khi vào nhà hàng, Dịch Duy cảm thấy nếu Tôn Kỳ không nói với cậu nhà hàng ở chỗ này, cậu còn cho rằng là vườn cây xanh nữa, chẳng qua phong cách thiết kế và trang trí tổng thể, xác thực rất đẹp lại thú vị, còn mang đến một loại cảm giác thần bí.

Tôn Kỳ đã đặt xong một phòng, chuẩn bị trực tiếp dẫn Dịch Duy đi thang máy lên tầng trên, mà lúc này ở một góc khác đằng trước bỗng nhiên đi ra một người, khiến hai người họ đồng thời dừng bước chân.

Dịch Bác mặt mày tiều tụy, từng bước đi đến trước mặt Dịch Duy và Tôn Kỳ.

Dịch Duy lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ cái này chắc không phải tình cờ gặp chứ? Anh đây là tật xấu thích theo dõi không thể sửa được phải không?"

"Tôi là đến xin lỗi em." Dịch Bác nhìn Tôn Kỳ nói.

"Không cần." Tôn Kỳ bộ dáng lạnh nhạt và xem thường nói: "Chỉ cần anh sau này đều không xuất hiện trước mặt tôi, bảo tôi cảm ơn anh cũng được."

Lúc này cửa thang máy vừa vặn mở ra, Dịch Duy xoay đầu nhìn người từ trong thang máy đi ra, lập tức cau mày nghĩ, hai người này cùng xuất hiện, rốt cuộc là trùng hợp hay là Dịch Bác cố tình vạch kế hoạch?

"Dịch Bác." Tề Nhiên nhìn thấy phía sau Dịch Bác sững sờ, rồi bước nhanh đi qua túm lấy tay gã ta, cho rằng gã ta cuối cùng bằng lòng gặp hắn ta.

Dịch Bác nhìn thấy Tề Nhiên và Ngô Hiên, cũng lộ ra nét mặt bất ngờ, rồi dùng sức ném ra tay Tề Nhiên, Tề Nhiên không đứng vững lui về sau hai bước, Ngô Hiên lập tức tiến lên trước đỡ hắn ta.

"Tôi lần sau lại tìm em nói rõ ràng, xin em nhất định phải cho tôi một cơ hội giải thích." Dịch Bác nhìn Tôn Kỳ nói xong, bước nhanh rời đi.

"Dịch Bác!" Tề Nhiên đuổi theo, túm lấy tay Dịch Bác khẩn thiết nói: "Em thật sự biết sai rồi, em không nên giấu giếm anh, cầu xin anh tha thứ cho em một lần này, cầu xin anh!"

"Buông tôi ra!" Dịch Bác lại lần nữa ném ra tay Tề Nhiên, nhìn hầm hầm hắn ta nói: "Chúng ta không chỉ chia tay rồi, cậu đều đã kết hôn, chúng ta không có bất kì khả năng nào nữa, cậu không có cần thiết phải nhận được sự tha thứ của tôi, an ổn cùng Ngô Hiên sống đi."

"Em và Ngô Hiên kết hôn không phải thật!" Tề Nhiên lắc đầu khóc nói: "Giữa chúng em cái gì cũng không có, anh tin tưởng em được không?"

"Dịch Bác." Ngô Hiên tiến lên trước nhìn Dịch Bác nói: "Chẳng qua bởi vì tớ sinh ra ở nước R, có quốc tịch nước R, vì để Tề Nhiên ở bệnh viện tiếp nhận điều trị thuận tiện hơn, cho nên chúng tớ mới đăng kí kết hôn, ngoại trừ cái này ra giữa chúng tớ hoàn toàn trong sạch, cũng không có làm ra chuyện gì có lỗi với cậu."

"Không có làm ra chuyện có lỗi với tôi?!" Dịch Bác tức giận đến bật cười, gã ta nhìn Ngô Hiên nói: "Trước đây cậu còn nói với tôi, bảo tôi quên đi Tề Nhiên bắt đầu cuộc sống mới, lại giấu tôi cùng cậu ta kết hôn, là cả thế giới chỉ có bệnh viên kia có thể trị khỏi cho Tề Nhiên đúng không? Cho dù là khỏi rồi, như vậy các người tại sao phải lừa tôi giấu giếm tôi?! Các người cảm thấy tôi sẽ tin tưởng lời các người nói? Các người cảm thấy tôi sẽ tiếp tục ngu xuẩn bị các người lừa gạt cùng trêu đùa sao?!"

"Tớ là không muốn nhìn thấy cậu bộ dạng đau đớn như vậy, cho nên mới nói những lời kia." Ngô Hiên có hơi chột dạ, hắn ta lúc đó nói những lời kia, xác thực là mang theo tư lợi.

"Là bởi vì em...em không muốn để anh nhìn thấy em...bộ dáng lúc hóa trị đau đớn khó coi." Tề Nhiên khóc nói: "Em muốn đợi em trị khỏi rồi, khôi phục thành bộ dáng trước đây, lại trở về bên cạnh anh."

"Cho nên cậu để cho Ngô Hiên bên cạnh cậu trị liệu, lựa chọn để cho cậu ta cùng cậu trải qua thời kì khó khăn nhất yếu ớt nhất cuộc đời cậu, lừa tôi cậu đã chết rồi, để cho tôi một mình đau đớn dày vò tiếp nhận cậu qua đời phải không?!" Dịch Bác đỏ mắt nhìn Tề Nhiên nói: "Nếu cậu đã đưa ra lựa chọn, như vậy thì tiếp tục kiên trì đi, tôi cũng sẽ coi như cậu người tôi yêu trước đây đã chết rồi, giống như Ngô Hiên đã nói, tôi phải quên đi các cậu, bắt đầu cuộc sống mới của tôi, mời hai người các cậu cũng tiếp tục sống như thế đi."

Tề Nhiên khóc không thành tiếng, trong lòng hắn ta chỉ yêu Dịch Bác, cũng chỉ muốn ở bên Dịch Bác, hai năm này hắn ta rất cảm kích Ngô Hiên làm tất cả vì hắn ta, nhưng chưa từng nghĩ muốn thật sự ở bên Ngô Hiên.

"Dịch Bác, Tề Nhiên em ấy bệnh rồi, cậu có thể nào đừng nói những lời hung ác tổn thương em ấy không?!" Ngô Hiên tức giận nói.

"Hai năm trước sao cậu không nói với tôi cậu ta bệnh rồi? Cậu giúp cậu ta sắp xếp ra nước ngoài và sắp xếp bệnh viện sao không nói với tôi cậu ta bệnh rồi?! Bây giờ các người đều đã kết hôn, cậu mới nói cho tôi biết cậu ta bệnh rồi! Còn có ý nghĩa không?!" Dịch Bác căm phẫn gào lên: "Cậu dám nói các người hai năm này, các người ngay cả tay cũng không có chạm vào không?! Cậu dám nói cậu không có dùng bất kì hạnh động thân mật nào an ủi cậu ta không?! Cậu dám nói cậu chưa từng một lần cũng chưa từng ảo tưởng cùng cậu ta trải qua cuộc sống vợ chồng không?! Cậu nói đi!!"

Ngô Hiên chột dạ di chuyển tầm mắt, không dám nhìn thẳng ánh mắt căm phẫn của Dịch Bác, thời gian hai năm này, hắn xác thực dùng danh nghĩa an ủi Tề Nhiên, bao nhiêu lần ôm hắn ta đi ngủ, tuy không có làm chuyện gì khác, nhưng cũng ở trong lòng từng ảo tưởng họ là thật sự kết hôn.

"Thời gian hai năm này, tôi đã quên cậu rồi, đã không yêu cậu nữa." Dịch Bác nhìn Tề Nhiên nói: "Tôi bây giờ tức giận, chỉ là bởi vì các người lừa gạt tôi, cũng không phải bởi vì tôi còn yêu cậu, cậu không cần hiểu nhầm."

Tề Nhiên lắc đầu nói: "Em sẽ không tin tưởng những lời nói dối này của anh, rốt cuộc phải như thế nào anh mới có thể tha thứ cho em, chỉ cần anh bằng lòng tha thứ cho em, bảo em làm gì đều có thể."

"Tôi đã có người thật sự yêu rồi, tuy em ấy còn không có yêu tôi, nhưng tôi tin tưởng, chúng tôi nhất định sẽ bên nhau." Dịch Bác nhìn về phía Tôn Kỳ nói: "Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em ấy, tôi liền cảm nhận được bản thân gặp được người tôi thật sự yêu nhất trong sinh mệnh, đó là cảm giác rung động mà ngay cả đối với cậu cũng chưa từng có, chỉ có em ấy mới có thể khiến cho sinh mệnh tôi trở nên nguyên vẹn, tôi tin tưởng đây là vận mệnh sắp đặt tốt nhất cho tôi."

Tề Nhiên và Ngô Hiên đồng thời thuận theo tầm mắt Dịch Bác nhìn về phía Tôn Kỳ, rồi cùng lúc sững sờ.

Tôn Kỳ không thể nhịn được cau mày, đồng thời cảm thấy vi diệu, cũng cảm thấy cực kì buồn nôn với ánh mắt thâm tình của Dịch Bác.

"Anh lừa em." Tề Nhiên khẳng định nói: "Người anh yêu vẫn luôn chỉ có em, chẳng qua bởi vì cậu ta giống em, anh mới xem cậu ta thành thế thân của em đúng không?"

"Mới đầu tôi cũng cho rằng như vậy." Dịch Bác nghiêm túc mà khẳng định nói: "Nhưng bây giờ tôi nghĩ rõ rồi, tôi là thật sự yêu em ấy, hơn nữa so sánh với cậu, tôi càng yêu em ấy hơn."

Ngô Hiên vẫn là cảm thấy Dịch Bác đang nói dối, bởi vì Tôn Kỳ rất giống Tề Nhiên trước đây.

Mà Tề Nhiên lại đã nhìn ra, Dịch Bác cũng không có nói dối, gã ta là thật sự yêu Tôn Kỳ. Đả kích nặng nề khiến hai mắt Tề Nhiên tối sầm, hai chân cũng đứng không vững nữa.

"Tề Nhiên! Tề Nhiên!" Ngô Hiên giữ chặt Tề Nhiên thoạt nhìn sắp xỉu.

Dịch Bác trực tiếp xoay người rời đi.

"Dịch Bác!" Ngô Hiên lớn tiếng gào: "Tề Nhiên em ấy xỉu rồi!"

"Cậu ta là bạn đời hợp pháp của cậu, cậu ta xỉu cậu gọi tôi làm gì? Cậu ta tốt nhất thì cứ như vậy trực tiếp chết đi, tôi còn có thể coi như các người chưa từng lừa gạt tôi, chỉ để lại những kí ức tốt đẹp trước đây." Dịch Bác đầu cũng không quay lại rời đi.

Nước mắt Tề Nhiên không ngừng rơi xuống.

"Cậu!" Ngô Hiên bởi vì Dịch Bác nói lời độc ác, tức đến nói không ra lời.

Dịch Duy và Tôn Kỳ đứng ở bên cạnh xem xong trò hề này, tận mắt nhìn thấy bộ dạng Dịch Bác khó chịu và tức giận như vậy, trong lòng họ vẫn là rất sảng khoái, nếu không có Dịch Bác vừa rồi bất thình lình tỏ tình, vậy thì hoàn mỹ.

Dịch Duy và Tôn Kỳ vào thang máy, Tề Nhiên mở mắt nhìn Tôn Kỳ, Tôn Kỳ và cậu nhìn nhau, từ trong ánh mắt cậu ta không nhìn ra bất kì cảm xúc nào, cho nên cũng chính là không để ý. Nhưng Dịch Duy lại từ trong ánh mắt Tề Nhiên nhìn ra, cảm xúc không cam tâm và đố kị của hắn ta.

Căn phòng của nhà hàng này, không phải dùng tường ngăn cách, mà là dùng một không gian thực vật ngăn cách ra, có một mặt có thể nhìn thấy vườn hoa bên dưới, cảnh sắc rất tốt.

Lúc đợi lên món, Tôn Kỳ nói với Dịch Duy: "Ngô Hiên kia thật sự không hổ là bạn của Dịch Bác, thoạt nhìn cũng không phải người tốt gì."

Dịch Duy gật đầu, bày tỏ cậu ta nói không sai.

"Tuy tớ trong lòng rất chán ghét Dịch Bác, nhìn thấy anh ta bị căm phẫn và đau đớn dày vò thành bộ dáng tiều tụy, tớ còn rất vui." Tôn Kỳ nói: "Nhưng tùy việc xem xét mà nói, cái tên Ngô Hiên kia thật sự không đạo đức, vậy mà giấu giếm anh em tốt của mình cùng với bạn trai của anh em tốt kết hôn. Cái tên Tề Nhiên kia cũng là đầu óc không bình thường, bệnh rồi không để cho bạn trai ở bên mình, lại để cho anh em tốt của bạn trai mình bên cạnh, cậu nói đầu óc này rốt cuộc là như thế nào lớn lên, mới có thể làm ra quyết định như thế? Nếu như việc này không phải xảy ra ở trên người Dịch Bác, tớ còn thật sự là chả vui nổi, hoàn toàn không cách nào hiểu được suy nghĩ của loại người này."

"Đối với bọn họ loại người này, không cần phải đi hiểu bọn họ rốt cuộc là nghĩ thế nào." Dịch Duy vốn cho rằng, để cho Dịch Bác trước khi yêu Tôn Kỳ thì biết Tề Nhiên còn sống, như vậy mặc kệ gã ta là đi tìm Tề Nhiên tiếp tục tiền duyên, hay là căm giận không tha thứ Tề Nhiên, đều sẽ không quấn lấy Tôn Kỳ. Nhưng cậu không ngờ đến, Dịch Bác vẫn là yêu Tôn Kỳ, hơn nữa thấy bộ dáng gã ta vừa rồi, là chuẩn bị tiếp tục theo đuổi Tôn Kỳ.

"Cậu nếm thử tôm lọt vỏ xào này đi, rất ngon, vì món này, cũng đáng để đi một chuyến này, còn có chả mực bách hợp này cũng rất ngon." Tôn Kỳ đặt hai món này đến trước mặt Dịch Duy.

Dịch Duy hồi tưởng ánh mắt vừa rồi Tề Nhiên nhìn Tôn Kỳ, người này đời này e rằng vẫn là sẽ làm gì đó với Tôn Kỳ. Tôn Kỳ đời trước là người vô tội nhất, cậu ta không có làm sai bất cứ chuyện gì, không có tổn thương bất kì người nào, nhưng lại nhận lấy đau đớn dày vò mà bản thân cậu ta không nên tiếp nhận.

Bản thân Dịch Duy vốn là có thể lựa chọn hưởng thụ thả lỏng, cuộc sống không lo không nghĩ, nhưng cậu không thể quên được hận thù và tiếc nuối đời trước, buông không được đứa nhỏ và Cố Nhạc Sán, cho nên lựa chọn cuộc sống hiện tại.

Mà Tôn Kỳ không có kí ức đau đớn đời trước, cho nên đời này, Dịch Duy hy vọng cậu ta làm một tên tham ăn vui vẻ mà hạnh phúc, không lại bị những kẻ cực phẩm và cặn bã quấn lấy, cũng coi như vì cuộc sống bản thân không cách nào lựa chọn, để cho Tôn Kỳ đến thực hiện, xem như một loại gửi gắm trên phương diện tình cảm. Cho nên Tề Nhiên và Ngô Hiên, cậu sẽ giúp cậu ta chắn lại, có Cố Nhạc Sán chỗ dựa, hai người này không thể ảnh hưởng được cậu ta cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc