SINH TỒN TRONG THẾ GIỚI NGUY HIỂM


Nói đến chuyện này, Châu Đại Cương liền đầy một bụng lửa giận, quan trọng là một bụng lửa giận này của ông ta vẫn không biết xả vào ai.Mẹ kiếp, ông ta cũng không ngờ đến bản thân sẽ đen đủi như vậy, tại sao những chuyện thế này đều để ông ta đụng trúng chứ.Châu Đại Cương là tài xế xe tải, hôm đó vừa mới phát lương, tháng đó ông ta hoàn toàn không có đến muộn, cũng không hề về sớm, biểu hiện làm việc rất tốt, ông chủ còn cho tiền thưởng thêm hai trăm tệ, khiến đám con cháu nhìn đến đỏ mắt, nhưng mà đỏ mắt cũng có tác dụng cái rắm, bản thân họ không làm tốt ông chủ lại không phải là mắt mù không nhìn thấy.Khi tan làm về nhà, một người anh em trước đây đến, nói là muốn cùng nhau tụ họp một bữa, Châu Đại Cương cũng không thể không cho chút thể diện, mọi người liền tìm một quán nướng vỉa hè, ngồi lại tán gẫu.Cũng không có chuyện gì, chính là tán gẫu vớ vẩn, mắng chửi trong công việc, nói ra những chuyện không thuận lợi, thời gian này người anh em kia than phiền về đứa con trai trong nhà, Châu Đại Cương nhận thức sâu sắc.Người anh em trước kia nói thế này, ông ta nói Cương à, lão tử thật xúi quẩy, con trai thì sung sướng, tôi đi tìm con trai xin ít tiền, nó có nhưng mà nó không cho tôi, không cho còn hỏi đủ thứ, nó cũng không nghĩ xem, ngày trước có khi nào nó xin tiền mà tôi không cho không? Bản thân tôi lại không có tiền, đi vay đi mượn thì tôi cũng cho nó.Hiện tại khoa học phát triển nhanh rồi, chúng ta cũng không theo kịp, tôi đi làm cu li cho người ta cũng đều phải dùng wechat chuyển tiền, tôi không biết dùng, để con trai tôi giúp tôi một chút, nhưng nó không nhẫn nại, tôi vẫn phải cầu xin nó.Anh nói sau này tôi phải làm thế nào? Bây giờ tôi còn có thể tự mình kiếm tiền, trong gia đình tôi đều không có địa vị, sau này không thể kiếm tiền được nó có phải sẽ ném tôi giống như ném túi rác đi không?Châu Đại Cương an ủi ông ta nói sẽ không đâu, bây giờ con cái đều như vậy, đứa nào cũng có tính cách riêng, nhưng tâm đứa nào cũng tốt thôi.Người anh em trước đây thở dài một hơi, nhấp một ngụm rượu, tôi năm nay cũng đã năm mươi tuổi rồi, lại làm thêm mười năm nữa xem có thể kiếm cho nó tiền sính lễ không.Châu Đại Cương nghĩ đến đứa con gái trong nhà, cũng thở dài một hơi, ông ta cũng phải kiếm tiền hồi môn cho con gái, nếu không gả đi rồi thì phải làm sao? Còn phải cho nó chút tiền phòng thân, nếu không sau này gia đình nhà chồng khinh thường, bắt nạt nó thì phải thế nào?Người vợ đứng tuổi trong nhà cái gì cũng không hiểu, keo kiệt, ông ta làm việc mệt như thế, về nhà một miếng thịt cũng không có, cả ngày chỉ mua những thứ rẻ tiền.Châu Đại Cương nghĩ đến lại gọi thêm ít đồ, hôm nay phát tiền thưởng rồi, tiêu nhiều hơn một chút cũng không sao.Nhưng mà trong lòng ông ta vẫn biết điểm dừng, biết lát nữa phải lái xe về nhà, cho nên cũng không uống rượu, chỉ là cuối cùng không nhịn được khích lệ ông ta uống một cốc bia.Như ông ta nói bia căn bản không tính là rượu, nồng độ thấp như thế, ông ta uống bia giống như là uống nước lọc vậy.Châu Đại Cương: “Tôi nói đều là sự thật, một mình tôi uống bia thì có thể uống một thùng, uống xong cũng không có cảm giác gì, tôi chưa đến mười sáu tuổi đã bắt đầu uống rượu, uống nhiều năm như thế, tửu lượng của tôi không nói là đỉnh thiên, vậy cũng là một bình rượu trắng nồng độ cao vào trong bụng mới say một nửa, vậy thì một cốc bia tính là gì.”“Lại nói, tôi uống rượu xong lái xe hai mươi phút rồi, coi như là người có tửu lượng kém cũng tỉnh rồi, kết quả cảnh sát chính là kết luận tôi say rượu lái xe.


Tôi sao có thể là say rượu lái xe! Tôi rất tỉnh táo!”Triệu Lâm Uyên: “Kết quả kiểm tra hiển thị hàm lượng cồn trong máu vượt quá tiêu chuẩn.”Châu Đại Cương: “Cồn trong máu tôi vẫn chưa tiêu hóa, nhưng mà đầu óc tôi tỉnh táo, nếu như uống một cốc nhỏ như thế, đầu óc tôi đã không minh mẫn, rượu trong nhiều năm như thế tôi đều uống vô ích rồi.”“Lúc đó tôi đang yên lành lái xe, là bà cụ đó tự mình đâm vào, tôi chính là đen đủi, không chừng bà ấy chính là cố ý đâm vào xe của tôi rồi muốn ăn vạ, không ngờ lại khiến cho bản thân bị đâm chết.”“Chính là con trai bà ấy bây giờ ngày nào đều đến tìm tôi gây phiền phức để tôi đền tiền, một tên lưu manh du đãng, bây giờ số tiền trong tay tôi dành dụm được đều đã đền hết cho cậu ta rồi, cậu ta vẫn không chịu buông tha, công việc của tôi cũng không còn, vợ tôi cũng không chịu được sự quấy rối chạy về nhà mẹ đẻ rồi, ngay cả đứa con gái cũng ghét bỏ tôi, làm nó mất mặt ở trường học không muốn quay về.”“Tuổi tác của tôi đã lớn như thế này công việc cũng không dễ tìm, người ta điều tra một chút sẽ biết trước đây tôi đâm chết người càng không dám nhận, bây giờ tôi chẳng có gì cả, tại sao con mẹ nó lại đen đủi thế chứ!”Tần Kha: “Ông nói Ninh Tuệ là tự mình đâm vào ư?”Châu Đại Cương: “Đúng vậy, lão tử đang êm đẹp lái xe, bà ấy liền trực tiếp từ trong con hẻm nhỏ chạy ra ngoài, lao ra ngoài đường cái.”Tần Kha: “Lúc đó là mấy giờ rồi?”Châu Đại Cương: “Là mấy giờ tôi không rõ lắm, nhưng cũng rất muộn rồi, trên đường không có ai, hình như phải đến mười một, mười hai giờ rồi.”Tần Kha: “Sau khi đâm phải người, ông có lập tức báo cảnh sát không?”Châu Đại Cương trầm mặc một lúc: “Không có, không phải tôi báo cảnh sát, khi mới bắt đầu tôi cũng muốn bỏ đi, nhưng cái này cũng không thể trách tôi, ai gặp phải chuyện như thế lại không muốn chạy chứ.”Tần Kha: “Sau đó thì sao?”Châu Đại Cương: “Sau đó nghĩ nghĩ không dám bỏ đi, muốn báo cảnh sát tự thú, kết quả cảnh sát đã đến rồi, nói là có người báo cảnh sát.”Tần Kha: “Khi ông xuống xe Ninh Tuệ đã chết chưa?”Châu Đại Cương: “Chết rồi, chết ngay tại chỗ, ngay cả hơi thở cũng không còn.”Không biết tại sao Tần Kha luôn cảm giác ở chỗ này có hơi kỳ lạ, nhưng mà rốt cuộc là chỗ nào kỳ lạ lại nói không được.Triệu Lâm Uyên: “Ông nói Ninh Tuệ từ trong con hẻm đột nhiên chạy ra ngoài?”Châu Đại Cương: “Đúng vậy, chạy cũng rất nhanh, tôi còn không kịp đạp phanh, cả người đều bay ra ngoài luôn.”Triệu Lâm Uyên: “Vậy tại sao bà ấy lại vội vàng như vậy từ trong con hẻm chạy ra đường cái?”Châu Đại Cương: “Cái này tôi làm sao biết được, tôi còn muốn biết là tại sao nữa.

Tôi chỉ là lái xe về nhà bình thường, bà ấy trong phút chốc liền lao đến, mặc dù nói là tôi đã đâm chết bà ấy là không sai nhưng mà bà ấy cũng hại ông đây thảm lắm rồi.”Triệu Lâm Uyên: “Ông nghĩ kĩ lại chút, xem xem còn có thể nhớ ra cái gì không?”Châu Đại Cương không kiên nhẫn: “Các người hỏi nhiều như thế để làm gì? Vụ án này không phải đã phán quyết xong tội của tôi rồi sao? Điều tra đi điều tra lại thì chẳng phải người vẫn là do tôi đâm chết còn gì, hỏi những thứ này còn có tác dụng gì, tại sao bà ấy lại chạy ra tôi không biết, tôi chỉ biết bà ấy chạy ra ngoài hại tôi mất công việc, gia đình cũng không còn, bây giờ đi đâu cũng bị người ta mắng chửi.”Tần Kha: “Chúng tôi đang giúp ông, nếu như tìm thấy nguyên nhân bà ấy chạy ra ngoài, nếu như là có người đang đuổi theo bà ấy hoặc là bà ấy gặp phải những nguy hiểm hay tên du côn mới lao ra ngoài, vậy thì hiện trường có người thứ ba quấy nhiễu, không chừng nhận định về trách nhiệm của ông sẽ giảm nhẹ đi.”Châu Đại Cương nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy sao? Cô đừng lừa tôi.”Triệu Lâm Uyên: “Tần Kha.”Tần Kha: “?”Triệu Lâm Uyên nhìn Châu Đại Cương một cái, chuẩn bị lát nữa lại nói cho Tần Kha, trong quá trình hỏi chuyện là không thể dùng phương thức như thế, dưới tình huống khi Châu Đại Cương còn mơ hồ về sự việc cùng khát vọng giảm nhẹ tội của bản thân, ông ta rất có thể bởi vì những lời cô nói vừa nãy mà đi giả thuyết một tên du côn nào đó.Châu Đại Cương: “Tôi nhớ ra rồi, hình như thật là có.


Lúc đó hình như tôi nhìn thấy trong con hẻm bên đó có một bóng đen lướt qua.”Triệu Lâm Uyên: “…”Tần Kha: “Vậy sao? Vậy ông còn có thể nhớ ra chi tiết nào nữa không?”Châu Đại Cương nghĩ nghĩ: “Chi tiết? Lúc đó trời rất tối, đèn đường cũng chỉ có một ngọn đèn màu vàng như vậy, tâm lý tôi lại đang rất hoảng, cũng không có nhìn kĩ, cảm giác hình như là đàn ông, trong tay còn cầm thứ gì đó.”Triệu Lâm Uyên không nhịn nổi nữa cảnh cáo: “Châu tiên sinh, cảnh sát hỏi chuyện ông phải đảm bảo bản thân nói ra phải có tính chân thực, không phải vì chạy trốn mà bịa đặt ra lời nói dối.”Châu Đại Cương lập tức đứng lên: “Tôi không có nói dối, đây đều là thật, tôi thật sự nhìn thấy một cái bóng đen.”“Tại sao cảnh sát các người đều như vậy, nhìn thấy ai cũng đều là đang nói dối, lúc đó tôi chính là nói với cảnh sát rồi, bà ấy là tự mình chạy ra, kết quả không có ai tin tôi, bây giờ các người lại đến hỏi một lần nữa, hỏi rồi cũng không tin, bây giờ phạt cũng phạt rồi, không cần cảnh sát các người quan tâm.


Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi.”Ầm —— một tiếng, cửa từ bên trong đóng lại.Tần Kha: “Ông ấy đuổi chúng ta ra ngoài rồi.”Triệu Lâm Uyên: “Ừ.”Tần Kha: “Ông ấy không muốn biết chân tướng sao?”Triệu Lâm Uyên: “Đối với ông ta mà nói biết chân tướng hay không thì cũng không có gì khác biệt, kết quả của ông ta đã ra rồi.”Tần Kha: “Nhưng mà ông ta nói ông ta nhìn thấy một bóng đen, nếu như là thật có người đang đe dọa Ninh Tuệ, Ninh Tuệ mới chạy ra, vậy trách nhiệm nên ở trên người tên côn đồ.”Triệu Lâm Uyên nhìn Tần Kha: “Không có tên côn đồ nào cả, lời của Châu Đại Cương mười phần thì có tám chín phần là bịa đặt.”Tần Kha nhíu mày: “Nhưng mà tôi cảm giác ông ta nói là thật.”Triệu Lâm Uyên: “Nếu là thật có cái bóng đen như thế tại sao ngày đó ông ta không nói với cảnh sát, tại sao khi chúng ta đến ông ta không nói, đến tận sau khi cô nhắc đến ông ta mới nghĩ ra?”Anh đã từng thẩm vấn quá nhiều tội phạm rồi, vì trốn tránh trách nhiệm chịu tội, họ sẽ bịa đặt ra rất nhiều thứ, họ rất thành khẩn, nói rất thật, nhưng một khi điều tra tất cả đều là giả.”Con người vào rất nhiều thời điểm sẽ có thói quen nói dối, tâm lý học xã hội nhận định rằng, nói dối và bảo vệ thân phận, thể hiện bản thân và quản lý hình ảnh có mối liên hệ với nhau.Có đôi khi tất cả sự thể hiện bản thân là trải qua là do bản thân tự tô vẽ và đắp nặn lên, cái này không hề sai, cái này chỉ là vì đạt được sự ủng hộ, tình cảm của người khác, ảnh hưởng đến sở thích và sự tán thành của người khác tốt hơn.Chính là giống như Châu Đại Cương vẫn luôn cường điệu bản thân chỉ là uống một cốc bia, ông ta muốn cường điệu sự tỉnh táo của bản thân, nói với cảnh sát gây ra vụ tai nạn xe không hề là do một mình ông ta sai, nhưng nồng độ cồn trong máu kiểm tra ra lại hoàn toàn vượt quá.Lúc đó khi đồn cảnh sát địa phương bắt giữ ông ta, Châu Đại Cương có trạng thái nửa say nửa tỉnh.Cho nên…Nhưng Tần Kha không biết, cô cho rằng mỗi người đều là bộ dáng trông như vậy.Tần Kha: “Con người có những lúc sẽ quên mất thứ mà họ tự cho rằng là không quan trọng, không phải sao?”“Tôi cho rằng, Châu Đại Cương là một người rất thành thật, khi ông ta nói chuyện có nhắc đến công việc của bản thân, ông ta nói ông ta làm việc rất tốt, có thể làm rất nhiều việc, nhưng mà không có người nguyện ý thuê ông ta, ông ta nói không làm việc không có cách nào đi đền tiền, sau đấy nên tìm một công ty làm tạm thời, đem tiền đền bù cho gia đình người bị hại.”Tần Kha: “Khi chúng ta đi vào nhìn thấy trên bức tường kia một mảng sơn đỏ, còn viết Châu Đại Cương là kẻ kẻ giết người, đây có lẽ là con trai của Ninh Tuệ làm, tôi ở công viên nhỏ chạm mặt dì Lí có nói rằng con trai Ninh Tuệ chính là không hơn không kém một kẻ khốn nạn.“Bình thường anh ta căn bản không lo cho sự sống chết của người mẹ này, lúc đó đợi mẹ anh ta thực sự chết rồi, có tiền đền cho anh ta, anh ta lại giống như con ruồi ngửi thấy mùi tanh liền bay lại.

Hiện tại cả ngày đến gây phiền phức cho Châu Đại Cương, vợ con Châu Đại Cương đều chịu không nổi, cũng không về nhà nữa, lúc đó Châu Đại Cương đối mặt với một người như vậy mặc dù trên miệng đều đang mắng chửi nhưng không hề có ý nghĩ chạy trốn chỉ muốn làm việc cớ đền tiền.”Tần Kha nói: “Cho nên tôi cảm thấy ông ta không có khả năng sẽ nói những lời nói dối như vậy.”Triệu Lâm Uyên: “Vậy chúng ta nhân tiện điều tra lại.”Đương nhiên khả năng thật sự có tồn tại bóng đen rất nhỏ.Nhưng mà điều tra lại cũng không vấn đề gì, chẳng may thì sao? Chảng may ông ta thật sự không hề nói dối thì sao?Hai người đi trên đường, vào lúc này Tần Kha vỗ tay một cái.Tần Kha: “Tôi nghĩ ra rồi.”Triệu Lâm Uyên: “Cô nghĩ ra cái gì?”Tần Kha: “Vừa nãy vẫn luôn cảm thấy có cái gì không đúng lắm, nhưng mà lại nói không ra.


Bây giờ nghĩ ra rồi, khi xảy ra tai nạn xe đã là mười một, mười hai giờ đêm rồi, vậy lại là con đường hẻo lánh, hầu như không có ai nhìn thấy, Châu Đại Cương nói ông ta không báo cảnh sát, nhưng mà cảnh sát rất nhanh đã đến, vậy thì cuối cùng là ai đã báo cảnh sát?”.


Bình luận

Truyện đang đọc