SỔ TAY CÔNG LƯỢC HẮC LIÊN HOA

Editor: tuanh0906

--------

Sân viện bao phủ bởi màn đêm đen nhánh, mái nhà chỉ còn lại hình dáng đường viền, trên đỉnh cây thuỷ sam cao chót vót treo một vầng trăng nhỏ, nhưng chỉ chốc lát đã bị mây che khuất một nửa.

Mộ Hoài Giang tự tay cầm đèn, dẫn đạo sĩ râu dài phía sau đi trên hành lang quanh co, thỉnh thoảng lại quay đầu thì thầm gì đó. Hai người bọn họ đi rất nhanh, khiến chiếc đèn lồng trong tay như một đốm lửa lang thang.

Mộ Hoài Giang vô tình quay đầu lại, một bóng người đội mũ trùm đầu hoảng sợ bám vào chân tường, gió thổi bay vành mũ rộng và ống tay áo, mơ hồ lộ ra một bóng người nhỏ nhắn.

Hình ảnh có độ phân giải cực thấp, Lăng Diệu Diệu nhìn kỹ một lúc lâu mới nhận ra đó là một người phụ nữ.

Hai người bước nhanh rời đi, người phụ nữ ăn mặc kín mít phía sau nhẹ nhàng theo sau, áo choàng đen hòa vào màn đêm.

Con đường quanh co ngoằn ngoèo, tới trước căn phòng không người ở cuối phía tây, Mộ Hoài Giang theo bản năng nhìn quanh bên ngoài, sau đó đóng cửa lại. Ông ta gỡ bức tranh phong cảnh dài treo trên tường xuống, để lộ một cánh cửa gỗ nhỏ đổ nát.

Người phụ nữ nấp bên cửa sổ quan sát, ngón tay bám chặt song cửa.

Mộ Hoài Giang lấy chìa khóa, mở ra cửa gỗ, ra hiệu cho đạo sĩ râu dài đi vào.

Hai người cúi người, lần lượt vào cửa, biến mất ở bên trong, sau đó mơ hồ truyền đến tiếng bước chân.

Bước chân người phụ nữ nhẹ như mèo, nàng ta mở cửa, nhanh chóng lẻn vào.

Dưới cánh cửa gỗ, có một lối đi khác.

Đi xuống bậc thang, huyệt động bằng đá âm lãnh ẩm ướt, có nước nhỏ giọt từ các góc, đọng thành vũng, phát ra những tiếng vang vọng.

Cứ vài bước lại có một ngọn đèn được đặt vội trên đất, lờ mờ chiếu sáng con đường không bằng phẳng dưới chân.

"Lui ra đi." Mộ Hoài Giang vung tay lên, hai người phụ nữ câm cao lớn vạm vỡ khom người lui ra.

Xiềng xích ồn ào vang lên, Mộ Hoài Giang tay cầm một cái giá cắm nến, đột nhiên chiếu vào thạch huyệt tối tăm, người ngồi dưới đất giơ tay che đôi mắt, chắn đi ánh sáng chói mắt.

Bàn tay đó năm ngón tay nhỏ và dài, làn da tái nhợt, trên cổ tay đeo một cái xích nặng nề thô ráp bằng sắt có những vết rỉ sét màu đỏ sặc sỡ, vô cùng tương phản với cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết của người phụ nữ.

Nàng bị xích bởi một sợi xích to bằng cánh tay trẻ con, cơ thể gần như trần truồng, cổ chân cũng bị xích kéo dài đến góc tường, đóng chặt vào đó.

Một mặt tường dán dày đặc bùa chú, chữ viết bằng chu sa chồng lên nhau, cái đậm cái nhạt, kín mít không một kẽ hở.

Tư thế ngồi của nàng vô cùng quyến rũ, khoe những đường cong hấp dẫn, như một nàng tiên cá mắc cạn trên bờ.

Nàng di chuyển ngón tay từng chút một sau đó nhìn lại đây.

Lông mi nàng cong lên như cánh bướm, trong mắt là mưa bụi Giang Nam, xuân sắc vô biên.

Từ chóp mũi đến đôi môi anh đào, cho tới độ cong trên cằm đều là sản phẩm của tự thiên. Giây phút nàng ngẩng đầu, huyệt động u ám này dường như được chiếu sáng.

Đạo sĩ râu dài gật đầu, mắt không gợn sóng quan sát người phụ nữ trước mắt.

Hai người bắt đầu nói chuyện, chỉ ngắn gọn vài câu nhưng đều không nghe rõ, xung quanh là tiếng thét chói tai.

Người phụ nữ nấp sau vách đá run lên bần bật, trong đôi mắt đỏ hoe chỉ còn lại mỹ nhân ngồi dưới đất.

Mộ Hoài Giang đạo sĩ râu dài chỉ trao đổi vài câu sau đó rời đi như là đặc biệt tới nhìn nàng một cái.

Xiềng xích nặng nề vang lên, nàng thay đổi tư thế ngồi, trên mặt vẫn duy trì nụ cười thờ ơ vô nghĩa.

Người phụ nữ ẩn mình trong bóng tối từ sau vách đá vụt ra, đi vài bước tới trước mặt nàng, cởi mũ trùm đầu, lộ ra một khuôn mặt đã trang điểm.

Bạch Di Dung.

Nàng ta từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm gương mặt mỹ nhân:

"Ngươi là ai?"

Mỹ nhân nghiêng đầu buồn cười nhìn nàng ta một cái, vẻ mặt không chút để ý: "Vậy ngươi là ai?"

Giọng nói của nàng ngọt ngào mềm mại, hơi khàn khàn vừa đủ, vang vọng trong thạch động, khiến lòng người tê dại.

"Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Ta là Nhị phu nhân của Mộ phủ, thứ yêu quái không danh không phận như ngươi là cái thá gì? Ngay cả người cũng không phải mà dám quyến rũ chồng người khác..." Nàng ta tức giận, chưa nói được hai câu đã biến thành chỉ trỏ mắng chửi người.

"Quyến rũ?" Mỹ nhân nhìn nàng ta, trầm mặc một hồi sau đó trong mắt bắt đầu lấp lóe ánh sáng, khiến nụ cười càng thêm ma mị: "Là trượng phu ngươi mặt dày đeo bám ta không bỏ, sao có thể gọi là quyến rũ."

"Ngươi nói bậy..."

"Tin hay không tuỳ ngươi." Nàng lười biếng cười: "Không phải hắn đã đón con hắn và ta vào phủ làm người thừa kế cho Mộ gia các ngươi sao?"

Bạch Di Dung trong đầu ong lên, ngay cả sức hô to cũng không có, lẩm bẩm nói: Không thể nào, không thể nào... Không, đó không phải là tin đồn nhảm sao?"

Mỹ nhân vươn cánh tay, kéo sợi dây xích kêu lạch cạch, như thể cố ý cho Bạch Di Dung xem xiềng xích trên cổ tay: "Ngươi xem, có nhi tử thôi chưa đủ, hắn còn muốn ta ở bên cạnh hắn. Nhân yêu thù đồ, hắn không thể cưới ta làm vợ, cũng muốn độc chiếm ta."

Hai mắt Bạch Di Dung lên, hận không thể xông lên xé nàng thành mảnh nhỏ:

"Không biết xấu hổ... Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ."

"Nhưng hắn yêu ta." Mỹ nhân dường như không nhìn thấy lửa giận của nàng ta, tiếp tục chậm rãi nói: "Hắn ngoan ngoãn phục tùng ta, hận không thể đem trăng sao trên bầu trời đưa tới trước mắt ta mà ta còn không thèm đếm xỉa tới."

Nàng chậm rãi nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa một chút thương hại: "Hắn có từng yêu ngươi không?"

"Ngươi biết cảm giác được yêu là thế nào không?"

"Cả đời ngươi, ngoại trừ sinh con còn có giá trị nào khác sao?"

"Câm mồm." Bạch Di Dung thét chói tai lao tới, cưỡi trên người nàng, nắm tóc nàng, tát mấy cái trên gương mặt xinh đẹp của nàng, sau đó còn hung hăng cào ra mấy vết máu: "Tiểu tiện nhân, tiện nhân, đắc ý nữa đi..."

Nàng cười khẽ, ngửa đầu khiêu khích nhìn bộ dạng thất thố của Bạch Di Dung, vết máu và vết sưng trên mặt nhanh chóng biến mất, lộ ra làn da trắng tinh không tì vết: "Đáng tiếc, vô dụng. Ngươi quên rồi sao? Ta là yêu quái, chút thương nhỏ này sao có thể làm gì được ta?"

Bạch Di Dung thở hồng hộc nhìn nàng, hai tròng mắt tràn đầy tơ máu.

"Ngươi sống cả đời, thanh xuân bất quá hai mươi năm, đã tuổi già sắc suy.

Ngươi nhìn xem da ngươi đã bắt đầu xập xệ, thật đáng thương."

Nàng nhẹ nhàng cười rộ lên: "Còn ta thì luôn trẻ đẹp, cho dù Mộ Hoài Giang thành lão già, ta cũng sẽ mãi mãi như thế này."

"Thứ ngươi xa cầu cả đời, chỉ bằng một khuôn mặt ta đã dễ dàng có được, xin lỗi nha."

"Rốt cuộc nam nhân ấy mà, luôn là sắc lệnh trí hôn*, ngươi nói có đúng không?"

"Ngươi..." Bạch Di Dung hàm răng lên, tức giận đến nỗi có cảm giác tắc thở chóng mặt.

"Trừ phi ngươi giết ta." Mỹ nhân cười càng thêm vũ mị: "Nếu không, cả đời ngươi cũng không thể làm gì ta, biết không?"

Giết, giết nàng... Suy nghĩ này càng ngày càng rõ ràng trong đầu, máu khắp người đều bốc lên đầu.

"Giết ngươi..."

"Ngươi dám không?" Nàng cười khiêu khích, đôi mắt cực kỳ sáng như hai vì sao.

"Phập..." Bàn tay run rẩy cầm dao găm đâm vào làn da mềm mại: "Sao ta lại không dám chứ..."

*mê muội vì sắc đẹp.

Máu nóng chảy đầy tay nàng ta, tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ, nàng ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau khi ý thức được mình vừa làm cái gì, vội vàng vừa bò vừa lăn về phía sau.

Người phụ nữ trên mặt đất giống như một con búp bê xì hơi, run rẩy trong vũng máu, nhìn nàng, trong miệng phát ra tiếng "hô hô", thậm chí còn đắc ý cười rộ lên, một cảnh tượng vô cùng quái quỷ.

Tiếp đó, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết từ từ vỡ vụn, một nửa hóa thành tuyết, một nửa hóa thành lá rụng, bắt đầu xoay tròn trong không trung, như một cơn gió thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích, thanh đao cắm ở ngực nàng và dây xích lạch cạch rơi xuống đất.

Bạch Di Dung ý thức được mình đã gây họa lớn, chân mềm nhũn, giãy giụa nửa ngày mới bò dậy, bàn tay dính máu kéo ra những vết máu đỏ thẫm trong thạch động.

Nàng ta không rảnh nghĩ tới việc đội mũ, quay đầu nghiêng ngả chạy ra ngoài, tuyết rơi và lá rụng cuốn xoáy như mưa rơi xuống, một cơn gió thổi tới, chỉ giây lát đã vây quanh thân hình nhỏ bé của nàng ta.

Sau đó, Bạch Di Dung bỗng nhiên ngã về phía trước, nằm im không nhúc nhích như là đã chết.

Qua thật lâu, nàng ta cực kỳ thong thả ngồi dậy, chậm rãi trở về thạch động, cúi người nhặt con dao găm trên mặt đất lên, cất vào trong lòng ngực. Sau đó nàng ta nghiêng đầu, cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới yên lặng bước ra khỏi địa lao.

"Hoài Giang và Không Thanh ở bên ngoài nói chuyện, khi quay trở lại địa lao phát hiện Oán nữ đã bị người giết chết."

Chữ "giết" dùng sức rất lớn, như một khối sắt đè lên mặt giấy, để lại vết mực thô ráp.

Mộ Dao trong lòng trầm xuống, mí mắt giật giật.

Nét bút đó như đã làm cạn kiệt sức lực của người viết thư, những chữ phía au trở nên rời rạc vô lực như một tiếng thở dài.

"Nếu vạn vật suy tàn đều có điềm báo thì đây chính là khởi đầu cho sự suy tàn của Mộ gia."

Mị nữ là linh vật dó thiên sinh địa trưởng, thiên nhiên dùng sương tuyết tạo ra cốt cách nàng, cỏ cây làm da thịt, vẻ đẹp của núi sông và vạn vật đều tập hợp trên cơ thể nàng.

Trời cao đã ưu ái các nàng như vậy thì tự nhiên cũng sẽ trừng phạt tương ứng.

Mị nữ và Oán nữ, hai linh hồn dùng chung một cơ thể. Cực thiện và cực ác, ánh sáng và bóng tối, âm và dương giống như ngày và đêm của thế gian.

Vẻ đẹp của Mị nữ nhất định phải thuộc về thiên địa núi sông, không thể bị một người độc chiếm, nếu mất cân bằng sẽ dẫn tới đại ác. Mị nữ khao khát hồng trần cho nên số phận là phải chống lại Oán nữ, tranh giành quyền khống chế cơ thể, cho đến khi hoàn toàn bị nuốt chửng.

Khuyết điểm của Huyễn yêu là không thể hóa thành người còn khuyết điểm của Mị nữ là chỉ có thể hoá thành người, không thể hoá thành vật khác.

Dựa theo những điển tịch mà Không Thanh tìm được, vì đề phòng cái ác bùng nổ, cơ thể hoàn hảo này là rào cản cuối cùng để khống chế Oán nữ. Nó như một chiếc lồng giam lộng lẫy, giam cầm linh hồn cực ác rạo rực không yên của Oán nữ.

Bây giờ, Oán nữ bị giết, đồng nghĩa với việc lồng giam cuối cùng đã bị hủy, linh hồn Oán nữ hoàn toàn không còn gì phải cố kỵ. Tuy nàng ta không có yêu lực, lại có thể điều động bất bình và oán giận trong lòng con người, mượn cơ hội chui vào cơ thể người bị lời nói của nàng ta mê hoặc.


Nàng ta không những không chết, mà còn tuyệt lộ phùng sinh, hơn nữa không ai có thể khống chế.

Mộ Hoài Giang nổi trận lôi đình, cả đêm không ngủ được.

Lúc trước Oán nữ bị bùa chú khống chế, linh hồn bị hao tổn, cần ở trong cơ thể ký chủ khôi phục, cho nên trong khoảng thời gian ngắn nàng ta sẽ không làm gì, cũng không rảnh thay đổi ý chí của ký chủ. Điều này cũng có nghĩa là không ai biết nàng ta đang ở trong cơ thể người nào.

Nhưng nếu không xử lý, để nàng ta khôi phục sức lực, e rằng việc đầu tiên nàng ta muốn làm là huyết tẩy Mộ gia.

Vì thế, một cuộc điều tra trên diện rộng bắt đầu. Đầu tiên là những người phụ nữ câm trông coi địa lao bị bí mật nhốt lại, sau đó là mấy gia đinh có người thấy đêm đó đã từng đi ngang qua khu vực gần địa lao. Việc này khiến tin đồn lan truyền khắp trong phủ, nhất thời làm lòng người sợ hãi.

Bạch Di Dung hay làm trời làm đất trước đó đã bị bệnh, vẫn luôn ở trên giường dưỡng bệnh tới năm mới cho nên không bị cuốn vào trận phong ba này.

Nhốt đủ mười người, Mộ Hoài Giang quyết định dừng tay.

Không phải ông ta chắc chắn Oán nữ nhất định nằm trong số mười người này, mà do ông ta cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, tự mình dọa mình chỉ đồ tăng phiền não.

Ông ta gọi Bạch Cẩn tới, liếm đôi môi khô khốc vì vất vả ngược xuôi: "A Cẩn, không giết Mộ Thanh nữa."

Bạch Cẩn ngẩng đầu, yên lặng nhìn ông ta, trong mắt có chút oán trách.

Bạch Cẩn được Bạch gia tỉ mỉ bồi dưỡng, trảm yêu trừ ma vô số, đã sớm luyện được trái tim cứng rắn như sắt, không giống những phụ nữ yếu đuối bình thường. Tuy là thế nhưng nàng vẫn khó có thể chấp nhận sự máu lạnh và tàn nhẫn của Mộ Hoài Giang.

Trước đó, ông ta nghe theo biện pháp của Không Thanh đạo nhân, vì vĩnh trừ Oán nữ, làm Mộ Thanh giải phóng sức mạnh bán yêu, đồng quy vu tận với mẫu thân. Nếu thành sẽ có thể giải quyết hai vấn đề phiền phức cùng một lúc.

Nàng kịch liệt phản đối, không ngại cãi nhau to một trận với ông ta.

Nàng cảm thấy Mộ Thanh vẫn là một đứa trẻ, lúc trước bị Oán nữ mê hoặc suýt nữa giết cha ruột. Bây giờ còn làm hắn giết mẹ, không khỏi tổn hại nhân luân. Mặc dù hắn mang dòng máu của yêu quái, nhưng ít nhất có một nửa là người.

Khi hắn ngoan ngoãn dựa vào lòng nàng, nàng có thể cảm nhận rõ sự lạnh lẽo trên gương mặt hắn, da thịt non nớt mềm mại, giống hệt Mộ Dao khi còn nhỏ.

Mà Mộ Dao tuổi nhỏ, nàng không biết cái gọi là chính nghĩa trên thế gian này còn giấu rất nhiều vấn đề mà chỉ người lớn mới hiểu.

Mộ Dao sợ Mộ Hoài Giang, tuân theo quy củ, nhưng cách mấy ngày lại cẩn thận hỏi nàng một câu: "Mẹ, khi nào đệ đệ có thể ra khỏi phòng tối?"

"Mẹ, sao đệ đệ chưa bao giờ khóc, e là bị nhốt ở Hạm Đạm đường nên bị doạ sợ, vì sao gì không thả đệ ấy ra?"

"Mẹ, đệ đệ đã bảy tuổi, nếu còn không bắt đầu luyện công thì sẽ muộn, chẳng lẽ cha không định thả đệ ấy ra sao?"

"......"

Số lần hỏi càng nhiều, nàng đã không còn tâm sức qua loa lấy lệ. Tiểu cô nương như băng tuyết này mới là hy vọng mới của Mộ gia, mà nàng và Mộ

Hoài Giang đã sớm là lưỡi kiếm mục từ lâu.

"Chàng định làm thế nào?" Nàng bình tĩnh hỏi.

"Ta muốn giữ lại Mộ Thanh, không cần biết nàng dùng cách gì. Ta muốn hắn chỉ nhận ta và nàng làm phụ mẫu, nhận Dao Nhi làm tỷ tỷ."

Bạch Cẩn cười.

Nàng hiểu ý ông ta, sức mạnh của Oán nữ còn ở chỗ thằng bé, nắm giữ Mộ Thanh là sự khống chế lớn nhất đối với Oán nữ, cũng là lợi thế duy nhất để bọn họ chống lại Oán nữ.

"Được." Nàng trầm mặc một hồi, sau đó cười khổ gật đầu: "Mấy ngày nữa ta về nhà một chuyến, nhờ cha mẹ ta giúp đỡ."

"Nhưng chàng phải hứa ta, từ nay về sau trên dưới toàn phủ, không ai được đề cập tới huyết thống của Mộ Thanh, coi hắn là một đứa trẻ bình thường."

Mười ngày sau, Bạch Cẩn từ Bạch gia trở về, trong tay cầm một cái tráp.

Cái tráp đựng một mảnh vải lụa dệt từ nguyệt phách băng ti Bạch gia lấy được từ Cực Bắc, cắt thành một mảnh vải nhỏ và dài.

Chiếc lược chải xuống theo mái tóc đen bóng, chải tới cuối, bàn tay mảnh khảnh nhấc đuôi tóc lên nắm trong tay, lộ ra lỗ tai hắn.

Bạch Cẩn dựa vào mặt hắn, nhìn vào đôi mắt đen nhánh trong gương của hắn, ngữ khí nhu hòa, giống như mọi bà mẹ trên thế gian chải tóc cho con: "Cao một chút, hay là thấp một chút?"

"......" Đôi mắt trống rỗng của hắn dần dần có tiêu cự ự, ánh mắt dừng ở trên mặt nàng, hàng mi dài khẽ run, dùng âm thanh rất nhỏ trả lời nàng: "Cao một chút."

"Được."

Nàng cười, khi đuôi mắt cong lên nàng nhìn thấy trong gương nếp nhăn nơi khóe mắt, như mạng nhện kéo ra từ đồ gỗ mục nát.

Cách đó không xa là gương mặt ngây thơ non nớt của Mộ Dao.

Bóng câu qua khe cửa, phù du một đời.

Bao nhiêu yêu hận, đúng sai, ân oán giữa người và yêu vào giờ phút này đều tạm thời biến mất. Chải đầu tựa hồ biến thành sự nghiệp cả đời của nàng.

Nàng cẩn thận rút dải lụa sáng bóng từ lớp lót nhung ra, như thể rút ra một tia hy vọng từ đống đổ nát. Khoảnh khắc tay nàng buộc chặt dây cột tóc, rốt cuộc ho ra vị tanh ngọt trong cổ họng.

Mộ Thanh yên lặng nhìn cậu bé tuấn tú trong gương, tóc đuôi ngựa buộc cao, đỉnh đầu lộ ra dây cột tóc màu trắng xinh đẹp, như một con con bướm rũ cánh, đậu trên đó.

Một lát sau, hắn tò mò duỗi tay, chạm đến mặt kính lạnh lẽo.

Người này... hóa ra là ta.

"Dao Nhi." Bạch Cẩn cầm lấy tay Mộ Dao, kéo nàng đến bên tường, nói:

"Con phải trông đệ đệ, tuyệt đối không thể để hắn tháo dây cột tóc xuống."

Nàng lập xong lời thề, Bạch Cẩn rốt cuộc thở phào một hơi, vỗ mu bàn tay nàng, có thứ gì lóe lên trong mắt.

"Từ hôm nay, đệ đệ có thể ra khỏi phòng tối."

Nàng không màng sự mệt mỏi giữa mày, rốt cuộc nhẹ nhàng nói ra đáp án.

......

Giấy viết thư tuột khỏi tay Mộ Dao, Liễu Phất Y đưa tay đỡ, dùng sức ôm lấy bả vai thon gầy của nàng.

--------

Hình ảnh hiện lên giữa hai người chậm rãi biến mất, giây phút Lăng Diệu Diệu chạm phải ánh mắt hắn liền biết tình hình không tốt.

Nhìn sắc mặt hắn... Nội dung trong mảnh nhỏ ký ức này hắn cũng nhìn thấy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lông mi Lăng Diệu Diệu hoảng loạn run rẩy, nàng trơ mắt nhìn Mộ Thanh chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, im lặng treo lên màn giường.

Xương bướm của hắn trồi lên, hình dạng tuyệt đẹp, nhìn từ bóng dáng còn mang cảm giác gầy gò của người thiếu niên.

Động tác trên tay hắn rất nhẹ, nhưng không biết có phải vì tay run hay không mà lục lạc bị hắn làm rung lên.

Khi mảnh nhỏ ký ức trình chiếu, thời gian như dừng lại trong giây lát, bước vào một khoảng thời gian và không gian khác. Khi nó dừng lại, thời gian vẫn là sáng sớm mùa đông trời còn chưa sáng, chăn đã sớm mất đi độ ấm. Lăng Diệu Diệu như người bị ném vào băng thiên tuyết địa, hai má nóng lên vì khủng hoảng, cơ thể lại run lên từng đợt.

Hắn quay đầu, liếc nhìn nữ hài đang mở to đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau, hắn duỗi tay ôm nàng vào lòng.

Trên người hắn cũng không có độ ấm, bề mặt quần áo lụa lạnh băng băng.

Lăng Diệu Diệu không nhịn được rùng mình một cái. Hắn dừng một chút, cầm lấy chiếc áo ngoài đặt trên ghế gỗ ở đầu giường khoác cho nàng, sau đó lại ôm cả người và áo vào lòng.

Thiếu niên dịu dàng vuốt ve mái tóc nữ hài, một lúc sau mới mở miệng nói:

"Người thế giới khác."

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ mà chắc chắn.

Đỉnh đầu như có sét đánh, những gì vừa rồi Lăng Diệu Diệu nghĩ sẵn trong đầu nháy mắt đã quên sạch sẽ.

"Ta..."

Nàng hoảng hốt muốn nhìn sắc mặt hắn một chút, nhưng lại bị hắn ấn vào lòng không động đậy được, cái trán kề sát ngực hắn, ngửi mùi hương hoa mai trên người hắn.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng cách quần áo thật cẩn thận sờ ngực hắn.

Mềm mại, ấm áp.

Chấm hết...

Nàng lúc này mới chậm chạp hiểu ra.

Chìa khóa chẳng lẽ nhất định phải trông giống chìa khóa sao? Hai mảnh nhỏ ký ức này không phải cho nàng, mà căn bản chính là đạo cụ để giải Vong Ưu Chú trên người Hắc liên hoa...

Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày việc "nàng không phải người thế giới này" sẽ bị đối tượng công lược của nàng trực tiếp nhìn ra như thế.

Trong ván cờ này, nàng đã sớm từ người ngoài cuộc biến thành người trong cuộc. Hiện tại, người trong cuộc còn lật thuyền.

Lăng Diệu Diệu liếm môi, từ bỏ giãy giụa: "Làm sao ngươi biết?"

Thiếu niên đôi mắt đen nhánh, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, ngón tay sờ từ tóc đến cổ nàng, lòng bàn tay vuốt ve mạch máu nàng, cảm nhận mạch đập bất an của nàng: "Diệu Diệu, lần sau thông minh một chút. Đừng để người khác hư trương thanh thế lừa một câu đã ngoan ngoãn thừa nhận."

"......" Lăng Diệu Diệu lòng dạ đã sắp thiêu cháy.

"Ta chính là người thế giới khác mà ngươi nói, ta cũng không định giấu ngươi." Nàng cứng đờ dựa vào lòng hắn, vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi... ngươi hoài nghi ta từ khi nào?"

"Cửu chương toán thuật, định lý Pitago."

Mộ Thanh rũ mắt, dường như hoàn toàn không thèm để ý: "Cửu Châu bên ngoài càng Cửu Châu. Nguyên lý tương đồng, cách gọi bất đồng, cũng không có gì lạ cả."

Nhớ lại vẻ dương dương tự đắc của mình, Lăng Diệu Diệu thở dài một hơi, cảm thấy mình hoàn toàn là một kẻ ngốc.

Hắc liên hoa thật sự quá thông minh, hắn giả vờ ngoan ngoãn lâu quá làm nàng suýt nữa quên mất sự nhạy bén và thông thấu của hắn.

Nhưng mà... nàng giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn, suy sụp hỏi: "Nếu ngươi hoài nghi, sao không hỏi ta sớm hơn?"

Nàng nhìn chằm chằm mặt hắn nửa ngày, không nhìn ra vẻ gì giống với thất vọng hay phẫn nộ cả.

"Nàng sẽ đi sao?" Đôi mắt hắn trong trẻo phản chiếu gương mặt nàng, trong mắt chứa một chút hy vọng vụn vỡ xen lẫn sương mù đen sì dày đặc kích động.

"Hả?" Nàng sửng sốt, không nghĩ tới việc hắn vừa bước qua trung gian trực tiếp hỏi cái này, tức giận búng ngón tay, trong lời nói lộ ra một chút ấm ức:

"Ta đâu có giống ngươi, không đi được."

Gợn sóng trong mắt hắn chậm rãi biến mất, lời nói hết sức dịu dàng: "Được, nàng đi đâu cũng được, chỉ cần đừng rời khỏi ta." Hắn sờ gương mặt nữ hài, rũ mắt giúp nàng thắt dây, giọng nói rất khẽ: "Ai mang nàng đi, ta khiến hắn chết không toàn thây."

"......"

"Nếu nàng tự đi, ta sẽ đem nàng..."

Hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, có vẻ đang cân nhắc câu chữ. Nghĩ đến việc hình như nàng không thích bị đối xử quá thô bạo, hắn yên lặng đổi "xích lại" thành "nhốt lại".

Lăng Diệu Diệu không rảnh để ý tới lời đe dọa của hắn, nàng nóng vội chen vào một câu: "Ai bảo ngươi hỏi cái này?"

Hắn ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

Lăng Diệu Diệu đã có chút sốt ruột thay hắn, chủ động nhắc nhở: "Ta không phải Lăng Ngu... Ta... đoạt xá, chính là... mượn xác hoàn hồn..."

"Ừ." Hắn đáp lời.

*cướp xác.

Lăng Diệu Diệu háo hức nhìn hắn, như là cầm cái gậy thu lôi trong tay, giơ lên bầu trời đầy mây đen, chủ động tìm kiếm chỉ trích.

Mỗi khi Hắc liên hoa tức giận ban đầu luôn là ẩn nhẫn, rất ít biểu hiện ra ngoài, nhưng nếu không cho hắn giải toả, hắn sẽ dễ dàng bùng nổ.

Nhưng nàng chẳng chờ tới tia sét nào, hắn chỉ rũ mắt, trong mắt lại hiện lên sắc màu ấm áp.

Hắn biết Diệu Diệu sợ cái gì. Có điều thế giới này, người và yêu cùng tồn tại, thế đạo rối loạn không biết đã bao nhiêu năm. Hắn là bán yêu cũng không làm nàng sợ chạy. Chẳng lẽ nàng cho rằng một kẻ đoạt xá là có thể dọa được hắn?

Đôi mắt hạnh của nữ hài hiện lên vẻ bất an lo lắng, long lanh nước, hắn tham luyến nhìn gương mặt nàng, thuận theo ý nàng, nói: "Nàng đã sớm biết

chuyện của ta?"

Thành công dẫn lôi tới như ý nguyện, Lăng Diệu Diệu ngồi nghiêm chỉnh, hắng giọng: "Xin lỗi, không phải ta cố tình giấu ngươi. Từ khi tới đây, ta luôn mơ thấy những giấc mơ rất kỳ quái..." Mặt nàng không đổi sắc bóp méo sự thật: "Không ngờ lại là quá khứ của ngươi."

Lại còn ném nồi cho hệ thống: "Ta không rõ gì hết, không biết là như thế nào."

Nàng thật cẩn thận nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ chôn bên trong cổ áo lông xù, hồng hào như trái cây mọng nước, liếm đôi môi hồng: "Ngươi có để ý không..."

Hắn thò lại gần hôn môi nàng, ở trên má nàng lưu luyến không rời, một lúc sau mới nói: "Không phải Diệu Diệu vẫn là Diệu Diệu sao?"

Không phải Lăng Ngu, là Lăng Diệu Diệu, từ đầu đến cuối đều là nàng.

Nói xong câu đó, trong lòng hắn chợt có chút thầm thỏa mãn.

Có lẽ Lăng Diệu Diệu không nhớ rõ nàng đã từng nói với Mộ Dao: "Không phải hắn vẫn là hắn sao? Là người hay yêu thì có quan hệ gì?"

Lúc này hắn tặng lại những lời này cho nàng, rốt cuộc cảm thấy mình đang dần tới gần ngọn lửa này, so với người khác càng có tư cách ôm chặt nàng vào lòng, vĩnh viễn không buông ra.

Cho dù nàng là ai, cho dù nàng có bí mật gì, chỉ cần nàng là nàng, những cái khác hoàn toàn không quan trọng.

Hắn vuốt ve vành tai mềm mại của nàng, ngửi mùi sơn chi quen thuộc trên người nàng: "Thật là muốn cho những người khác cũng biết."

"...... Vì, vì sao?" Nàng ôm cổ hắn, bị hôn tới mơ màng hồ đồ.

Cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang...

Giọng hắn rất nhẹ: "Để bọn họ tốt nhất đều né xa ba thước, không ai dám tơ tưởng nàng."

"......" Lăng Diệu Diệu nghẹn đỏ mặt, tức giận đẩy hắn sang một bên, chân trần bò xuống giường: "Ngươi tránh ra, ta đi cho chim ăn."

Mộ Thanh duỗi tay, chặn ngang bế lên nàng, linh hoạt thay đổi vị trí, nhẹ nhàng đặt lại nàng lên giường, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chỉ còn lại ánh sáng ấm áp: "Ta đi."

Lồng chim lắc lư, hạt kê vàng óng trút xuống như cát, tạo thành một ngọn núi nhỏ.

Chim nhỏ không ngờ xin ăn bỏ dở nửa chừng lại thật sự được ăn, hai chân nó linh hoạt nhảy tới trước máng ăn, ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một đôi mắt đen nhánh.

"Hự..."

Hôm nay là đại lão hổ tới cho nó ăn.

Thực quản nhỏ bé bất ngờ co rút, nó nghẹn họng.

--------

Bình luận

Truyện đang đọc