SỔ TAY MẠNG SỐNG CỦA NHÂN VIÊN CHĂN NUÔI

Toàn bộ nhân viên thu ngân đều là người máy được mô phỏng như người, cho nên không cảm thấy hắn phiền phức, vẫn kiên nhẫn chờ, “Thưa ngài, xin hỏi ngài có muốn quẹt thẻ không?”

Phương Hoa sửng sốt, “Làm sao quẹt?”

“Cảm phiền ngài đưa tay phải lên.”

Phương Hoa làm theo. Cánh tay vừa thon dài vừa trắng nõn, thoạt trông non nớt yếu đuối như một tên mọt sách tay trói gà không chặt, hoàn toàn không giống như tay của một người biến dị.

Nhân viên thu ngân kéo tay hắn về phía mình, sau đó cầm máy quét hình quét lên cổ tay một cái. Màn hình lập tức hiện lên chữ quẹt thẻ thành công.

Chỉ đơn giản vậy thôi á?

Phương Hoa giờ mới nhận ra cái thứ này tiện thật, so với việc lúc nào cũng phải kè kè tiền lẻ theo bên người thì tiện hơn nhiều.

Nhưng mà, sao lại có tiền được nhỉ?

Hắn suy nghĩ một lúc liền đoán ra, nhất định là do Phương Dung lo nên mới nạp tiền vào tài khoản của hắn. Phương Dung lúc nào cũng tri kỉ như thế, cái gì cũng suy xét chu toàn.

Khóe miệng Phương Hoa cong lên, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, giống như hồ ly lười biếng vừa trộm được đồ.

Vì chuyện mua đồ mà hắn đã lãng phí không ít thời gian. Giờ đã là mười giờ rưỡi tối, về nhà lại mất thêm 20 phút. Nói cách khác, lúc hắn về nhà là đã gần 11 giờ khuya.

Vì quên mang chìa khóa, hắn phải ngồi ngoài cửa, thành thật chờ Phương Dung thức dậy ra mở cửa cho hắn. May mà có người qua đường nhìn thấy tình cảnh như thế thì nhịn không được mà nói cho hắn biết quang não có thể xác định danh tính để mở cửa.

Đến lúc này, Phương Hoa mới có thể bước vào cửa nhà. Câu chuyện mua đồ của hắn vì quá khúc chiết khó khăn, nên lúc mua xong thì có cảm giác rất thành công. Cái vấn đề lớn thế mà hắn cũng có thể giải quyết được, vậy chuyện vất vả như này cứ để cho hắn làm thôi, Phương Dung không cần phải mệt nhọc như vậy.

Trong nhà yên tĩnh, đèn cũng không mở, Phương Dung không biết đã đi đâu. Phương Hoa mang đồ vào bếp, sau đó rón ra rón rén bước vào phòng ngủ. Phương Dung quả nhiên đang nằm bên trong.

Cậu nằm trên giường, hô hấp đều đều, ngủ đến an tường. Quét dọn nhà cả một ngày, vừa chà vừa lau, khiến thắt lưng cậu đau muốn chết, ngủ nhanh như thế cũng là chuyện bình thường.

Phương Hoa rón rén bước tới gần, khẽ khàng ngồi xuống giường.

Hắn rất thích nhìn Phương Dung an tĩnh như vậy, có thể nhìn cậu cả một ngày cũng không chán. Vì thế hắn cứ ngồi, cứ ngồi ….

Ngồi đến hơn nửa đêm…..



Nếu không phải vì quá đói, phỏng chừng hắn sẽ nhìn cậu cho tới sáng. Đương nhiên, vì quá đói, hắn phải mò vào bếp, lục tủ lạnh tìm sữa uống. Phương Dung biết hắn rất thích uống sữa cho nên để sữa trong tủ lạnh. Hăn mở nắp, ực ực vài cái liền uống hết luôn cả một bình dành cho một ngày. Hắn lỡ uống hết, Phương Dung lại nghiêm khắc khống chế việc ăn uống của hắn như vậy, liệu có giận hắn không ta?

Hắn nghĩ một hồi, quyết định phải làm gì đó để Phương Dung không giận nữa.

Hắn quyết định đi rửa đồ ăn hôm nay mình mới mua về.

Rửa thịt rất đơn giản, chỉ cần đặt dưới vòi nước rửa là xong, nhưng tay lại dính đầy mỡ, trông rất tởm. Phương Hoa vẫy vẫy miếng thịt.

Bẹp!

Thịt rớt xuống đất.



Nếu giờ nhặt lên thì còn ăn được không ta?

Nấm mèo rửa có hơi mệt chút. Mặt nấm gồ ghề lại đen thui, trông bẩn cực kỳ. Phương Hoa dùng móng tay cạy cạy, phát hiện có thể cạy ra cái phần đen thui ấy, vì thế hắn càng dốc sức, cạy hết tầng màu đen ở bên ngoài ra.

Bởi vì nấm quá lớn, xử lý quá phiền, nên hắn bẻ hai cái tán giống như lỗ tai ném luôn vào thùng rác.

Cứ như thế, nguyên cả một giỏ nấm mèo, chờ hắn rửa xong chỉ còn lại một thân nấm được hắn rửa tới trắng trẻo mập mạp.

Ngày mai thức dậy, Phương Dung nhất định sẽ khen mình chăm chỉ.

Phương Hoa thực chờ mong.

Hắn lấy tôm mới vừa mua ra. Tôm vẫn còn sống, vừa thả ra liền nhảy tanh tách, chỉ chốc lát sau tôm đã nhảy hết ra khỏi chậu. Phương Hoa có muốn chắn lại cũng không được, vì thế hắn đành chơi bắt tôm nguyên cả đêm.

Hắn vốn chậm chạp, không theo kịp tốc độ của tôm, vừa mới ngồi xổm xuống ở bên này, tôm đã nhảy sang bên kia. Sau đó, hắn thông minh hơn, chờ mấy con tôm không nhảy nữa rồi mới bắt. Không ngờ tôm cũng học khôn, lúc hắn không nhào tới thì nằm im bảo trì thể lực, lúc hắn tới thì búng tiếp.

Chờ đến khi hắn bắt hết tôm thì mồ hôi mồ kê đổ ròng ròng. Hóa ra rửa thức ăn lại vất vả như vậy.

Hèn chi ngày nào Phương Dung cũng phải dậy sớm nấu cơm. Hóa ra chỉ có mỗi việc rửa đồ ăn thôi đã mất cả đống thời gian, sau này phải chuẩn bị trước cả nửa ngày mới được.

Phương Hoa yên lặng nhớ kỹ, cho đồ ăn đã được xử lý vào trong tủ lạnh, sau đó lết cái thân xác mỏi mệt vào phòng Phương Dung, xốc chăn lên nằm xuống.

Theo thói quen, hắn leo lên người Phương Dung mà nằm, cằm gối lên ngực cậu. Giờ hắn càng lúc càng lớn, cân nặng cũng khác trước, đã nặng tới mức Phương Dung không chịu nổi nữa, cho nên hắn vừa mới đè lên, Phương Dung đã khó chịu đẩy hắn ra.

Dù sao giường mà bọn họ đang nằm là giường đơn, không chịu nổi sức nặng của hai người lớn, mà một trong hai người lại còn có da mặt dày đòi nằm đè lên người ta nữa.

Chiếc giường không chịu nổi, phát ra tiếng kọt kẹt rất rõ ràng, nhất là ở trong đêm tối yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi vẫn có thể nghe thấy tiếng.

Lúc xây ký túc xá này, người ta nhất định không ngờ sẽ có thú nhân ỷ lại đồng bọn của mình như thế, không nằm chung liền không ngủ được, nên không nghĩ tới mua giường đôi.

Phương Dung nửa tỉnh nửa mê mà nói, “Giường nhỏ. Cậu qua phòng khác ngủ đi.”

Phương Hoa ngớ ra, sau đó thành thành thật thật chạy về phòng mình, rồi dọn luôn cả cái giường của mình qua, nhưng bất lợi rồi, giường chen không lọt cửa.

Bởi vì kích thước của hai chủ nhân không giống nhau, nên phòng ngủ của cả hai người cũng khác nhau, một phòng lớn một phòng nhỏ. Kiến trúc sư đã nghĩ tới việc người biến dị thích biến thân thành thú nhân bởi vì ở hình thái này thì họ cảm thấy thoải mái nhất, tuy ở hình người vẫn ổn, nhưng như vậy thì lại giống như đang mặc đồ size nhỏ, vẫn cảm thấy khó chịu. Phương Hoa thì không giống thế, so với hình thái thú nhân, hắn thích biến thành hình người hơn, vì có thể chui lọt vào trong lòng Phương Dung.

Trước kia, khi hắn còn nhỏ, rất dễ chui vào lòng Phương Dung, nhưng giờ càng lúc càng lớn, Phương Dung cũng càng ngày càng bài xích hắn, không dễ chui như trước.

Hắn có chút khổ sở, cơ hội ngủ cùng nhau càng lúc càng ít. Hắn đành phải tự sáng tạo bằng cách dọn giường của mình qua đây để được ngủ cùng nhau. Hơn nữa, giường của hắn lớn hơn Phương Dung nhiều, muốn lăn lộn bao nhiêu thì lăn.

Nhưng mà, hắn lại quên mất, cửa phòng của hắn lớn, rất dễ đem giường ra, nhưng cửa phòng của Phương Dung thì lại thiết kế theo kích cỡ của loài người, thành ra giường của hắn không lọt qua được, có dựng thẳng quay ngang gì cũng thế, ngược lại còn làm ra tiếng động lớn khiến Phương Dung giật mình tỉnh giấc.

“Cậu làm gì thế?”

Cố chen vào nhưng vẫn không được, Phương Hoa ủy khuất, đầu ló ra khỏi cái giường, nói, “Tôi muốn ngủ với anh.” Dừng một lát, hắn lại nói tiếp, “Không có anh, ngủ không được.”

Bình luận

Truyện đang đọc