SỔ TAY SINH TỒN CỦA NỮ THỦ PHỤ


Các cô nương đến tham gia Bách Hoa Yến đều xuất thân từ danh môn, duy chỉ có một quan viên tham gia là Thẩm Nhiêu.

Cô nương nhà người ta tao nhã quý phái, ai nấy cũng đều khoe ra trang sức ngọc ngà châu báu, váy áo thêu hoa tinh xảo, đều muốn được Thụy vương lựa chọn.

Chỉ có một mình Thẩm Nhiêu ngồi bàn ở trong góc, cứ lạch cạch tính toán, thỉnh thoảng thì nhìn sổ sách, căn bản không quan tâm đến những oanh oanh yến yến xung quanh nàng.

Trưởng công chúa là cô ruột của Thụy vương, nên cùng hắn ta bước đến, dịp quan trọng như thế này bà tất nhiên phải tới.

Bà ta khoác trên người bộ cung trang màu vàng tôn quý, mặt trên thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng, còn dùng từng viên minh châu điểm xuyết, cực kỳ lộng lẫy.

Trang sức châu báu trên người bà ta rực rỡ chói lọi, vòng tay đeo chuông nhỏ leng keng, trên đầu còn đội kim quan hình chim khổng tước khoe sắc.

Khuôn mặt xinh đẹp được chăm sóc kỹ càng nở một nụ cười dịu dàng, mỗi ánh mắt, nụ cười đều toát lên vẻ ung dung, độ lượng.

Thật sự có thể gọi là vua của các loài hoa, lấn át tất cả các mỹ nhân khác.

“Tham kiến trưởng công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên tuế.” Mọi người vội vàng đồng loạt quỳ lạy.

Trưởng công chúa vô cùng hưởng thụ loại cảm giác của kẻ bề trên được người người tôn sùng, nhẹ nhàng phất tay: “Chư vị miễn lễ, nay đến Thụy vương phủ tuyển phi, cũng không cần quá mức đa lễ, tự nhiên một chút là được.”
“Tạ điện hạ.” Thẩm Nhiêu trở về chỗ ngồi của mình tiếp tục xem sổ sách, có chút sai sót khiến nàng nhìn mà sốt ruột, lòng như lửa đốt.

Trưởng công chúa tất nhiên cũng đã nhìn thấy nàng, thấy nàng vùi mình ở trong đống sổ sách, vịn tay cung nhân chậm rãi đi tới: “Thẩm thiếu khanh.”
“Tham kiến điện hạ.” Nàng thậm chí còn không ngẩng đầu lên, tiếp tục tính toán.


Cung nhân thấy vậy quát lớn: “Công chúa nói chuyện với ngươi, vậy mà ngươi lại dám không ngẩng đầu lên.”
Thẩm Nhiêu chỉ nhẹ nhàng cười lạnh, nàng ngồi trên ghế bành gỗ lim, buông bút lông xuống, chậm rãi ngẩng đầu: “Bản quan thân là tứ phẩm thiếu khanh của Đại Lý tự, nào đến lượt một nô tỳ có thể lớn tiếng chỉ trích? Hay là ngươi khinh thường luật pháp Đại Ninh, khinh thường triều thần của bệ hạ, nên mới có thể tùy ý sỉ nhục như vậy?”
Cung nhân sững người.

“Nếu điện hạ đã nói không cần đa lễ, thì thần nhất định tuân theo, hay là, điện hạ vừa rồi chẳng qua chỉ nói đùa, muốn thu hồi thánh mệnh?” Nàng ngồi vững như núi, sắc mặt lạnh lùng, không sợ sệt cũng không kiêu ngạo.

“Chẳng qua chỉ là cung nhân nói bậy mà thôi, bổn cung chưa bao giờ nói như vậy, Thẩm thiếu khanh chớ có trách lầm.

Bệ hạ đáng ra nên cho khanh làm ngôn quan ngự sử mới phải, thật sự là chôn vùi nhân tài rồi.” Trưởng công chúa biết nàng là người miệng lưỡi sắc bén, mà cũng không ngờ tới nàng lại có tài ăn nói đến như vậy.

Từ phía xa Hoằng Tuyên Đế mặc long bào màu đen, cùng với Thụy vương đi tới: “Làm sao thế?”
“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thụy vương điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Thẩm Nhiêu đứng dậy hành lễ, sau đó kể lại ngắn gọn chuyện vừa rồi.

Ánh mắt Hoằng Tuyên Đế trầm tĩnh nhìn về phía cung nhân kia, nàng ta lập tức quỳ xuống: “Bệ hạ, nô tỳ tuyệt đối không có ý này, khẩn mong bệ hạ điều tra rõ ràng.”
Trưởng công chúa nhìn thoáng qua, nói: “Bệ hạ, chuyện này cũng chỉ là vô tình lỡ miệng, thôi bỏ đi.”
“Vậy chẳng phải sau này bất luận kẻ nào cũng dám khi nhục mệnh quan triều đình sao? Người đâu, kéo xuống, tám mươi đình trượng.” Hoằng Tuyên Đế sai Cẩm Y Vệ phía sau kéo nàng ta xuống hành hình.

Tám mươi đình trượng, chưa hành hình đến một nửa thì nàng ta đã chết rồi.

Cung nhân kia bị kéo xuống, sắc mặt nàng ta vẫn rất hoảng sợ, nước mắt ướt đẫm.

Thẩm Nhiêu khẽ nhíu mày, không lên tiếng.

Nàng vẫn luôn là Bồ Tát bùn qua sông, tự bảo vệ bản thân còn khó, càng không cứu được ai.


Nàng vẫn luôn xù gai lên tấn công người ngoài cũng là vì tự bảo vệ mình.

Hoằng Tuyên Đế cầm lấy sổ sách trên bàn của nàng lên, lật xem mấy trang: “Hôm nay Hộ bộ Thượng thư dâng tấu chương, khen ngươi xử sự bình tĩnh, sổ sách rõ ràng, làm việc chu đáo hơn cả những lão quan ở Hộ bộ.”
“Thượng thư đại nhân khen ngợi, thần hổ thẹn không dám nhận.”
“Hắn còn nói, để cho ngươi chạy qua lại cả hai bên, lo liệu công vụ của Hộ bộ nhiều một chút.”
Thẩm Nhiêu: “…”
Đây là có thù sao? Công vụ của Đại Lý tự cùng Hộ bộ bên nào cũng nhiều, chẳng bên nào kém cạnh bên nào, nếu nàng kham cả hai việc, sợ là còn chưa tới ba mươi tuổi thì đã anh dũng chết vì nghĩa rồi.

Thấy Thẩm Nhiêu ngẩn ra, Hoằng Tuyên Đế cao giọng cười: “Trẫm biết công vụ hai bên đều bận rộn, cũng thật là làm khó cho khanh, giai đoạn này làm xong việc thì khanh trở về Đại Lý tự đi.”
Ông ta đặt sổ sách lại trong tay nàng: “Trẫm sẽ điều quan viên đến Hộ bộ, có người rồi thì Hộ bộ thượng thư cũng không thể cố chấp đòi người được nữa.”
“Tạ bệ hạ.” Tha cho cái mạng già của nàng đi.

Thẩm Nhiêu thấy Thụy vương tuy vẫn phong thái uy nghiêm, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, thiếu đi một chút hăng hái trước kia.

Có lẽ bị thương quá nặng, tổn thương thân thể, cũng làm tổn thương cả tự tôn.

Tuy Thẩm Nhiêu đến tham gia Bách Hoa Yến, nhưng nàng vẫn luôn giữ thái độ đứng ngoài cuộc, ôm một quyển sổ cặm cụi viết.

Cho dù Thụy vương cố ý hay vô tình nhắc tới nàng vài lần, Hoằng Tuyên Đế cũng chỉ cười cười, không hề để ý tới.

Thái độ của ông ta như vậy càng làm cho Thụy vương lo sợ bất an trong lòng.


”Con gái của Thủ phụ Lại bộ thượng thư, Dương Minh Tuyết.”
Vị cô nương họ Dương này tuy rằng không phải là xinh đẹp kinh diễm, nhưng cũng rất đoan trang hào phóng, vừa nhìn đã biết là con cái nhà quan lớn được giáo dục tử tế.

Lại bộ thượng thư Dương Quang Tổ là người của phe Thụy vương, nữ nhi của hắn hôm nay đến tất nhiên là để trở thành chính phi.

Năm đó sau khi Thẩm gia lụn bại, hắn đã được Thụy vương và trưởng công chúa ra sức tiến cử, lên được vị trí Thủ phụ.

Thẩm Nhiêu cầm chén trà trên đầu ngón tay, sắc mặt lạnh nhạt.

Nàng nhớ rõ ràng, kẻ dẫn dắt triều thần tấu lên rằng Thẩm gia âm mưu tạo phản chính là Dương Quang Tổ.

Trưởng công chúa hết lời ca ngợi vị tiểu thư con Thủ phụ này, tiến cử với Hoằng Tuyên Đế để nàng làm chính phi của Thụy vương.

Vốn tưởng rằng phải thêm một phen khua môi múa lưỡi, không ngờ Hoằng Tuyên đế lại không hề do dự, đồng ý luôn.

Lời đồng ý vừa dứt, Thụy vương và trưởng công chúa đều rất ngạc nhiên vui mừng.

Đây chính là sự nâng đỡ lớn nhất đối với Thụy vương, xem ra Hoàng đế thật sự có ý để Thụy vương kế thừa ngai vàng, trưởng công chúa lập tức cười nói: “Bệ hạ thánh minh, hai người này thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”
Thụy vương vốn dĩ bởi vì chuyện bị thương mà nhụt đi không ít nhuệ khí, nay nghe Hoàng đế ban hôn, nhất thời vui mừng, lại hăng hái quỳ xuống bái tạ: “Nhi thần tạ phụ hoàng.”
Dương Minh Tuyết hành lễ, cười thẹn thùng: “Thần nữ tạ ân điển bệ hạ.”
Thẩm Nhiêu thấy vậy, sắc mặt không đổi, trong lòng phỏng đoán Hoằng Tuyên đế ban hôn như thế là có dụng ý gì đây.

Thụy vương đứng dậy nhìn nàng một cái, trong lòng sinh ác ý nói: “Phụ hoàng, nhi thần còn muốn cưới một trắc phi.”
Hoằng Tuyên Đế uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ồ? Ngươi để ý cô nương nhà đại thần nào rồi?”
Thụy vương nghĩ nếu Hoằng Tuyên đế đã đồng ý để Thẩm Nhiêu đến tuyển phi, nhất định sẽ đáp ứng, lòng tin tăng lên gấp bội: “Chính là tứ phẩm Thiếu khanh của Đại Lý tự, Thẩm đại nhân.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nữ quan mặc áo quan màu đỏ kia.

Thẩm Nhiêu bình tĩnh ngồi ở đó, biểu hiện của nàng không có chút bất thường nào.


Hoằng Tuyên Đế nhướng mày: “Ngươi muốn nạp Thẩm Thiếu khanh làm trắc phi ư?”
“Dạ, Thẩm Thiếu khanh tuổi trẻ tài cao, dung mạo xinh đẹp, nhi thần đã ái mộ nàng từ lâu.”
Hắn ta còn chưa dứt lời, Hoằng Tuyên Đế đã nói: “Thẩm thiếu khanh tuy trong gia tộc không còn ai, nhưng nàng còn có một người biểu đệ.

Hay là ngươi hỏi hắn một chút, nếu hắn không dị nghị, trẫm sẽ đồng ý.”
Thẩm Nhiêu nghĩ lại với tính tình của Tống Dụ, nếu hắn ở đây, biết được ý nghĩ này của Thụy vương, thì hắn sẽ tức ói máu.

Thụy vương khóe miệng giật giật, nói: “Thái tử điện hạ hiện giờ đang ở xa ngàn dặm, nhi thần làm sao hỏi hắn được đây?”
“Điều này cũng không khó, trẫm đã sớm sai người hỏi ý của hắn, hắn cũng đã gửi thư trả lời rồi đây.” Hoằng Tuyên Đế sai Triệu Tây đọc to nội dung thư.

Tất cả mọi người nín thở dựng thẳng lỗ tai nghe, thắc mắc muốn biết Thái tử điện hạ trả lời như thế nào.

Hoằng Tuyên Đế thong dong uống trà, thấy Thẩm Nhiêu nhìn về phía mình, ông ta chậm rãi lắc đầu thổi trà.

Trong lòng Thẩm Nhiêu nhất thời bình tĩnh lại.

Triệu Tây mở thư, lớn tiếng đọc: “Nhi thần ở biên thành xa xôi, không cách nào tận hiếu bên cạnh phụ hoàng, thật sự rất đáng tiếc, hiện chỉ có thể tận lực làm việc mới có thể bù đắp lòng hiếu với phụ hoàng.

Biểu tỷ Thẩm Nhiêu của nhi thần xuất thân từ dòng tộc của hoàng hậu, kiêu hãnh cao quý, tài mạo song toàn.

Về phần đại hoàng huynh thì tướng mạo không có gì nổi bật, kiến thức nông cạn, thật sự là không xứng tầm.

Thứ cho nhi thần không cách nào đồng ý, xin chọn người khác.”
Tất cả mọi người đều im lặng.

Thụy vương sắc mặt tái mét, trưởng công chúa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không ngờ Thái tử lại càn rỡ như thế, trợn to hai mắt, phẫn nộ nói: “Thái tử một nước mà lại lên tiếng vũ nhục huynh trưởng, không thể nghe nổi, thật sự đại nghịch bất đạo, bệ hạ, việc này nhất định phải xử thật nghiêm.”.


Bình luận

Truyện đang đọc