SỔ TAY YÊU ĐƯƠNG CÙNG PHI NHÂN LOẠI




Editor: Lemon
Thanh niên đi rồi, Nhiếp Hà nhàm chán ngồi chăm hoa, sau đó một lần nữa bày biện chỉnh tề.

Cửa hàng bán hoa Ôn Cát Na mở ở hẻm nhỏ, đi ra vài bước là có thể nhìn thấy ngã tư thông suốt.

Tuy rằng như thế nhưng người tới mua hoa cũng không nhiều.

Nhiếp Hà ở trong tiệm cả ngày, ngoại trừ thanh niên áo đen tới thì không còn người nào cả.

Cũng mai Ôn Cát Na chỉ là yêu hoa, mở cửa hàng bán hoa chỉ vì yêu thích, hơn nữa cô nghe nói con cái bà rất có tiền, cho nên cũng không sợ cửa hàng bán hoa bởi vì không có lợi nhuận mà đóng cửa.

Nhiếp Hà ngậm một đọt cỏ, ở cửa hàng bán hoa từ ban ngày nhàm chán đến buổi tối, đương nhiên không bao gồm giữa trưa cô đi sang phố bên cạnh tìm người sửa kính cho nhà Ôn Cát Na.

Chờ đến chiều hôm buông xuống, Nhiếp Hà dọn dẹp một chút chuẩn bị đóng cửa tiệm, điện thoại trong tiệm lại đột nhiên vang lên.

“Alo, xin chào, đây là cửa hàng bán hoa Hẻm Giác.


“Tiểu Hà, là bà.


“Bà chủ?”
“Đúng vậy, cháu làm việc xong chưa?”
“Xong rồi ạ, cháu đang chuẩn bị đóng cửa.


“Vậy vừa lúc, cháu giúp bà mang hai bồn hoa tới đây được không, chính là hai bồn hoa đặt trước cửa.


Nhiếp Hà theo lời nhìn ra cửa, quả nhiên xuyên qua cửa kính thấy được hai bồn hoa chuông gió, vì thế đáp: “Được ạ.


Một lần lạ, hai lần quen.


Nhiếp Hà lần này lúc đi đến khu dân cư bờ biển liền gặp phải một đám người.

Trên tay mỗi người đều cầm một cái cây đuốc, xa xa trong đêm tối trông như là mấy cây đuốc đang tự di chuyển.

Nhiếp Hà đang định tránh đi những người này, nhưng trong đám người sớm có người chú ý tới Nhiếp Hà, vì thế một đám người mênh mông cuồn cuộn đi tới chỗ cô.

Một người đàn ông cường tráng đứng chặn trước mặt Nhiếp Hà, đánh giá hoa trong tay cô, hỏi: “Cô từ chỗ cửa hàng bán hoa tới phải không?”
“Đúng vậy.

” giọng người này có chút quen thuộc, nhưng Nhiếp Hà không có nghĩ nhiều.

Sau đó người đàn ông hỏi: “Vậy cô có thấy một bé gái mặc váy màu trắng không?” Nói rồi còn dùng tay khoa tay múa chân một chút, “Đại khái cao như vậy, thắt hai bím tóc.


Nhiếp Hà lắc đầu, “Không thấy.


Nói xong người đàn ông không có lập tức tránh ra, mà là nhìn chằm chằm Nhiếp Hà trong chốc lát, mãi đến thật sự nhìn không ra Nhiếp Hà có biểu tình chột dạ gì mới lắc đầu với mấy người đi sau một cái, sau đó một đám người lại mênh mông cuồn cuộn rời đi.

Nhiếp Hà chú ý tới, trong đám người có một người phụ nữ cơ hồ là được người bên cạnh ôm mới có thể đi được, cây đuốc chiếu sáng biểu tình thống khổ cùng nước mắt đầy mặt của bà.

Nhiếp Hà nghĩ mấy ngày gần đây thường xuyên xảy ra vụ án cô gái mất tích, trong lòng nhiều vài phần đồng tình.

Lúc Nhiếp Hà đi đến cửa nhà Ôn Cát Na, nhìn thấy trong sân có một ngọn đèn nhỏ đang sáng, Ôn Cát Na đang ngồi trên xe lăn, trong tay ôm một cái ly.

Nhìn thấy Nhiếp Hà đến, bà cười bảo Nhiếp Hà nhanh vào trong.

“Cảm ơn cháu, tiểu Hà.


Nhiếp Hà ôm hoa vào phòng.

Trong phòng tối tăm làm Nhiếp Hà có chút không khoẻ, ngày hôm qua cô choáng váng nên không có nhìn cẩn thận, hôm nay phát hiện cửa sổ được treo một tấm màn thật dày, cả căn nhà có vẻ u ám.


“Tiểu Hà, đặt hoa ở bên kia đi.


“Dạ được.


Nhiếp Hà lên tiếng, đi theo hướng ngón tay bà chỉ.

Ván gỗ ẩm ướt tản ra mùi vị tanh tưởi, dẫm lên nghe tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Nhiếp Hà dưới ánh mắt chăm chú của Ôn Cát Na đi tới góc, sau đó đặt hoa trong tay xuống, nơi này sơn trên tường đã có chút tróc ra, dưới đất rơi rớt một bãi vôi trắng.

Lúc cô đi ra, Ôn Cát Na đang cúi đầu uống trà, hơi nước bốc lên làm mơ hồ khuôn mặt bà.

“Tới nếm thử trà hoa bà mới chế đi.


Nước trà màu đỏ nhạt, Nhiếp Hà uống một ngụm, nếm ra vị chua ngọt giống quả quýt.

“Uống rất ngon.


Ôn Cát Na cười, nếp nhăn trên mặt giống như đều tươi sống lên, “Hôm nay có cô gái tới làm khách, sau khi uống thử cảm thấy rất ngon, bà liền tặng cho cô bé một bao lớn.

Hiện tại cháu uống là một chút cuối cùng.


Nhiếp Hà cười cười “Vậy cháu đúng là may mắn.


Cô nói xong liền đứng dậy muốn về “Nếu không có việc gì vậy cháu về đây.



“Ừ.


Ôn Cát Na xua xua tay với cô.

Nhiếp Hà đi ra vài bước, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Ôn Cát Na đã tắt đèn trong sân, sau đó đẩy xe lăn vào nhà.

Tầm mắt cô xẹt qua cánh cửa đóng lại, lúc đang muốn quay đầu lại lại bị ánh lửa bên sườn núi hấp dẫn.

Ánh lửa còn di động, Nhiếp Hà cảm thấy đây hẳn là cây đuốc.

Điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là đám người cô gặp lúc nãy, nhưng là lại lập tức phủ định.

Trong lòng cân nhắc mấy phen, Nhiếp Hà đi theo lên.

Sau khi đến gần, Nhiếp Hà tránh phía sau một tảng đá lớn, phát hiện người cầm đuốc là một người đàn ông.

Hắn cúi đầu, giơ cây đuốc đứng trước vách núi, trong miệng còn lẩm bẩm, nhưng lẩm bẩm gì thì Nhiếp Hà nghe không rõ.

Nhưng là lúc này, Nhiếp Hà lại đột nhiên giống như có cảm giác, nghiêng đầu nhìn thoáng qua căn nhà Ôn Cát Na ở nơi xa, chú ý tới ánh đèn trong cửa sổ đã tắt.

Trong lòng cô có cảm giác quái dị nói không nên lời, vì thế càng thêm cẩn thận quan sát hành động của người đàn ông.

Cũng may hắn giống như si ngốc, không hề có ý ngẩng đầu nhìn chung quanh, vì thế cũng không cảm nhận được Nhiếp Hà tồn tại.

Lúc Nhiếp Hà cho rằng người này tinh thần có vấn đề mới chạy tới đây, người đàn ông lại trực tiếp quỳ gối trước vách núi, trong miệng hô to nói mấy câu, cái này Nhiếp Hà nghe rõ một chút, “…… Thần minh…… Tín đồ trung thành, xin…… Cho phép tôi tiến vào!”
Nhiếp Hà nghẹn lời một chút, thầm than người này khả năng thật sự là tinh thần có vấn đề, lúc nhìn thấy vách núi trước mặt người đàn ông chuyển động thì giật mình, sau đó phát ra tiếng vang rất nhỏ, một cửa động đen nhánh chậm rãi xuất hiện.

Người đàn ông kích động ném cây đuốc đi, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, sau đó nhanh như gió nhảy vào.

Sau khi xem xong một loạt hành động của người đàn ông, Nhiếp Hà nâng ngón tay ấn ở huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đầu đau quá.

Cô lui về sau một bước, cũng không tính đi theo vào xem.

Có lẽ ngày mai cô trực tiếp đi giáo đường gần đó báo có người làm hoạt động tà giáo thì hơn.

Nhưng lúc cô đang muốn xoay người thì nghe được một tiếng mèo kêu.

Nhiếp Hà theo tiếng nhìn qua, một con mèo màu trắng nhảy tới trước cửa động, nhìn dáng vẻ là đang chuẩn bị đi vào.


Nhiếp Hà còn chưa hết đau đầu, la lên: “Hi Hi? Đừng đi vào……”
Mèo nhỏ liếc nhìn cô một cái, không có nghe khuyên mà chạy đi vào.

Nhiếp Hà sửng sốt một chút, sau đó cắn răng, không chút do dự đi vào theo.

Trong động đen nhánh không có chút tia sáng, Nhiếp Hà đi mà trán đổ đầy mồ hôi, giờ phút này cô chỉ muốn bắt Hi Hi mang về.

Nhưng không biết tiếng bước chân mèo quá mức uyển chuyển nhẹ nhàng hay là nó đã chạy xa, Nhiếp Hà không nghe được bất cứ thanh âm gì phía trước.

Nóc động rất cao, Nhiếp Hà không cần khom lưng cũng có thể bước đi dễ dàng, cô dựa vào ven tường đi, nhưng phía trước vẫn cong cong quẹo quẹo, tựa hồ đi không đến cuối.

Nhiếp Hà lại đi trong chốc lát, đầu vẫn luôn đau đớn thoáng giảm bớt.

Vài giây sau, cô đột nhiên dừng bước.

truyện teen hay
Đầu vừa rồi giống như một đống hồ nhão đầu đột nhiên tỉnh táo lại, Nhiếp Hà nhịn không được nghĩ, vừa rồi cô nhìn thấy có phải là Hi Hi không?
Chỉ dựa vào một chút ánh sáng leo lắt của cây đuốc là có thể nhận ra con mèo trắng đó là Hi Hi sao……
Nhiếp Hà bắt đầu hoài nghi chính mình, cô thậm chí nghĩ tới một chuyện làm người sởn tóc gáy——
Vậy con mèo cô “Nhìn thấy”, thật sự tồn tại sao?
Nhiếp Hà không kịp nghĩ ngợi, liền nghe được phía trước có tiếng bước chân vang lên, Nhiếp Hà muốn quay đầu trở về.

Nhưng là đi đến nửa đường, Nhiếp Hà lại không thể không ngừng lại.

Không biết gió lạnh từ nơi nào thổi tới thổi bay tóc mái Nhiếp Hà.

Người đuổi theo phía sau đã dừng bước chân, Nhiếp Hà nghe được tiếng nói nhỏ khe khẽ.

Nhưng cô không quay đầu lại nhìn, bởi vì trước mặt cô có một người phụ nữ đang đứng.

Chính xác ra, người đứng trước mặt cô chính là Ôn Cát Na ——
Chân không nhìn ra bị thương chút nào, Ôn Cát Na đứng thẳng tắp.

Lúc Ôn Cát Na đi tới gần Nhiếp Hà, tất cả thanh âm bên tai Nhiếp Hà đều biến mất, chỉ còn lại giọng nói ôn nhu của Ôn Cát Na——
“Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, may mắn cũng sẽ hại chết cô gái nha.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc