SÓI ĐI THÀNH ĐÔI

Biên Nam nằm trên giường được vài phút, cuối cùng cậu ngồi dậy, rón rén bước xuống giường.

Thật ra kỹ năng ngủ của đám bạn trong ký túc xá rất mạnh, đừng nói có người bước đi, cho dù là ghế ngã, chỉ cần không đập trúng mình là chẳng đứa nào thèm tỉnh.

Từ trước đến nay, mỗi khi rời giường lúc nửa đêm, Biên Nam thích đi thế nào là đi thế nấy, thỉnh thoảng mắc tiểu quá dọc đường liên tục đá ghế đạp thau cũng chẳng sao.

Nhưng hôm nay thì khác.

Không hiểu sao cậu lại đổi sang rón ra rón rén, lúc đi ra khỏi ký túc xá, cậu có cảm giác nhẹ nhõm hệt như kẻ trộm vừa chuồn ra từ trong nhà người ta.

Biên Nam cũng không biết mình bị gì nữa, xem video mà có thể xem đến độ chuyển sang mode ăn trộm, đã thế còn mẹ nó tay không chẳng trộm được thứ gì.

Chỉ có thể nói đoạn video kia gây kích thích hơi lớn đối với cậu.

Tiết trời lạnh thế này mà cậu chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc, chậm rãi băng qua hành lang đi đến WC, súng đang lên nòng trong quần không hề bị ảnh hưởng gì.

Cậu thở dài một hơi, nằm nhoài bên bồn nước, thò đầu qua, vặn mở vòi.

Dòng nước lạnh cóng bất thình lình dội xuống đầu, nửa đêm trời lạnh bị một cú như vậy quả thật quá kích thích, kích đến mức Biên Nam nhảy dựng lên, ót đập vào vòi nước ba cái liên tục mới rụt ra được.

“Má.” Biên Nam định bụng làm cho mình tỉnh táo một chút, nào ngờ hiệu quả lại kinh khủng như vậy.

Cậu ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất một lúc lâu, cơn đau ở sau ót mới từ từ giảm bớt, cậu đưa tay sờ thử, sưng lên một cục.

Ầy, bây giờ tỉnh như sáo luôn rồi.

Lại ngồi chồm hổm thêm vài phút, cậu mới đứng dậy, ôm đầu chậm rãi lết về ký túc xá.

Lấy khăn lông lau sạch nước trên đầu và trên người, cậu vùi mình vào trong chăn, thở dài một hơi.

Vốn dĩ hồi chiều đã ngủ một giấc ở nhà Khưu Dịch, thế nên buổi tối rất có tinh thần, ai ngờ xem xong đoạn video thức tỉnh não bộ kia, lát sau còn dội nước lạnh một phen, hiệu quả có thể so với nuốt hai muỗng mù tạt, đã vậy còn u đầu nữa…

Đêm nay coi bộ không cần ngủ rồi.

Nghe tiếng ngáy lúc cao lúc thấp của Vạn Phi và Chu Bân, Biên Nam hâm mộ hết biết, bản thân mình ngủ say sưa thì đã đành, còn làm cho người khác không ngủ được nữa…

Cậu lấy máy mp3 dưới gối ra, nhét tai nghe vào.

Nhạc truyền đến từ tai nghe là tiếng đàn tranh mà cậu ghét nhất, đinh đinh đong đong, thông thường được dùng để gây buồn ngủ.

Tác dụng của nhạc cũng không tệ, hơn một tiếng sau, giữa cơn đau râm ran ở sau ót và suy nghĩ miên man đầy trong đầu, rốt cuộc Biên Nam cũng cảm thấy buồn ngủ.

Cậu vui mừng cuộn người lại.

Nhưng mà đêm nay có ngủ hay không cũng chẳng khác gì mấy.

Toàn là nằm mơ.

Lại còn là cái loại không thể cho người ta thấy….

Cảnh tượng trong video không ngừng lặp lại, nhưng diễn viên đổi thành cậu và Khưu Dịch.

Sáng sớm là Vạn Phi lắc lắc gọi cậu dậy: “Anh Nam! Anh Nam! Nếu không dậy là phải chạy thêm năm kilomet đó!”

Biên Nam mơ mơ màng màng mở mắt ra, chưa chi đã bị Vạn Phi ăn mặc chỉnh tề lôi xuống giường, buồn ngủ muốn chết.

Nhưng khi nghĩ đến giấc mộng tối qua, cả người cậu đều bừng tỉnh, nhất thời có cảm giác hết sức xấu hổ, vô thức nhìn lướt qua đũng quần của mình.

“Đừng có ngồi lì ở đó, nghĩ cái gì thế! Hai đứa mình muộn hơn mười phút rồi!” Vạn Phi ném quần áo lên người cậu, “Nhanh lên đi!”

Với Biên Nam mà nói, phạt chạy năm hay mười kilomet là chuyện như cơm bữa, chạy xong cũng không vấn đề gì, nhưng không cần chạy vẫn tốt hơn. Biên Nam gạt bỏ mạch suy nghĩ, mặc quần áo vào, ngay cả mặt cũng không buồn rửa, cùng Vạn Phi chạy ra khỏi ký túc xá.

Sau khi ra khỏi cổng trường, hai người chạy ngược lại, nhập vào đội ngũ đã chạy hết một vòng, may là hôm nay ông Tưởng không lái xe đi theo giám sát, hai người chạy ở cuối toàn đội.

Bình thường chạy bộ cậu và Vạn Phi cứ hay tán dóc với nhau, ông Tưởng phiền nhất là hai người cứ huyên thuyên khi đang chạy bộ, ổng hay bảo sức thở mà hai người lãng phí khi vừa chạy vừa nói chuyện đủ để chạy thêm ba kilomet nữa.

Thế mà hôm nay cậu chẳng nói câu nào, miệt mài chạy về phía trước, Vạn Phi nói vài câu với cậu, cậu thậm chí nghe không rõ. Sau khi nghe cậu “hả” ba lần, Vạn Phi cau mày phất tay một cái: “Thôi thôi thôi, chạy đi, không nói nữa.”

Biên Nam cũng không nói thêm gì, tiếp tục chạy về phía trước cùng đội ngũ.

“Anh Nam,” Vạn Phi chạy chưa được bao xa lại nói tiếp, lần này trước khi nói còn chọt lưng Biên Nam một đầu cái, “Mày có vẻ không ổn…”

Biên Nam vốn sợ nhột, đang lúc trầm tư bỗng dưng bị Vạn Phi chọt một phát, cậu nhảy dựng lên theo phản xạ có điều kiện, sau đó trở tay tát cái bốp lên cánh tay Vạn Phi.

“A!” Vạn Phi bụm cánh tay xoa xoa, “Mẹ nó mày đánh ăn trộm hả!”

“Có chuyện thì nói đi, tự dưng chọt tao làm gì, sao tao không đánh ăn trộm cho được!” Biên Nam lườm Vạn Phi một cái.

“Hồi nãy tao nói quá trời luôn, mày có nghe gì đâu?” Vạn Phi tặc lưỡi vài tiếng, chỉ vào mặt cậu, “Bắt đầu từ tối hôm qua mày đã như vậy rồi, mày mắc chứng gì thế?”

“Liên quan gì tới mày? Lo chạy của mày kìa, có sức thở để nói nhiều như vậy thì chạy thêm ba kilomet nữa đi!” Dứt lời, Biên Nam tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.

“Có chuyện thì mày cứ nói ra,” Vạn Phi chạy theo sau cậu, “Chuyên gia giải sầu Vạn Phi sẵn sàng phục vụ quý khách bất cứ lúc nào, chất lượng tốt phục vụ suốt 24 giờ không ngừng nghỉ, gọi là đến ngay…”

Sau khi chạy bộ xong, đội ngũ mạnh ai nấy giải tán, Biên Nam vẫn chạy ở sau cùng, cậu bước chậm về phía cổng trường, cúi đầu nhìn chằm chằm lá rụng rải rác dưới mặt đất.

Chắc sắp có tuyết rồi.

“Anh Nam,” Vạn Phi bước chầm chậm bên cạnh cậu, “Mày… ủa?”

“Ủa gì mà ủa?” Biên Nam nhìn sang Vạn Phi, phát hiện cậu chàng đang nhìn đường đối diện, nhìn theo tầm mắt của Vạn Phi, cậu trông thấy Khưu Dịch đứng ở ven đường đối diện.

Chiếc xe trắng muốt kia rất bắt mắt, lần trước đại chiến xong phải đem đi sửa, chân chống xe bị cậu bẻ gãy đã thay cái mới. Khưu Dịch đang ngồi trên xe, một tay vịn tay lái, một tay cầm hộp sữa tươi uống.

“Má, cậu ấy làm gì vậy.” Biên Nam lập tức nhìn thoáng qua đội ngũ ở đằng trước, quả nhiên, mặt của mọi người đều hướng về đường đối diện.

“Anh đại cũ của Vận tải đường thuỷ tới thị sát chiến trường năm xưa chứ gì.” Vạn Phi cười nói.

Thấy Biên Nam phát hiện ra mình, Khưu Dịch uống cạn hộp sữa trong tay, bóp bóp hộp sữa tươi, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó lái xe đi mất.

Biên Nam lấy di động ra bấm số Khưu Dịch: “Cậu bệnh à, sáng sớm chạy tới đây thị uy?”

“Tôi đi ngang qua thôi, bỗng dưng muốn trải nghiệm cảm giác lúc trước đến đây khiêu khích.” Khưu Dịch cười nói.

Biên Nam sửng sốt rồi cũng nở nụ cười: “Vậy ra lần đó là khiêu khích à? Tôi còn tưởng lúc đó cậu thích tôi rồi chứ.”

“Ê ê!” Vạn Phi kêu một tiếng, đi qua chỗ khác.

“Nghĩ sao vậy,” Giọng Khưu Dịch lẫn với tiếng gió, “Tôi đâu có bệnh, cậu đập tôi một gậy mà tôi lại thích cậu à? Có M cũng không M như thế.”

“Trưa nay đi ăn cậu đừng tới đây nữa, sáng sớm đã tới, buổi trưa còn quay lại, chắc chắn đánh nhau cho xem.” Biên Nam nhìn những người đi đằng trước, sắc mặt vài thằng đã tỏ ra khó chịu, đặc biệt là bè đảng của Phan Nghị Phong.

Thật ra trong đám người kia, chẳng mấy ai thật sự muốn trả thù cho Phan Nghị Phong, chỉ muốn viện cớ đánh nhau một trận sau khi Phan Nghị Phong đi mà thôi, cố gắng trở thành thế hệ đầu gấu tiếp theo của trường Thể thao.

“Vậy tôi chờ cậu ở giao lộ phố ăn vặt, tôi muốn ăn sủi cảo.” Khưu Dịch nói.

“Không thành vấn đề.” Biên Nam cười trả lời.

Cúp điện thoại xong, Vạn Phi đi qua khoác vai cậu: “Mau lên, tranh thủ bây giờ tâm trạng của mày tốt, nói tao nghe xem tối qua tới giờ mày bị sao vậy?”

“Má,” Biên Nam liếc Vạn Phi một cái, “Mày không thể chờ tới lúc bản thân tao muốn nói hả?”

“Mày là vậy mà, người ta không ép mày nói, mày dám nín luôn lắm,” Vạn Phi ghét bỏ nhìn cậu, “Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi.”

“Đừng dùng giọng điệu của bà cụ nói chuyện với tao.” Biên Nam đẩy Vạn Phi ra.

“Không nói thì thôi,” Vạn Phi trừng mắt liếc cậu một cái, vẫy tay đi về phía trước, đi được vài bước lại quay đầu nói, “Chuyên gia giải buồn đang chờ nè.”

“Mày đi nhanh giùm đi.” Biên Nam bất đắc dĩ.

Loại chuyện này, Biên Nam cảm thấy rất khó nói ra miệng, dù cho hiện giờ cậu quả thật nghẹn đến khó chịu.

Nếu không phải là Khưu Dịch, nếu không phải là con trai, cậu đã thảo luận với Vạn Phi từ lâu rồi.

Nhưng mà nếu thật sự đổi thành con gái, cậu đã không phiền não như thế.

Buổi trưa lên lớp học, cậu chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ buồn chán nhìn Vạn Phi nằm úp sấp trên bàn ngủ say sưa. Sắp đến thi cuối kỳ, thầy cô chủ yếu cho giải đề, phát vài bài thi thử cho làm.

Biên Nam nằm sấp trên giấy thi, chưa giải được bao nhiêu đề mà đã buồn ngủ đến mức mắt sắp mở không lên, trong lòng vẫn còn rối loạn, cứ cảm thấy có một cục vướng ở đó, làm cho người ta không sao bình tâm được.

Nhịn tới tiết cuối cùng, trong giờ học cậu huých huých Vạn Phi: “Nè chuyên gia, đừng ngủ.”

Vạn Phi dụi dụi mắt: “Gì đó?”

“Ra sân tập đi dạo đi.” Biên Nam đứng lên, đi ra khỏi phòng học.

“Sắp tới giờ học rồi,” Vạn Phi đi theo sau cậu, nhìn di động một chút, “Không vào lớp à?”

“Bây giờ ai thèm quan tâm mày có vào lớp hay không.” Biên Nam duỗi lưng một cái.

Lúc chuông vào học vang lên, hai người trốn vào kho đựng dụng cụ cũ kỹ kế bên sân tập.

“Muốn hút thuốc không?” Vạn Phi móc hộp thuốc lá đưa cho Biên Nam.

Biên Nam lấy một điếu, châm lửa ngậm trong miệng, dùng răng cắn đầu lọc, nhấp lên nhấp xuống.

Lúc điếu thuốc sắp đốt gần phân nửa, cậu lấy điện thoại di động ra, bấm mở đoạn video hôm qua tải về, chỉnh sang chế độ yên lặng, thả vào tay Vạn Phi: “Xem đi.”

Vạn Phi cầm di động, cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức rú lên một tiếng: “Ặc!”

Biên Nam không lên tiếng, Vạn Phi ngẩng đầu liếc Biên Nam một cái, rồi lại cúi đầu nhìn di động kêu to: “Đậu má!”

Video chưa phát xong đã bị tắt, Vạn Phi vỗ vỗ vai Biên Nam: “Hôm qua mày tìm cái này à?”

“Không có tìm,” Biên Nam nhìn chằm chằm tàn thuốc, “Tải đại thôi.”

“Chỉ vì xem một đoạn phim nam nam mà mày dở chứng thế này?” Vạn Phi nhìn cậu.

“Ờ.” Biên Nam lấy lại di động bỏ vào trong túi quần.

“Sao vậy?” Vạn Phi hỏi.

Biên Nam im lặng một hồi mới nói khẽ: “… Không được tự nhiên.”

“Không được tự nhiên?” Vạn Phi ngẩn ra, “Sao lại thế, mày xem cái này cũng giống như bọn tao xem phim đen thôi mà?”

“Không giống.” Biên Nam trả lời rất đơn giản.

“Không giống? Có gì mà không giống, thì cũng là… làm thôi.” Vạn Phi gãi gãi đầu.

“Đó là làm với con trai…” Biên Nam nhíu mày, không biết nên nói như thế nào.

“Vớ vẩn, không phải mày thích con trai sao?” Vạn Phi nghe cậu nói xong càng mù tịt.

“Không phải ý đó… ầy, chỉ là… chỉ là… không được tự nhiên.” Biên Nam nặn nửa ngày cũng không nói ra được lý do.

“Tại sao không được tự nhiên?” Vạn Phi cũng cau mày, ngẫm nghĩ một lát, “Mày xem xong không có phản ứng hả?”

“Có,” Biên Nam ấn tắt đầu thuốc lá dưới đất, chọt chọt mấy cái, “Phản ứng lớn nữa.”

“Vậy…” Lúc này đến lượt Vạn Phi không biết phải nói gì.

“Chỉ là trong lòng cảm thấy không được tự nhiên,” Biên Nam lại móc ra một điếu thuốc trong hộp, châm lửa, “Tao cũng không biết nên nói như thế nào, đại loại là trong lòng cảm thấy hơi khó ở, cơ thể… có phản ứng, nhưng tao thậm chí không có tâm trạng tự an ủi, nói vậy mày hiểu không?”

“Tao… nói không hiểu được không.” Vạn Phi vẫn cau mày.

Biên Nam không đáp.

Vạn Phi nhíu mày suy tư lĩnh hội cả buổi trời: “Hay là… xung đột giữa bản năng và lý trí?”

“Má,” Biên Nam nghe mà buồn cười, “Lý trí gì ở đây nữa?”

“Thì giống như lúc đi tỏ tình mày sẽ không có lý trí gì hết ấy, để tao sắp xếp lại từ ngữ của mình lần nữa,” Vạn Phi vuốt vuốt tóc, “Là bản năng và… và…”

“Là cơ thể muốn, nhưng trong lòng không tiếp nhận được.” Biên Nam cắt lời Vạn Phi, nói nhanh một câu.

“Ây! Đúng rồi!” Vạn Phi chỉ vào cậu, “Ý là như thế.”

Biên Nam ngả ra sau nằm dài trên đệm, thở ra một hơi dài thườn thượt.

Ý là như thế.

Kể từ hôm qua xem xong đoạn video đến bây giờ, trong đầu cậu vẫn xoắn xuýt về việc này.

Bất luận là lúc xem video hay nằm mơ thấy Khưu Dịch, hưng phấn có, xung động có, nhưng lại không thể tiếp thu việc làm đến mức đó với một đứa con trai.

“Mày thảo luận chuyện này với Khưu Dịch chưa?” Vạn Phi nằm bên cạnh cậu.

“Tự dưng khi không tao nói chuyện này với cậu ấy làm gì bộ tao bị khùng chắc?” Biên Nam nói, nghĩ ngợi một chút rồi lại bổ sung câu nữa, “Làm sao tao nói ra miệng được, Khưu Dịch, tôi thích sờ qua sờ lại hôn tới hôn lui với cậu, nhưng tôi không muốn làm với cậu?”

Vạn Phi cười hô hố: “Nói vậy đúng là rất thiếu đòn, châm ngòi xong kệ nó tắt.”

“Ầy… nếu sớm biết phiền phức như vậy, hôm đó khỏi nói luôn.” Biên Nam vỗ đệm, một đống bụi trên đệm bốc lên.

Hai người vội vàng nhảy xuống đệm, Vạn Phi phủi phủi quần: “Ở đây không làm vệ sinh bao lâu rồi thế!”

“Đầu học kỳ có tổng vệ sinh một lần, sau đó không dọn dẹp nữa.” Biên Nam hắt xì một cái.

“Trước đây thường có người tới chỗ này yêu đương vụng trộm lắm, sau bị nhà trường bắt vài lần nên không ai tới nữa,” Vạn Phi tặc lưỡi, “Một thân đầy bụi thế này…”

“Mày biết cái gì,” Biên Nam cười nói, “Cũng vì không ai tới nên mới đóng bụi.”

“Chậc,” Vạn Phi nhìn một chồng đệm, cảm thán, “Trên đây toàn là tuổi thanh xuân của các đàn anh trường Thể thao…”

“Thằng ngốc.” Biên Nam cười nửa ngày, cười được phân nửa đột nhiên lại nghĩ tới Khưu Dịch, thế là hết cười nổi.

Giữa trưa, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Vạn Phi đi căn tin, Biên Nam trèo tường rào bên sân tập lẻn ra ngoài.

Lúc chạy đến giao lộ phố ăn vặt, Khưu Dịch đã ở đó chờ cậu.

“Sao cậu tới nhanh thế.” Biên Nam cười chạy qua, thấy Khưu Dịch là cậu lại muốn cười, đủ loại xoắn xuýt phiền muộn trước đó tạm thời bị ném ra sau đầu.

“Đạp xe tới,” Khưu Dịch cũng cười, “Sợ đi ngang qua cổng trường các cậu bị người đuổi bắt chạy không thoát.”

“Xì, cậu bị người ta rượt chạy vào trong trường bọn tôi luôn mà cũng thoát đấy thôi.” Biên Nam đi tới bên cạnh Khưu Dịch, vai hai người chạm nhẹ một cái, lòng cậu tức thì thoải mái hơn nhiều, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng trong đoạn video, cậu lại có chút mất tự nhiên.

“Thì cũng vì đụng phải một tên ngốc không ngăn cản tôi thôi,” Khưu Dịch thuận đường đi vào trong phố ăn vặt, “Ăn sủi cảo?”

“Đó là do thiếu gia đây không phòng bị, ai mà ngờ được anh đại Vận tải đường thuỷ lại trèo tường chạy vào trường bọn tôi chứ.” Biên Nam tặc lưỡi.

Ở phố ăn vặt có ba tiệm sủi cảo nhiều nhân, Biên Nam ăn thấy cũng như nhau, nhưng Khưu Dịch cứ đòi tới cái tiệm nằm tuốt trong cùng gần bên khu dân cư.

“Có gì khác nhau không?” Biên Nam theo Khưu Dịch vào tiệm, khách ở đây nhiều hơn hẳn hai tiệm trước, hai người tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.

“Có khác nhau chứ,” Khưu Dịch cười cười, “Tôi ăn từ đây ra mà.”

“Đúng rồi, lúc cậu làm công nhân nhi đồng từng lăn lộn trong tiệm sủi cảo.” Nghĩ tới cảnh Khưu Dịch không lớn hơn Khưu Ngạn bao nhiêu rúc trong tiệm sủi cảo vùi đầu bọc sủi cảo, Biên Nam lại thấy xót.

“Hơn nữa đến tiệm này có thể đi thêm một đoạn với cậu.” Khưu Dịch nói.

Một câu bâng quơ này làm cho Biên Nam khựng lại, khóe miệng nhếch lên: “Hồi trước không biết miệng cậu ngọt vậy nha.”

“Hồi trước không biết sao?” Khưu Dịch chọn vài phần sủi cảo, đoạn chống tay lên bàn nhoài người về phía trước, nói nhỏ, “Cậu chưa nếm qua à?”

“Đậu… má!” Biên Nam chỉ vào chóp mũi Khưu Dịch, “Cậu đàng hoàng chẳng được hai câu.”

“Phải xem là với người nào nữa,” Khưu Dịch mỉm cười, đang định mở miệng, điện thoại di động đột nhiên reo lên, cậu lấy di động ra nhìn thử, “Tôi nghe điện thoại chút.”

Biên Nam tựa lên ghế, xoay xoay mác trà, coi bộ người gọi điện thoại là phụ huynh của một trong những học sinh mà Khưu Dịch đang dạy thêm, giọng điệu của Khưu Dịch hoàn toàn thay đổi.

sd6

Mác trà: ý nói cái mẩu in nhãn mác gắn ở đầu sợi dây nối vào gói trà túi lọc.

“Chị Dương, cảm ơn chị, nhưng mà em thật sự không có thời gian dạy riêng một trò,” Khưu Dịch nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch hiện ra ý cười, nhưng nói chuyện vẫn nghiêm túc, “Bây giờ em chỉ có thể thêm vào sáng thứ bảy, nhưng mà đã có hai đứa cùng học, thêm bé nhà chị nữa là ba… vâng, em biết… thế này đi, chị Dương, em giới thiệu một bạn học cho chị được không? Cậu ấy dạy kèm cũng khá lắm… được, vậy chị hỏi thử…”

Cúp điện thoại xong, Khưu Dịch lại gọi cho bạn học cũ của mình, hỏi có thời gian dạy kèm cho một người nữa không.

“Cậu chiếm luôn cả sáng thứ bảy à?” Thấy Khưu Dịch cúp điện thoại, Biên Nam hỏi.

“Ừ, đợt này ai tìm người dạy kèm, tôi đều nhận hết.” Khưu Dịch nhấp một ngụm trà.

“Vậy cuối tuần chắc nhị bảo cô đơn lắm,” Biên Nam thở dài, “Tôi cũng sabishii này…”

Khưu Dịch nở nụ cười, thò tay lại đây, ngón tay nhéo nhẹ lên vết sẹo trong lòng bàn tay cậu: “Trước tết phải trả tiền mà, cố kiếm thêm nhiều một chút, ở đây còn đau không?”

“Không đau, cũng không còn cảm giác gì nữa, bây giờ gọi là vân tay siêu oách… không phải còn từ điển sao,” Biên Nam nói, “Cậu muốn dùng lúc nào cũng được.”

“Cái đó để dùng khi nào bất đắc dĩ quá thôi,” Khưu Dịch cười cười, “Tiền đâu phải từ trên trời rơi xuống, vả lại tôi cũng không thể vay tiền hoài được, mấy năm qua cũng như vậy, có gì đâu.”

“Uầy,” Biên Nam nằm dài trên bàn, nhéo nhéo ngón tay đối phương, “Cực khổ quá.”

“Qua tết là ổn thôi,” Khưu Dịch suy nghĩ một chút, “Đến lúc đó nghĩ cách dẫn bố tôi đi chỗ nào gần đây chơi.”

“Tôi cũng đi,” Biên Nam vội nói, “Chừng nào được nghỉ tôi sẽ học lấy bằng lái, tôi lái xe… đảm bảo lái từ từ, chúng ta cùng đi chung.”

“Được.” Khưu Dịch nhìn cậu.

“Lái một đường, chơi một đường,” Biên Nam lập tức lên kế hoạch, “Lái nửa đường thấy chỗ nào muốn chơi thì dừng xe, lấy lều trại ra… à quên, chắc chú ngủ lều trại không được đâu, vậy tìm chỗ nào nghỉ lại, đợi khi nào nhị bảo muốn chơi lều trại ăn cơm dã ngoại thì cho nó chơi…”

“Nghĩ xa quá.” Khưu Dịch cười nhìn cậu.

“Cứ nghĩ trước đi, xa cỡ nào cũng đến thôi, bây giờ nghĩ một chút cho mình vui,” Biên Nam nói, “Kiểu người chỉ biết suy xét về thực tại như cậu không hiểu được đâu, nếu đặt vào vị trí của cậu, cái này sẽ bị xem là chuyện viễn vông phí thời gian cho coi.”

“Vậy nên cậu thay tôi nghĩ đi.” Khưu Dịch nói.

“Cứ giao cho tôi.” Biên Nam cười ha ha.

Cậu rất hưởng thụ cảm giác vào lúc này, hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn sủi cảo vừa trò chuyện.

Mấy thứ phiền não mất tự nhiên gì gì đó, cứ ném qua một bên trước đi.

Bình luận

Truyện đang đọc