SÓI NGỐ, VÀO TRONG CHÉN MAU!

Nạp Lan Chỉ Thủy quét mắt nhìn Cảnh Tiểu Lang, hé miệng cười nói:
"Nhìn thân thể bé xíu của em, vẫn là có thể đi."
Vừa nói, hai tay Nạp Lan Chỉ Thủy vừa sốc ngang Cảnh Tiểu Lang lên, hai tay Cảnh Tiểu Lang choàng lên cổ cô, gò má dán vào một bên cằm.
Cô bé tỏ ra rất hưng phấn, dường như mờ mịt vừa rồi đã được quét sạch.
Lại mất chừng nửa giờ, sau khi hai người tắm xong, Nạp Lan Chỉ Thủy mặc quần áo cho Cảnh Tiểu Lang, tỏ ý cho cô bé trở về phòng.
Sau khi Nạp Lan Chỉ Thủy dọn dẹp xong, sấy khô tóc, mới tới trước phòng Cảnh Tiểu lang,
"Ô!"
Vốn Cảnh Tiểu Lang nằm trên giường, chớp mắt liếc thấy Nạp Lan Chỉ Thủy, liền vội vàng rút cái đầu nhỏ vào chăn.
"Chị Trấp Thủy, em đi ngủ liền đây."
"Nhớ tắt đèn."
Nạp Lan Chỉ Thủy mỉm cười nói. Cảnh Tiểu Lang gật đầu.
Kéo chăn, Nạp Lan Chỉ Thủy trở lại trên giường, cô mở máy tính xách tay tiếp tục công việc ban ngày chưa làm xong. Rất nhanh, cô ngáp một cái, một trận buồn ngủ tấn công tới.
Tắt đèn, Nạp Lan Chỉ Thủy nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
...
...
"Nghe nói gần đây nhân gian có tà thú quấy phá, mấy đợt thiên binh thiên tướng đi, toàn bộ đều trở về công cốc."
Cô gái tóc đỏ gặp Thất Sát vẫn đứng lặng trước mặt, mặt không cảm xúc.
Mới tiến lên một bước, tới bên cạnh cô,
"Ta nói Thất Sát nè, người ta để ngươi đi ngắm đào tiên, ngươi thật liền cứ đứng ngốc một chỗ như vậy."
Thất Sát chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, không hề lên tiếng,
"Đừng trừng ta a! Ngươi cứ luôn một bộ mặt than như vậy, không ai thèm lấy thì phải làm sao..."
Cô gái tóc đỏ liếc thấy ánh mắt Thất Sát xong, lập tức im lặng,
"Giỡn thôi mà!"
"Ai mà không biết Thất Sát là đại mỹ nữ nổi tiếng Thiên giới, nam tiên thèm muốn ngươi không biết đếm sao cho xuể..."
"Được rồi, được rồi, ta không nói nữa được chưa."
Dưới cái nhìn đăm đăm của Thất Sát, cô gái tóc đỏ hoàn toàn cúi đầu.
"Dưới nhân gian rất náo nhiệt, ngươi không đi thật hả?"
"Nghe nói tà thú nọ chính là hậu duệ thần thú cổ, nếu bắt lại làm thú cưỡi nhất định sẽ uy phong tám điện luôn a!"
"Chẳng phải cả ngày tên Nhị Lang Thần đều khoe khoang Hao Thiên Khuyển nhà hắn là đệ nhất thần thú Thiên Giới. Đợi mà xem..."
Cô gái tóc đỏ yên lặng rời đi.
Thất Sát yên lặng đứng trước vườn đào, nhắm mắt lại.
-----
Nạp Lan Chỉ Thủy đột nhiên bừng tỉnh, ngoài cửa sổ sấm rền vang dội, thỉnh thoảng xoẹt qua một hai đường sấm chớp. Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi dậy, chăn dọc theo đầu vai cô chậm rãi rơi xuống.
Tay đụng phải đồ vật mềm mại,
"Tiểu Lang?!"
Nạp Lang Chỉ Thủy kéo đèn trên tủ đầu giường.
"Ô..."
Cảnh Tiểu Lang cũng từ từ ngồi dậy, dụi dụi mắt, một bộ dáng vẻ mông lung buồn ngủ.
"Chị Trấp Thủy..."
Cảnh Tiểu Lang nhẹ nhàng khẽ gọi,
"Em đây là?"
"Đoàng" một tiếng, tia chớp lần nữa giáng xuống, Cảnh Tiểu Lang bị dọa sợ rúc vào ngực Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Ô ô ô! Chi Trấp Thủy, em sợ."
Đầu Cảnh Tiểu Lang dính sát vào ngực Nạp Lan Chỉ Thủy, thân người nhỏ nhắn run rẩy, hai mắt kinh hoàng nhắm lại.
Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ nhàng vỗ về trên lưng,
"Không sao, có chị ở đây."
Trên gương mặt lộ ra nét nhu hòa, trong lòng đã rõ ràng, tám phần là vì Cảnh Tiểu Lang sợ sấm đánh, mới len lén chạy vào phòng cô.
"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang rất sợ!"
Hai tay nhỏ bé của Cảnh Tiểu Lang níu chặt quần áo Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Không sợ."
Nạp Lan Chỉ Thủy một tay ôm chặt lấy cô, tay phải thì vuốt ve bên lớp tóc mềm mại.
Nạp Lan Chỉ Thủy kiên nhẫn dỗ dành cô bé, không biết qua bao lâu, trong ngực truyền tới tiếng hít thở đứt quãng. Cảnh Tiểu Lang đang ngủ say trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy không kềm hãm được trên mặt lộ ra nét ấm áp.
Cô ôm Cảnh Tiểu Lang nằm lại vào chăn, tắt đèn bàn. Cứ vậy nghiêng người ôm lấy cô bé, cũng từ từ nhắm hai mắt lại.
---
What have you done now?
Em đã làm điều gì vậy?
I know I'd better stop trying
Tôi biết mình tốt hơn hãy từ bỏ
You know that there's no denying
Em cũng biết điều đó đã chẳng còn ý nghĩa gì
I won't show mercy on you now
Từ giờ tôi sẽ không lại nhân từ với em
I know, should stop believing
Tôi biết, mình không nên tiếp tục tin tưởng
I know, there's no retrieving
Tôi biết, mình đã không còn đường lui
It's over now,
Đã hết thật rồi,
what have you done?
Em đã làm điều gì?
What have you done now?
Em đã làm điều gì thế này?
I, I've been waiting for someone like you
Tôi đã từng, từng chờ đợi một người giống như em vậy
But now you are slipping away
Nhưng giờ đây em đang dần biến mất rồi
. . .
Sáng sớm xe gắn máy chạy trên đường đua, tiếng nhạc lặp đi lặp lại vang lên bên tai Giản Niên, mà bóng người cô đã hòa làm một với cơn gió.
Chiếc mô tô màu đen rong ruổi qua từng khúc cua, không một chút kẽ hở.
Qua chiếc nón bảo hiểm màu đen, cô liếc thấy bóng người bên đường. Lúc Giản Niên sắp chạy về lại vạch xuất phát, thì xe chậm dần rồi dừng lại.
Lấy nón bảo hiểm xuống, hất một lọn tóc đen, lấy tai nghe ra, cô xoay người nhìn về hướng bóng người.
Cô gái mặc một bộ đồ thường cũng hướng về phía cô đi tới,
"Cô Giản, chào cô! Tôi là ký giả tập san Chân Lý, tôi tên La Mẫn Chi."
Cô lễ phép chìa tay ra.
Giản Niên không có ý muốn bắt tay với cô,
"Cô La, người chỉ điểm của tôi đã nói lại với tôi về việc, cô đã cho nổ tung ba chiếc phi cơ riêng của hắn, dũng khí đáng khen a."
"Cô Giản, khách khí rồi. Liên quan đến kiểu người chúng ta, quan trọng nhất chính là tích cực."
Cô thu tay về, lấy từ trong túi xách cây bút ghi âm.
"Xin lỗi, tôi không chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào."
Giản Niên đẩy tay cô ra,
"Nếu là vậy, tại sao cô Giản lại đồng ý gặp tôi?"
"Haha."
Giản Niên xoay người đi về trước, La Mẫn Chi đi sát theo sau.
"Người chỉ điểm xin tôi cho hắn được ngủ ngon giấc, tôi chỉ lấy việc giúp người làm niềm vui mà thôi."
"Cô Giản là người tốt a. Nếu là vậy, thì dễ làm rồi, chủ bút của tôi cũng cầu xin tôi nhất định phải có được buổi phỏng vấn độc quyền với cô Giản, bằng không ngày mai tôi phải ngủ ngoài lề đường rồi. Có thể xin cô Giản cũng phát thiện tâm, giúp đỡ cho tôi không."
La Mẫn Chi thành khẩn nói, lại không giấu được ý cười lạnh trong mắt.
"Cô muốn biết điều gì?"
Giản Niên ngừng bước, quay người lại.
"Biết tất cả." Đôi mắt La Mẫn Chi nhìn thẳng vào cô,
"Thứ cho tôi không giúp cô được chuyện này, nhưng nếu sau này ông chủ cô đuổi cô, tôi có thể giới thiệu miễn phí cho cô công việc mới."
Giọng Giản Niên nghiêm túc nói,
"Dù sao giống như nghề ký giả này quả thực không thích hợp với con gái, đặc biệt là con gái xinh đẹp, dù bát quái là bản tính trời phú của con gái."
Giản Niên cẩn thận đánh giá La Mẫn Chi.
"Đua xe cũng không phải nghề mà phụ nữ nên chọn, tôi ngược lại rất có hứng thú nghe thử câu chuyện nằm đằng sau nó."
La Mẫn Chi không cam lòng yếu thế, nhìn thẳng Giản Niên.
"Cô La, buổi nói chuyện giữa chúng ta kết thúc ở đây đi."
Thấy Giản Niên muốn rời đi,
"Cô Giản, nghe nói lần này cô về nước là vì muốn chiếu cố cho một vị tiểu thư họ Cảnh sao?"
"Cô mới vừa nói gì?"
Gương mặt Giản Niên mỉm cười nói, chỉ là trong nụ cười lại ẩn ẩn cơn lạnh lẽo.
"Xem ra là tình báo của tôi đã sai, xin lỗi đã quấy rầy cô, cô Giản, rất vui được trò chuyện với cô."
La Mẫn Chi sửa sang lại túi xách, chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại!"
"Ui da! Cô làm đau tôi!"
La Mẫn Chi muốn giãy khỏi giam cầm của Giản Niên, nhưng phát hiện chỉ hoài công.
Giản Niên bắt lấy tay cô nắm lại rất chặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo,
"Tôi khuyên cô La một câu, thành thật làm đúng bổn phận của mình, có vài thứ biết quá nhiều, không tốt một chút nào với cô đâu."
"Mời cô buông tay!"
Giản Niên buông tay cô ra, xoay người liền đi về trước.
La Mẫn Chi đứng tại chỗ, xoa bóp tay,
"Người điên!"
Ưu phiền trong mắt dần dần bình phục, cô lặng lẽ lấy bút thu âm trong túi xách, tắt chốt cây bút.
Hôm qua nói chuyện với Laura một phen, để Giản Niên biết được tất cả về Băng Lam Chi Lệ, cũng hiểu được Laura sẽ không dễ dàng giao món đồ này ra, huống hồ món đồ chơi này mà rơi vào tay người phàm xác thực không thích hợp. Thế nhưng cô đã đáp ứng Cảnh Tiểu Lang, nên khó mà mở miệng cự tuyệt.
---
Lúc Nạp Lan Chỉ Thủy tỉnh lại, cảm thấy trên người một trận nhớp nhúa, áo ngủ cùng da thịt dính chung vào nhau cảm giác cũng không dễ chịu.
Cảnh Tiểu Lang vẫn còn ngủ say, vì để không đánh thức cô bé. Cô nhẹ nhàng rút tay mình về, chậm rãi xuống giường, đắp chăn ngay ngắn lại cho cô bé.
Sau khi vọt vào phòng tắm tắm nước nóng xong, Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm tới giờ làm rồi.
Làm điểm tâm cho Cảnh Tiểu Lang, để lại tờ giấy, lúc này cô mới yên tâm rời cửa.
Hít thở bầu không khí tươi mới, đầu óc hết sức thư thái, cô bất giác nhớ lại giấc mơ đêm qua. Chỉ là sau khi ôm Cảnh Tiểu Lang ngủ, liền không mơ lại cùng giấc mộng đó. Cho tới giờ trong ngực vẫn còn cảm thấy cảm xúc mềm mại ấm áp nọ, Nạp Lan Chỉ Thủy kịp thời thu lại tâm tình, cô đột nhiên cảm thấy có lẽ nên nghe theo đề nghị của Sở Khiết, hẹn bác sĩ tâm lý lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc