SOLO LEVELING - THĂNG CẤP MỘT MÌNH

Cánh Cổng còn to hơn một Cổng hạng C bình thường. Các Thợ săn đang đợi sẵn đã tiến đến Jinwoo và Jinho, khi hai người vừa xuống xe. Xem ra, mọi người ở đây đều không ổn cho lắm.

Một số người có vẻ đang gặp khó khăn trong việc di chuyển. Một vài người giống như bệnh nhân, trong khi đó, lại có những người còn đang cầm chai rượu. Thậm chí có một cô nhóc học sinh trung học, chắc sẽ không bao giờ được các Bang Hội chấp nhận.

“Có ổn khi đưa cô nhóc đó vào nhóm hay không?”

“Em đã hỏi trước và được tư vấn. Cô ấy có thể tham gia cùng chúng ta với tư cách của một Thợ săn mà không phải chịu bất kì trách nhiệm pháp lý nào! Miễn là cô ta không bị thương.”

Jinwoo gật đầu.

‘Vậy là tốt rồi.’

Vì những người bước vào cánh Cổng đó chỉ là cậu và Jinho, nên sẽ không có chuyện cô nhóc bị thương được. Tất cả Thợ săn được tập hợp ở đây chỉ để khỏa lấp cho đủ danh sách tham gia đột kích. Họ hiểu rất rõ điều này. Dù được cấp giấy phép Thợ săn, nhưng họ không thể hoạt động một cách bình thường được. Vì nhiều lý do bắt buộc, họ chỉ còn cách đồng ý tham gia vào những đợt tuyển người như thế này.

Yoo Jinho bước tới.

“Tôi là Yoo Jinho, đội trưởng cuộc đột kích này. Và đây là Thợ săn Sung Jinwoo. Chỉ có duy nhất anh ấy đi cùng với tôi vào Hầm ngục. Việc của mọi người chỉ là chờ ở đây cho đến khi chúng tôi hoàn thành cuộc đột kích.”

Một trong những Thợ săn thận trọng giơ tay lên.

“Vậy là, chúng tôi sẽ chờ ở đây, và cậu sẽ trả cho mỗi người 3 triệu won?”

Không cần tham gia vào cuộc đột kích. Thậm chí không cần bước vào Hầm ngục. Nhưng họ lại được trả 3 triệu cho mỗi cánh Cổng. Chỉ cần điền tên vào danh sách hồ sơ mà Hiệp hội yêu cầu. Tính ra, đây là một số tiền đáng kinh ngạc. Việc cực kì nhẹ mà lương lại cao. Ngay cả người lạc quan nhất cũng cảm thấy nghi ngờ chứ đừng nói ai.

“Đúng vậy! Tôi hứa.”

Yoo Jinho nói bằng tất cả sự nghiêm túc của mình. Cậu hít một hơi thật sâu.

“Tuy nhiên, có một điều kiện. Anh không được nói với bất kì ai những gì xảy ra ở đây. Nó được xem như là một điều khoản trong hợp đồng ký kết. Nếu anh tiết lộ cho bất cứ ai, anh phải trả số tiền phạt gấp mười lần số tiền anh đã nhận.”

Các Thợ săn thì thầm với nhau. Hai người này định làm gì trong Hầm ngục mà lại đưa ra hợp đồng kỳ quái như vậy? Họ tò mò vô kể, nhưng đó cũng là một điều kiện ràng buộc trong hợp đồng đã kí. Nó không được tiết lộ.

[Không hỏi bất cứ điều gì xảy ra trong Hầm ngục!]

Jinwoo muốn giữ bí mật về năng lực thật sự của mình. Jinho thì lại giấu nhẹm đi âm mưu để trở thành chủ Hội. Do đó, hai thanh niên đã đề ra một sự tính toán kỹ lưỡng cho tất cả những người tham gia.

“...”

Nên là, thay vì đặt câu hỏi cho họ. Những Thợ săn lại thì thầm với nhau.

“Chờ xíu, hai người thì làm được gì trong Cổng hạng C?”

“Tui thấy họ không mạnh lắm đâu...”

“Nếu có thể dọn một Hầm ngục hạng C với hai người. Thì sao họ không làm việc cho một Bang Hội lớn?”

“Đúng, anh nói đúng...”

Tất cả đều nghi ngờ. Nhưng không có bất kì ai rút lui khỏi danh sách. Đơn giản, điều kiện quá ngon. Ngay cả Jinwoo cũng chấp nhận cuộc đột kích tương tự với giá 2 triệu won trước đó. So với lần của nhóm Hwang Dongseok, cả hai quyết định thêm 1 triệu won vào phần thưởng hợp đồng.

Họ đã tốn kha khá thời gian để giải thích mọi thứ. Nhìn vào đồng hồ, Jinwoo nói nhỏ với Jinho.

“Chúng ta nên đi thôi!”

“Em hiểu rồi, đại ca!”

Jinho lễ phép trả lời, sau đó vỗ vỗ tay để tập trung mọi người.

“Tôi nghĩ mình đã giải thích đầy đủ chi tiết. Chúng tôi không ép buộc ai kí tên. Vậy có ai muốn rút lui không?”

“...”

“...”

Tất nhiên, chẳng ai dại mà giơ tay. Và cả hai đường hoàng tiến vào cánh Cổng.

“Ah quên, đại ca ơi, chờ em chút!”

Như sực nhớ ra điều gì, Jinho vội vàng chạy đến xe tải, sau đó lôi ra một thứ gì đó và mặc lên người. Xong xuôi, cậu tiến về phía Jinwoo.

“Cậu... đang mặc gì vậy?”

“Nó được chế tác bởi một Hội Thợ thủ công ở Ý đó đại ca. Anh thấy nó ngon lành không? Nếu chỉ có hai chúng ta trong Hầm ngục, ít ra em phải trang bị một chút gì đó ha?”

“...”

Cậu nhóc được bao phủ từ đỉnh đầu đến ngón chân. Trông Jinho chẳng khác nào miếng kim loại di động khổng lồ. Thậm chí nhìn vào cậu ta thấy cảm giác nóng nực hơn là tràn trề sinh lực.

“Có gì không đúng hả đại ca?”

Không thể đứng im được nữa, Jinwoo bước đến tháo thanh kiếm bên hông Jinho và thả xuống đất.

“Ơ... đại ca...”

Jinho cố nhặt thanh kiếm nhưng lại mất thăng bằng và ngã xuống đất.

Rầm!

Jinwoo cố gắng không nổi giận và nói bằng giọng nghiêm khắc.

“Tôi chỉ nói điều này một lần thôi! Tháo nó ra đi!”

“...Yes...sir...”

Jinho lên tiếng trong cực nhọc. Cậu nhóc đang ngồi dậy để tháo bộ giáp. Nhưng...

“Đại ca...cho em nói cái này...”

“Hả?”

“Kéo em đứng dậy với, em không tự dậy được...”

Jinwoo thở dài trước đôi tay vung vẩy của Jinho. Cậu không khỏi phì cười.

“Vậy thì, em xài cái này thôi được không đại ca?”

“Thôi cũng được!”

Cuối cùng, họ đã thống nhất Jinho chỉ đội nón bảo hộ khi tiến vào Hầm ngục. Cậu nhóc tỏ vẻ hài lòng. Jinwoo cũng bước theo vào cánh Cổng.

Sau khi cả hai tiến vào Cổng, những Thợ săn kia mới bắt đầu lên tiếng.

“Tôi thấy không tốt lắm khi chỉ có hai người vào đó...”

“Yeah...”

Lời nói của họ nhanh chóng phá vỡ sự im lặng. Bất kì ai cũng đều có vô vàn thắc mắc.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu có chuyện trong Hầm ngục?”

“Chà, dù là chúng ta đã nhận tiền rồi, nhưng mà...”

“Vẫn có gì đó...”

“Chờ chút, anh có thể nói lại tên họ cho tôi biết không?”

“Hmmm...để xem nào...”

Một người đàn ông với chiếc chân bó bột rút điện thoại ra khỏi túi quần. Gương mặt thuê họ nhanh chóng hiện lên.

“Là Yoo Jinho, Sung Jinwoo...”

Dù người đàn ông chống nạng đã nói rõ tên. Nhưng có vẻ họ muốn biết nhiều hơn thế. Những người khác nhìn vào điện thoại của ông ta và không khỏi sửng sốt.

“Gì chứ? Đội trưởng cuộc đột kích này là Thợ săn hạng D?”

Những Thợ săn bắt đầu rên rỉ. Và khi lướt xuống, họ càng sửng sốt hơn.

“Người còn lại xếp hạng E kìa!”

“Không có gì nguy hiểm hơn một người hạng E dám vào Cổng hạng C...”

“Một người hạng D và một người hạng E sẽ dọn dẹp Hầm ngục hạng C?”

“Điều đó có thể không?”

“Điên à! Đội trưởng còn chưa có kinh nghiệm trước đó...”

“Sao một người trẻ tuổi lại làm điều dại dột này?”

Đối với họ, những hành động của Jinwoo và Jinho chẳng khác nào tự sát. Đó là lý do tại sao Hiệp hội đặt điều kiện giới hạn cho các thành viên vào Cổng hạng C: 10 Thợ săn và tối thiểu 5 Thợ săn hạng C trở lên.

“Chậc chậc...”

Một người đàn ông với mái tóc hoa râm lấy ra một điếu thuốc và đưa lên miệng.

“Hiện nay, có vẻ nhiều thanh niên trẻ thích tự tìm đến cái chết.”

Làn khói trắng tỏa đầy trong không khí.

“...”

“...”

Những Thợ săn kia không nói nên lời. Việc họ làm có vẻ như đang giúp đỡ những người kia tự sát. Dù hai người kia hoàn toàn xa lạ, nhưng để họ chết như vậy ngay trước mắt thật là việc đau lòng. Với lại, cũng có chút tiếc nuối khi không ai trả tiền cho 18 cuộc đột kích còn lại.

“Vậy...có nên gọi cho Hiệp hội không?”

“Không được, lỡ chúng ta lộ gì ra trong quá trình điều tra thì sao!”

Ngay thời điểm đó, Jinwoo và Jinho bước ra ngoài trong khi cánh Cổng đang gợn sóng.

“Phù!”

Yoo Jinho hít một hơi thật sâu. Khuôn mặt cả hai không có chút gì mệt mỏi.

“Oh!”

“Họ đã trốn ra an toàn!”

“Ơn Chúa!”

Những người bên ngoài mừng rõ chào đón bọn họ. Vì thời gian quá ngắn, ai cũng nghĩ hai người chỉ lang thang tìm đường vào rồi lại thoát ra. Nhưng biểu cảm của các Thợ săn thay đổi khi có một người hét lên.

“Cánh Cổng! Cánh Cổng đang đóng lại kìa!”

“Cái gì?”

Gần như tất cả đều giật mình thảng thốt quay về hướng cánh Cổng.

“Oh sệt! Chết tiệt!”

“Có nghĩa là...”

“Con Boss đã bị hạ sao???”

Như mọi lần, khi con Boss bị đánh bại, cánh Cổng đang gợn sóng mờ ảo, báo hiệu cho sự đóng lại mãi mãi. Trong khi những Thợ săn khác còn đang há hốc mồm ngạc nhiên, Jinwoo nhanh chóng quay sang Jinho và hỏi.

“Nơi tiếp theo ở đâu?”

“Cách nơi đây khoảng một giờ chạy xe, thưa đại ca!”

“Vậy đi thôi nào!”

Jinwoo và Jinho nhanh chóng vào xe. Những ‘khán giả’ bất đắc dĩ vẫn chưa hết bàng hoàng. Nhận ra những Thợ săn khác vẫn đứng chôn chân như tượng, Jinho vỗ vào hông xe.

“Di chuyển thôi mọi người ơi, chúng ta phải giải quyết thêm hai cánh Cổng trong hôm nay nữa!”

Miệng của những Thợ săn kia chưa khép lại, giờ lại há to hơn. Người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, thậm chí còn không biết điếu thuốc đã rơi khỏi miệng mình.

‘Họ vừa dọn xong một Hầm ngục hạng C, và giờ họ lại muốn tham gia thêm một cuộc đột kích khác...’

Và đó không phải là suy nghĩ duy nhất của ông chú. Mọi người còn lại đều nhìn nhau, với một ánh nhìn tương tự.

‘Hai người đó, thực sự là ai...’

Ngày thứ nhất.

Graoooooo!

Đám zombie đang tiến đến.

“Đại ca, chúng tới kìa! Coi chừng!”

“Không sao đâu!”

Jinwoo nhẹ nhàng lướt qua, đầu của những con zombie rơi xuống đất. Số lượng bọn chúng giảm đi nhanh chóng.

Còn một con.

Phập!!!

Graooooo!

Khi Jinwoo ghim dao găm vào ngực con zombie cuối cùng, âm thanh điện tử quen thuộc vang lên.

Ring~

Bạn đã lên cấp!

Từ đằng xa, Jinho vỗ tay một cách điên cuồng.

“Đại ca! Anh ngầu quá xá luôn!!!”

“Lõi ma thuật kìa.”

“Ah, đúng rồi, em quên mất!”

Jinho nhanh chóng nhặt những ma thạch ở xung quanh. Trong khi đó, thêm một loạt tin nhắn thông báo sau tin nhắn lên cấp.

Bạn học được [Nghệ thuật dao găm]

Bạn học được [Cú đâm chí mạng]

[Tăng tốc] đã lên cấp!

Biểu cảm của Jinwoo trở nên rạng rỡ.

‘Kỹ năng mới?’

Đã bao lâu rồi. Jinwoo không chần chừ thêm giây phút nào, cậu nhanh chóng mở màn hình trạng thái.

Kỹ năng
[Kỹ năng bị động]
Không xác định (Lv. max)
Tinh thần bất khuất (Lv. 1)
Nghệ thuật dao găm (Lv. 1)
[Kỹ năng chủ động]
Tăng tốc (Lv. 2)
Khát máu (Lv. 1)
Ẩn thân (Lv. 1)
Cú đâm chí mạng (Lv. 1)

Sau một thời gian sử dụng khá nhiều, [Tăng tốc] đã lên level. Và giờ, Jinwoo lại có thêm hai kỹ năng mới. Một bị động và một chủ động.

Cậu nhếch môi mỉm cười.

Trans và Edit: Minh Trí nhóm Moonsnovel

Bình luận

Truyện đang đọc