SƠN HÀ CHẨM

Đôi khi, có một vài lời nói biết rõ là lừa dối, nhưng vẫn không thể không nói ra.
 
Con người có thể ngụy trang cảm xúc của mình, giả vờ nỗi buồn thành vui vẻ, nhưng lại rất khó kiểm soát cảm xúc của mình để biến buồn đau thành vui vẻ.
 
Thích chính là thích, vui chính là vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng khi Sở Du đưa hoa cho hắn, hắn vẫn cảm thấy, chuyện mà nàng nói, hắn sẽ cố hết sức làm cho bằng được.
 
Nhìn Vệ Uẩn nhận hoa, trong lòng Sở Du mềm mại, giọng nàng cũng trở nên cực kỳ dịu nhẹ: “Đệ yên tâm,” nàng nói, “Ta và các tẩu tẩu của đệ đều sẽ cùng đệ tiễn đưa công công và các vị huynh trưởng đến nơi an táng.”
 
Vệ Uẩn cụp mắt, gật đầu.
 
Sau khi quyết định ngày chôn cất, ngày hôm sau Liễu Tuyết Dương đã về đến nhà. Lão phu nhân đi đứng không tiện, hơn nữa không muốn thấy cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh nên không về cùng Liễu Tuyết Dương.
 
Tối hôm Liễu Tuyết Dương trở về, Vệ phủ lại khóc than da diết, trong tiếng khóc nơi đây, Sở Du trằn trọc khó ngủ.
 
Sau khi khóc một lúc lâu, âm thanh kia cuối cùng dừng lại, Sở Du thở phào một cái, lúc này mới nhắm mắt.
 
Ngày hôm sau thức dậy, Sở Du tới linh đường trước, thấy Vệ Uẩn đã ở linh đường từ sớm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Tuyết Dương khóc cả một đêm, tinh thần cũng không được tốt, Vệ Uẩn ở bên cạnh Liễu Tuyết Dương, nhẹ nhàng an ủi. Trương Hàm và Vương Lam đỏ mắt canh giữ ở một bên, nhìn có vẻ như đã khóc một lúc lâu, trước kia hai nàng ấy thường bầu bạn bên cạnh Liễu Tuyết Dương, từ trước đến nay nghe lời Liễu Tuyết Dương nhất, hiện giờ bà bà trở về khóc cả một đêm, các nàng dĩ nhiên cũng phải theo.
 
Sở Du nhìn bộ dạng mấy người này, không khỏi có chút đau đầu, nàng tiến lên, đỡ Liễu Tuyết Dương, gọi đại phu tới, vội nói: “Bà bà, người vẫn ổn chứ ạ?”
 
“A Du……” Liễu Tuyết Dương được Sở Du đỡ, lau nước mắt đứng lên: “Bọn họ đều đi rồi, để lại cô nhi quả phụ chúng ta, sau này phải làm thế nào đây?”
 
“Cuộc sống dù thế nào cũng phải trôi qua.” Sở Du đỡ Liễu Tuyết Dương ngồi sang một bên, lệnh người mang khăn ướt tới để Liễu Tuyết Dương lau mặt, sau đó lên tiếng an ủi, “Bên dưới còn có năm tiểu công tử chưa lớn, còn phải nhờ bà bà chăm sóc nhiều hơn, con đường tương lai còn dài, bà bà phải giữ gìn sức khỏe, đừng làm tăng thêm ưu phiền cho Tiểu Thất.”
 
Nghe Sở Du nói, Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nàng một cái, thở phào một hơi.
 
Hắn đã ở đây nghe Liễu Tuyết Dương khóc cả một đêm, mới đầu Liễu Tuyết Dương và Trương Hàm, Vương Lam ôm nhau khóc, khóc đến đứt ruột đứt gan, khắp sân nhà đều có thể nghe thấy, sau khi hắn chạy tới khuyên nhủ mới đỡ hơn một chút. Giờ Sở Du tới, Vệ Uẩn thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, trong lòng cũng buông lỏng.
 
Hắn không hề phát hiện sự ỷ lại này, thậm chí không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không đúng.
 
Sau khi các nữ quyến sửa soạn xong xuôi, quản gia tìm được Vệ Uẩn, sắp xếp hành trình ngày hôm nay. Vệ Uẩn gật đầu hạ lệnh xuống dưới, đến khi tiên sinh tính canh giờ thì lập tức để Sở Du dẫn theo mọi người quỳ trước cửa lớn.
 
Vệ phủ cũng không thông báo cho những người khác tới Vệ phủ đưa ma, nhưng trước khi Sở Du ra ngoài, lại vẫn nhìn thấy rất nhiều người đứng ở cửa.
 
Cách cánh cửa Vệ phủ gần nhất chính là những quan viên thường hay qua lại, xa hơn một chút, là bá tính nghe tin mà đến. Bốn thế hệ Vệ gia tới nay, không chỉ chinh chiến ở biên cương, mà còn hành hiệp trượng nghĩa muôn nơi, số người được cứu giúp ở kinh thành đã nhiều không đếm xuể.
 
Sở Du ngẩng đầu nhìn qua, thấy đứng đầu những người đó là Tạ thái phó, Trưởng công chúa, Sở Kiến Xương……
 
Trong nhóm người này, có một nam nhân trung tuổi mặc đồ trắng, tay cầm quạt xếp, lặng lẽ nhìn đội ngũ đưa ma.
 
Sở Du chỉ thoáng nhìn một cái đã lập tức nhận ra người tới.
 
Là Thuần Đức Đế.
 
Nhưng nàng không nhìn nhiều, như thể cũng không nhận ra bậc đế vương có mặt ở đây, nàng chỉ đan hai tay trước người, hơi cúi người vái chào về phía đó, sau đó lại quay đầu về hướng khác, cúi người vái bá tính muôn dân.
 
Bên trong cửa, các Thiếu phu nhân dắt các tiểu công tử lần lượt đi ra, chia ra đứng ở bên cạnh Sở Du và Liễu Tuyết Dương. Người hầu đặt đệm hương bồ dưới gối mọi người Vệ gia, Sở Du và Liễu Tuyết Dương dẫn mấy vị Thiếu phu nhân đứng sang một bên, sau đó nghe thấy một tiếng xướng: “Quỳ xuống --”
 
Nghe được một tiếng này, mọi người Vệ gia lập tức cung kính quỳ xuống, mà quan viên đứng hai bên cửa Vệ phủ cũng đều cúi đầu. Không biết là ai bắt đầu, từ quan viên, sau đó đến bá tính đều lần lượt quỳ xuống, trong khoảnh khắc, trên con đường dài đã quỳ thành một dải.
 
“Mở cửa nghênh quan* --”
* Quan tài
 
Lại một tiếng xướng vang lên, cửa lớn Vệ phủ kêu kẽo kẹt, từ từ mở ra, lộ ra khung cảnh bên trong cánh cửa.
 
Vệ Uẩn đứng trước quan tài, người mặc đồ tang, tóc buộc cao bằng dây trắng. Sau lưng hắn là bảy cỗ quan tài được đặt thành bốn hàng. Một mình hắn đứng trước quan tài, dáng người thẳng tắp, rõ ràng tuổi còn trẻ, nhưng dường như cũng có thể đội trời đạp đất.
 
“Văn tế tụng chư công, nhìn lại một cuộc đời --”
 
Lễ quan xướng lên lần nữa, Vệ Uẩn trải cuộn giấy trong tay ra, cụp mắt xuống, cất giọng đọc lên bài văn tế hắn đã viết mấy ngày.
 
Giọng hắn rất vững vàng, âm sắc xen giữa thiếu niên và thanh niên, nhưng bởi vì phần điềm tĩnh chín chắn trong đó làm người ta không dám xem hắn chỉ là một thiếu niên lang nhỏ tuổi.
 
Tài văn chương của hắn không tính là tốt, chỉ là lặng lẽ nhìn lại cuộc đời của bảy người sau lưng.
 
Phụ thân hắn, đại ca hắn, và các vị huynh trưởng của hắn.
 
Bảy người này, sinh ra trong gia tộc bảo vệ đất nước, chết trong cuộc chiến bảo vệ đất nước.
 
Cho dù bọn họ bị mang ô danh, nhưng trong mắt những người trong sạch, lại vẫn có thể thấy rõ những người này sạch sẽ đến nhường nào.
 
Hắn nhìn lại cả đời những người này, chỉ bình thản tự thuật lại những trận chiến mà bọn họ đã trải qua, xung quanh lại bắt đầu vang lên những tiếng nức nở. Sau đó hắn kể lại một vài sinh hoạt hằng ngày, tiếng khóc ngày càng lan rộng.
 
“Ngày hai bảy tháng bảy, huynh trưởng đại hôn, lại nghe biên cảnh báo nguy, cả nhà ta lao ra biên cảnh, chiến đấu hăng hái, không ngừng không nghỉ trong bảy ngày, đánh lui quân địch. Đêm hôm đó bày rượu, ta và các huynh trưởng say trên cổng thành, ngắm sao sáng trên trời cao.”
 
“Khi còn nhỏ, vì chẳng thể hiểu rõ thế gian nên đã hỏi huynh trưởng, cuộc đời này huynh ấy mong ước điều gì.”
 
“Huynh trưởng đáp, mong thiên hạ thái bình, cõi đời trong sạch an yên.”
 
“Các huynh đều tán thưởng, ta hỏi lại, nếu đã thái bình, vậy các huynh có mong muốn gì?”
 
“Huynh trưởng cười đáp, xuân ngắm liễu bên bờ sông, đông đợi ngày tuyết đầu mùa. Cùng bằng hữu uống ba chén rượu, say nằm Xuân Phong Lâu. Sống chết trên chiến trường, phong lưu nhất Hoa Kinh. Nhưng nếu là người bình thường, chỉ cần trong gió mưa có gia đình sưởi ấm, vậy là đủ rồi.”
 
Trong gió mưa có gia đình sưởi ấm, là đủ đầy rồi.

 
Khi nói ra lời này, các vị Thiếu phu nhân cuối cùng không kiềm chế được nữa, những áp lực, những bi thương lặng lẽ trong phút chốc phun trào mạnh mẽ, giao hòa với tiếng khóc của dân chúng xung quanh, cả đoạn đường dài đều bị tiếng khóc vùi lấp.
 
Sở Du ngơ ngác quỳ trên mặt đất, trong đầu cũng không biết làm sao mà lại nhớ tới ngày xuất giá, những thiếu niên nghênh ngang hoặc tùy ý của Vệ gia.
 
Sống chết trên chiến trường, phong lưu nhất Hoa Kinh.
 
Sở Du run rẩy nhắm mắt lại, dưới cảm xúc như vậy, cảm giác nơi khóe mắt có thứ gì đó ươn ướt.
 
Lúc Vệ Uẩn đọc xong văn tế, giọng hắn cũng khàn đi. Nhưng hắn không khóc, hắn đặt văn tế vào chậu than, sau khi đốt thì vung tay lên, hô lớn: “Khởi quan --”
 
Từng tiếng vang dội hào hùng, như thể ở trên chiến trường, vị tiếng tướng quân kia hô to một tiếng: “Chiến!”
 
Khi quan tài rời khỏi mặt đất, phát ra tiếng kẽo kẹt, Vệ Uẩn cầm đèn trường minh trong tay, dẫn quan tài ra cửa Vệ gia.
 
Sau đó Sở Du đứng dậy, đỡ Liễu Tuyết Dương đang khóc xé ruột xé gan lên, cùng bà dẫn những Thiếu phu nhân và tiểu công tử đi theo sau quan tài.
 
Phía sau bọn họ chính là gia binh và người làm của Vệ gia, một đội ngũ thật dài, gần như chiếm hết cả con phố.
 
Nơi bọn họ đi qua đều là tiếng khóc, tiếng la, tiếng người ầm ĩ, rải rác kêu “Vệ tướng quân”.
 
Vệ tướng quân, là đang gọi vị tướng quân nào, cũng không một ai biết. Bởi vì người nằm bên trong những cỗ quan tài kia, ai cũng là Vệ tướng quân.
 
Tiền giấy màu trắng bay lả tả đầy trời, sau khi quan viên tự động đi theo đội ngũ thật dài kia, dân chúng cũng đi theo sau.
 
Bọn họ ra khỏi Hoa Kinh, trèo qua núi cao, đi vào mộ phần Vệ gia.
 
Vết thương trên đùi Vệ Uẩn chưa lành, động tác leo núi làm đùi hắn đau nhiều hơn, nhưng sắc mặt hắn không hề thay đổi, cứ như thể không có vấn đề gì mà dẫn mọi người tới bên cạnh phần mộ đã đào xong, theo quy củ, sau khi để người thân nhìn bọn họ lần cuối cùng thì sẽ chôn cất bọn họ vào trong đất.
 
Nhìn lần cuối cùng, có lẽ là thời khắc tàn nhẫn nhất. Nhưng trong toàn bộ quá trình, Vệ Uẩn vẫn luôn giữ bình tĩnh và tỉnh táo.
 
Tất cả mọi người đều đang khóc, đang ầm ĩ nháo nhào. Hắn lại đứng thẳng ở đó, giống như gậy như ý vững vàng trong dòng nước lũ, mặc cho sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, mặc cho mưa rền gió dữ, hắn vẫn sừng sững ở đó.
 
Nếu ngươi không đi được, ngươi chỉ cần dựa vào hắn nghỉ ngơi; nếu ngươi không biết đi về đâu, ngươi chỉ cần ngẩng đầu nhìn phương hướng của hắn.
 
Đây là trụ cột chống đỡ Vệ gia, cũng là sống lưng của Vệ gia.
 
Mưa phùn hối hả rơi xuống, người xung quanh tới tới lui lui, Vệ Uẩn chết lặng đứng tại chỗ, nhìn từng người nhà của mình lần lượt chìm trong đất mẹ.
 
Cho đến cuối cùng, Vệ Quân được chôn cất.
 
Sở Du đứng bên cạnh hắn, nhìn quan tài Vệ Quân được mở ra.
 
Thi thể đã trải qua xử lý đặc thù, ngoại trừ sắc mặt hơi tái xanh thì nhìn cũng không khác mấy so với lúc còn sống.
 
Hắn nằm trong quan tài, như là đang ngủ, bên môi còn mang theo nụ cười nhẹ hẫng.
 
Hắn là người điềm đạm, bất cứ lúc nào cũng sẽ mỉm cười theo bản năng, vì thế dù là lúc không cười, cũng cảm thấy như đang tươi cười rạng rỡ.
 
Sở Du lặng lẽ nhìn hắn, vị trượng phu chỉ gặp mặt một lần.
 
Lần đầu tiên gặp hắn, nàng hứa hẹn với hắn cả đời.
 
Lần thứ hai gặp hắn, hắn đã kết thúc cả một đời.
 
Nàng nhìn thật lâu, muốn nhớ kỹ hắn, chàng thanh niên này có tướng mạo thanh tú bình thường, không có bất kỳ chỗ nào quá nổi bật, nàng sợ thời gian sau này quá dài, nàng sẽ quên mất hắn.
Năm chín tuổi hắn có hôn ước với nàng, vì hôn ước này, hắn vẫn luôn chờ nàng cập kê, chờ nàng lớn lên. Tất cả các công tử khác của Vệ gia đều có người yêu thương và ghi khắc trong lòng, hắn lại không có.
 
Nàng có lẽ không có tình yêu với hắn, nhưng nàng sẽ không đánh mất trách nhiệm của một người thê tử. Vì thế nàng nhìn chăm chú lên khuôn mặt hắn, thật lâu không rời đi. Sau một hồi, Vệ Uẩn rốt cuộc không nhìn nổi nữa, khàn giọng nói: “Tẩu tẩu, nên đóng quan tài rồi.”
 
Sở Du phục hồi tinh thần, gật đầu một cái, trên mặt có chút mù mờ, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, chậm rãi nói: “Được.”
 
Vệ Uẩn lệnh người đóng quan tài, hắn và Sở Du là người duy nhất có thể tự kiềm chế trong khung cảnh này. Bọn họ bình tĩnh đưa những người đó đi, chờ tất cả xong xuôi, mới mang tất cả mọi người đang khóc sướt mướt xuống núi.
 
Đi đến chân núi, tiếng khóc nhỏ dần. Đến khi về tới cửa nhà, tiếng khóc kia mới xem như hoàn toàn chấm dứt.
 
Không ai rơi nước mắt vì ai cả đời, tất cả miệng vết thương rồi sẽ khép lại.
 
Những tiếng gào thét, khóc than đó chính là miệng vết thương lộ ra dưới ánh mặt trời, nhìn có vẻ dữ tợn và lộn xộn bừa bãi, nhưng cũng phục hồi nhanh nhất và dễ dàng nhất. Khó khăn nhất chính là những vết thương được liếm láp ở những nơi tối tăm u ám, chúng bị người giấu đi, âm thầm thối rữa trong góc tối, mưng mủ, sưng tấy hết lần này đến lần khác, cũng không biết đến bao giờ mới hết.
 
Lúc về đến nhà đã là ban đêm, đoàn người giải tán, chỉ còn lại người Vệ gia trở về Vệ gia.
 
Mọi người đều rất mệt, Sở Du bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối, để cả nhà đến nhà ăn dùng cơm.
 
Bởi vì chợt thiếu nhiều người như vậy, nhà ăn có vẻ vô cùng trống trải, Sở Du giữ lại vị trí của những người đã qua đời, sau khi tiệc rượu bắt đầu thì rót rượu cho mọi người.
 
“Đây là nữ nhi hồng phụ thân ta chôn cho ta, bây giờ đã tròn mười lăm năm rồi.”
 
Sở Du đứng dậy rót rượu, cười nói: “Lúc ta sinh ra phụ thân ta đã chôn rất nhiều, đều uống hết trong ngày ta xuất giá rồi, chỉ còn lại hai vò ngon nhất, hôm nay đều mang cho mọi người.”
 
Nói xong, nàng trở lại vị trí của mình, nâng chén nói: “Hôm nay chúng ta uống hết một đêm, sau đêm nay, cứ để quá khứ đi qua.”
 
Ngươi và ta, đường ai nấy đi.
 
Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, nhưng các vị Thiếu phu nhân ở đây đều hiểu rõ.
 
Mọi người không lên tiếng, một lát sau, Diêu Giác đột nhiên đứng dậy, hô to một tiếng: “Uống, uống xong rồi, ngày mai chính là ngày mai!”
 
Vừa nói, Diêu Giác vừa giơ chén lên, ngửa đầu uống cạn, gào to một tiếng: “Rượu ngon!”
 

Sau khi Diêu Giác mở đầu, bầu không khí dần thay đổi, mọi người vừa dùng bữa, vừa chơi đùa, giống như một gia yến bình thường sau khi trượng phu xuất chinh trong quá khứ, mọi người trêu ta, ta lại chọc mọi người.
 
Vương Lam mang thai không thể uống rượu, chỉ mỉm cười nhìn, Diêu Giác nhìn có vẻ khí phách nhất, nhưng tửu lượng lại kém nhất, chưa bao lâu đã say bét nhè, gặp ai cũng bắt đầu lôi kéo đối phương chơi oẳn tù tì uống rượu. Trương Hàm bị nàng ấy lôi đi, hai người say bên nhau, nói mê man đủ thứ.
 
“Tứ Lang nhà chúng ta, dù ngón tay bị cụt nhưng lợi hại lắm, đồng tiền lớn như vậy mà chàng có thể ghim nó lên thân cây dù cách xa cả trăm bước!”
 
“Tứ Lang…… Tính là gì chứ,” Trương Hàm mơ mơ màng màng, ợ một cái: “Phu quân ta mới lợi hại cơ. Lần đầu ta gặp chàng là vào tiết hoa đăng, có người trêu đùa ta, trong tay chàng cầm một cái quạt xếp, đánh bụp bụp bụp vào mười mấy người đeo đao,” tay Trương Hàm vung loạn giữa không trung, lẩm bẩm nói, “Cả đám đó đều bị đạp xuống hồ.”
 
Tưởng Thuần đang uống rượu nghe thấy các nàng ấy khen phu quân mình thì có chút không vui, vội gia nhập tổ chức, bắt đầu khen phu quân mình: “Nhị Lang nhà chúng ta……”
 
Sở Du và Tạ Cửu có tửu lượng lớn, chỉ ở một bên lặng lẽ nghe.
 
Trong một số chuyện, Tạ Cửu và Sở Du có kiểu tương tự nhau từ bên trong. Nói ví dụ như chuyện uống rượu, Tạ Cửu và Sở Du đều uống từng ngụm một, chỉ cần phát hiện có chút men say là các nàng sẽ dừng lại, nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục uống.
 
Ung dung bình tĩnh, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ chút thất lễ nào.
 
Nhưng mà đêm nay, các nàng tao nhã uống rượu, lại mất đi phần kiềm chế kia. Sắc mặt Tạ Cửu ửng hồng, quay đầu nhìn Sở Du, cười nói: “Có lúc ta cảm thấy chúng ta là người giống nhau, nhưng sau lại phát hiện, ta và cô không phải người giống nhau.”
 
“Cô ấy à,” nàng giơ tay, đầu ngón tay như ngọc chỉ vào ngực Sở Du, “Trong lòng vẫn ấm nóng, vẫn giống như đứa trẻ.”
 
Sở Du cười khẽ, lại nói: “Cô cho rằng, cô không phải sao?”
 
Tạ Cửu không đáp, nàng ấy đột nhiên quay đầu lại, nói với thị nữ ở đằng sau: “Mang đàn tới đây!”
 
“Trước kia A Nhã thích nghe ta đánh đàn, cô đừng nhìn chàng xuất thân nhà tướng như Vệ gia, nhưng thật ra chàng lại là người lịch sự tao nhã hơn bất kỳ công tử thế gia nào.”
 
Tạ Cửu nói, thấy đàn được thị nữ ôm tới, ngồi dậy nói: “Giờ ta đàn cho chàng thêm một lần nữa.”
 
Vừa nói, nàng ấy đi đến chính giữa, nhận lấy đàn từ trong tay thị nữ, ngồi xuống đất, sau khi thử dây đàn thì nhẹ nhàng tấu vang.
 
Đây là một điệu hát dân gian, giai điệu nhẹ nhàng tình cảm, cũng không nghe ra là khúc nhạc nào, dịu dàng bình lặng, như từng dòng nước nhỏ chảy cùng ánh trăng.
 
“Khói báo động sáng Cửu Châu, tướng quân mang kiếm nhọn, ta bưng rượu hạnh hoa, đưa quân đến đầu cầu……”
 
“Cảnh xuân tháng ba ấm áp, cài trâm hoa đứng nơi cửa thành, hỏi người trở về, có nghe danh tướng quân không……”
 
Sở Du lặng lẽ nhìn Tạ Cửu, khi tiếng đàn của nàng ấy vang lên, âm thanh của mọi người đều dừng lại, không bao lâu, tất cả đều xướng theo.
 
Các nàng đều trong độ xuân xanh rực rỡ, Sở Du nhìn các nàng xướng điệu dân ca này, nhất thời trong lòng lại có chút khó chịu, nàng bưng rượu đi ra cửa, lập tức thấy Vệ Uẩn ngồi trên hành lang dài, lặng lẽ nhìn ánh trăng.
 
Mùi rượu làm nàng cảm thấy hơi khô nóng, nàng đi đến bên cạnh Vệ Uẩn, ngồi xuống nói: “Sao Tiểu Thất không đi ngủ?”
 
Vệ Uẩn mang theo thương tích chống đỡ một ngày, đã sớm không chịu nổi, vì thế Sở Du đã để hắn đi ngủ trước.
 
Nhưng lại không ngờ rằng, người này vẫn luôn ngồi bên ngoài, không hề rời đi.
 
Buổi chiều có mưa nhỏ, ban đêm lại trời quang mây tạnh, trăng sáng treo cao, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt sau cơn mưa, cùng với hương vị trong lành tươi mát của bùn đất.
 
Vệ Uẩn lặng lẽ nhìn ánh trăng, lại nói: “Trước kia đệ thường xuyên nghe điệu hát này.”
 
Sở Du không lên tiếng, Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Trước kia rất thích, mỗi lần nghe đệ đều cảm thấy như tất cả cố gắng của mình đều có ý nghĩa. Đệ không có tấm lòng rộng lớn như các ca ca, đệ chỉ cảm thấy, sở dĩ đệ cầm trường thương liều mạng ở sa trường, chính là vì những người trong nhà này. Đệ muốn nhìn thấy các tẩu ấy vui vẻ như vậy mỗi ngày, ca hát nhảy múa, suy nghĩ xem loại son phấn nào đẹp hơn.”
 
“Nhưng cũng không biết tại sao ngày hôm nay,” Vệ Uẩn cười khổ một cái: “Hôm nay đệ nghe những khúc hát này, lại cảm thấy……”
 
Hắn dừng lại, suy nghĩ câu từ tiếp theo, Sở Du nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Cảm thấy gì?”
 
“Đến cuối cùng…… Đệ cũng không thể bảo vệ tốt các tẩu ấy.”
 
Vệ Uẩn quay đầu nhìn Sở Du: “Tẩu tẩu, có phải đệ quá vô dụng không?”
 
Nghe được lời này, Sở Du ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, sau đó đứng lên, kéo dây buộc tóc trắng muốt trên đầu, sợi tóc rơi xuống, rồi lại buộc hết tóc ra phía sau, đi đến kệ binh khí trong sân.
 
Sau đó nàng đột nhiên gỡ trường thương từ trên kệ binh khí xuống, tay vuốt ve trên trường thương.
 
“Khi còn nhỏ mẫu thân luôn muốn ta học múa, học đánh đàn, học viết chữ, học hát những điệu dân ca Giang Nam như muội muội. Nhưng ta đều không thích, ta không làm tốt cái gì cả, ngoại trừ thanh trường thương trong tay này.”
 
Vừa nói, Sở Du lắc cây thương trong tay, một tay chỉa mũi thương xuống đất, một tay chắp sau lưng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Vệ Uẩn: “Không gì có thể làm quân vui vẻ, nguyện dâng một điệu múa vì quân.”
 
Âm thanh vừa dứt, trường thương chợt đâm ra, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung.
 
Bên trong là tiếng ca mềm mại của nữ tử, bên ngoài là tiếng trường thương xé gió xuyên qua không trung.
 
Trăng sáng rơi trên bóng người trắng thuần tinh khiết, kết hợp với âm điệu mềm mại dịu dàng, trong phút chốc, Vệ Uẩn cảm thấy trước mắt như một giấc mộng vô cùng đẹp đẽ.
 
Trong giấc mơ, cô nương này kiên cường như thế, mạnh mẽ như thế, trường thương của nàng giống như du long, mang theo khí thế sắc bén không thua kém bất kỳ thiếu niên anh hùng nào trên cõi đời này.
 
Lá phong vì động tác của nàng mà chậm rãi bay xuống, thành sắc màu ấm duy nhất dưới ánh trăng, Vệ Uẩn mười bốn tuổi nhìn chằm chằm Sở Du, hai mắt không chớp.
 
Hắn chưa bao giờ thấy cảnh sắc mỹ lệ như vậy. Sự mỹ lệ này không phải là một thứ cảnh đẹp đơn thuần, nó như mang theo một sức lực âm thầm, giống như một đôi tay, đỡ lấy người đang lung lay sắp đổ là hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm cô nương kia không nhúc nhích, nghe tiếng hát truyền đến từ sau lưng.
 
“Xuân ngắm liễu bên bờ sông, đông đợi ngày tuyết đầu mùa. Cùng bằng hữu uống ba chén rượu, say nằm Xuân Phong Lâu. Sống chết trên chiến trường, phong lưu nhất Hoa Kinh. ……”
 
Trên mặt nàng mang tươi cười rạng rỡ, trường thương mang theo ánh sáng vụt qua đêm đen.
 
Mãi đến cuối cùng, tiếng đàn chậm rãi dừng lại, nữ tử xoay một cái giữa không trung, trường thương đột nhiên rơi xuống đất, nàng quỳ một gối trước người hắn, ngẩng đầu lên.

 
Đôi mắt sáng ngời ngậm cười dưới ánh trăng, mang theo khí thế sang sảng không thua kém gì nam tử.
 
Sống chết trên sa trường, phong lưu nhất Hoa Kinh.
 
Câu thơ này đâu chỉ dành cho nam nhi Vệ gia? Cô nương trước mặt này, tại sao lại không thể phong lưu nhất?
 
Vệ Uẩn nhìn nàng, nghe nàng mỉm cười mở miệng: “Vệ Uẩn, ta không cần đệ bảo vệ, không ai trong chúng ta cần đệ bảo vệ cả.”
 
“Đệ chỉ cần là chính mình, vậy là đủ rồi. Ta ở đây,” Giọng nàng càng thêm dịu dàng, “Sẽ luôn ở đây.”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn nhìn thiếu nữ tay cầm trường thương, quỳ một gối ở trước mặt, trên khuôn mặt như ngọc hiện ra nụ cười.
 
“Lần trước tẩu cho đệ một đóa hoa, đổi lấy sau này đệ vui vẻ hơn một chút. Lần này tẩu tặng đệ một khúc múa, vậy đệ nên đáp lại tẩu cái gì đây?”
 
Không ngờ rằng Vệ Uẩn sẽ nói như vậy, Sở Du nhướn mày: “Đệ có thể cho cái gì?”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, lúc Sở Du hỏi câu kia, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một câu.
 
Có thể được khúc múa này, nguyện chết trước khanh.
 
Lời này dừng giữa môi răng, hắn yên lặng nhìn nàng, thật lâu sau, lại cười một tiếng.
 
“Đệ rất vui.”
 
Hắn nghiêm túc mở miệng: “Tẩu tẩu ở đây, đệ thật sự, thật sự rất vui.”
 
Ánh trăng rất sáng, Sở Du nghiêng đầu, mang theo nụ cười trong sáng như đứa trẻ, lặng lẽ nhìn hắn.
 
Đêm hôm đó mọi người ầm ĩ rất lâu, mãi sau từng người mới đi ngủ.
 
Một đêm đó như thể trút hết cảm xúc, thổ lộ hết tâm tình, những yêu thương hoặc đau khổ, đều đi theo tiếng hát trong đêm đen. Ai cũng biết, cuộc sống luôn phải tiến lên phía trước.
 
Sau một đêm say rượu, ngày hôm sau Sở Du thức dậy, đã là giữa trưa. Sở Du để người rửa mặt chải đầu, không bao lâu, Tạ Cửu cho người làm thông báo, sau đó đi vào.
 
Sở Du đang ăn, thấy Tạ Cửu tới thì không khỏi có chút kinh ngạc: “Sao cô tới sớm vậy?”
 
“Cũng vừa lúc mà,” Tạ Cửu cười cười, trong nụ cười mang theo vài phần chua xót và không cam lòng, nhưng cũng là hạ quyết tâm, nàng ấy bước vào và nói, “Ta đến đây là để nhờ cô một việc.”
 
“Cô nói đi,” Sở Du nhìn biểu cảm của Tạ Cửu thì đã đại khái đoán được mục đích của nàng ấy. Thật ra nàng đã đợi những lời này rất lâu rồi, Tạ Cửu có thể giữ lâu như vậy, vốn cũng là ngoài dự đoán của nàng. Vì thế nàng cũng không từ chối mà mời Tạ Cửu ngồi xuống.
 
Tạ Cửu ngồi xong, uống một ngụm trà, do dự một lát, rốt cuộc mím môi nói, “Hiện giờ Ngũ Lang đã an táng……”
 
Nàng ấy cụp mắt, nắm chặt quần áo: “Tiểu Thất trở về, Vệ phủ cũng đã ổn định lại. Ta tới tìm cô…… Là muốn nhờ cô xin giúp một phong thư phóng thê từ chỗ Tiểu Thất và bà bà.”
 
“Sao cô không tự đi?” Sở Du có chút nghi ngờ, Tạ Cửu cười khổ một cái: “So với Tiểu Thất, thì ta càng muốn đối mặt nói những lời này với cô hơn.”
 
Sở Du hiểu nỗi khó xử của Tạ Cửu. Cõi đời này vốn cũng hà khắc với nữ tử, nếu không gả cho người có quyền thế, cho dù là về nhà mẹ đẻ, chỉ sợ cũng phải chịu ức hiếp. Cả đời những người như Tạ Cửu, vốn là thông thạo tính toán, có thể làm đến mức này vì Vệ gia, đã là quá nhiều thứ Tạ Cửu có thể làm rồi.
 
Sở Du bình tĩnh gật đầu, an ủi: “Như vậy cũng tốt, cô còn trẻ, với tài mạo của cô, tái giá cũng không phải việc khó.”
 
Nếp sống ở Đại Sở cởi mở thoải mái, người đời coi trọng nữ tử tài mạo, tái giá tuy không bằng xuất giá lần đầu, nhưng cũng sẽ không gây quá nhiều khó khăn. Tạ Cửu không lên tiếng, Sở Du thấy nàng ấy không nói, nàng suy nghĩ một chút thì dò hỏi, “Cô còn chuyện khác à?”
 
“Cô…… Quyết tâm ở lại Vệ gia sao?” Tạ Cửu có chút do dự, “Hiện giờ cô mới mười lăm tuổi……”
 
“Cô cũng nói, hiện giờ ta mới mười lăm tuổi,” Sở Du cười một tiếng, mắt nhìn lá trà nổi lơ lửng trong chén, “Hiện giờ ta cũng không có người mình thích, đi về nhà cũng không biết làm gì, chi bằng ở lại Vệ phủ. Hoàn cảnh của cô và ta không giống nhau, phụ mẫu ta không ép buộc ta, bản thân ta cũng không muốn tái giá,” Ánh mắt Sở Du dịu dàng, “Trái lại cũng không phải là cao thượng, mà chỉ là lựa chọn của mỗi người khác nhau thôi.”
 
Tạ Cửu nghe xong lời này, thở dài nói: “Nói đến lại khiến người ta khinh thường, nhưng nếu cô ở lại Vệ phủ, vậy phiền cô quan tâm Lăng Hàn một chút……”
 
Vệ Lăng Hàn là con Tạ Cửu, hiện giờ chỉ mới ba tuổi. Sở Du vội gật đầu: “Cô cứ yên tâm chuyện này, ta ở lại, vốn cũng định chăm sóc các tiểu công tử. Tuy cô ra ngoài, nhưng đứa bé ở đây, đây cũng xem như một nửa ngôi nhà của cô,” vừa nói, Sở Du cười nhìn nàng ấy: “Đến lúc đó, cô có thể thường đến thăm ta, cũng thăm Lăng Hàn một chút.”
 
Nghe Sở Du nói lời này, tảng đá lớn trong lòng Tạ Cửu rơi ầm ầm xuống đất, nỗi niềm biết ơn vô hạn xông lên. Nàng nhất thời luống cuống, ngẩng đầu nhìn Sở Du, sau một hồi, đang định mở miệng nói gì đó, Sở Du đã chớp chớp mắt, cười ngắt lời nàng ấy: “Ta nói thì hay lắm, nhưng những thứ này đều phải trả thù lao đấy nhé.”
 
“Thù lao gì?”
 
Tạ Cửu cũng nhìn ra ý trêu chọc của Sở Du, Sở Du suy nghĩ một chút: “Tứ thiếu phu nhân đánh đàn rất hay, lúc nào rảnh rỗi thì tới gảy cho ta một khúc xem như thù lao.”
 
“Được.” Tạ Cửu gật đầu đồng ý: “Ta nhất định tới.”
 
Thấy Tạ Cửu thả lỏng, Sở Du dựa nghiêng trên lưng ghế: “Lần này cô tới, trừ cô ra, còn có ai muốn thư phóng thê không?”
 
“Ngoài Tưởng Thuần ra thì đều nhờ ta đến, xin cô chuyển lời cho Tiểu Thất.”
 
Sở Du gật đầu, hỏi thêm: “Vậy bé con của Vương Lam phải làm thế nào?”
 
“Muội ấy sinh trước đã, chăm sóc bé con đến hai tuổi rồi muội ấy mới đi.”

 
Câu trả lời này có lẽ đã suy nghĩ xong từ lâu, Tạ Cửu giải thích: “Chỉ là đến lúc đó một mình muội ấy lấy phong thư phóng thê này thì muội ấy sẽ cảm thấy xấu hổ, vì thế mới muốn đi cùng bọn ta vào lúc này.”
 
Sở Du đáp một tiếng, Vương Lam trước giờ là người không có chủ kiến, để nàng ấy một mình đi xin Vệ Uẩn thư phóng thê, đúng là không phải chuyện nàng ấy có thể làm được.
 
Sở Du lại nói về chuyện đi hay ở với Tạ Cửu thêm một lát, Tạ Cửu liền chào ra về, chuẩn bị về thu dọn đồ đạc.
 
Trước khi Tạ Cửu đi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bèn nói với Sở Du: “Cô có biết chuyện muội muội cô bàn bạc hôn sự với Tổng thế tử không?”
 
Nghe được lời này, Sở Du hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Giờ đã biết rồi.”
 
Biết thì biết, nhưng nàng cũng không để trong lòng. Sở Cẩm làm cái gì, dường như cũng không có liên quan quá nhiều tới nàng.

 
Tạ Cửu thấy nàng không có phản ứng gì thì cũng biết đối với Sở Du mà nói, Sở Cẩm có lẽ không quan trọng gì, vì thế xoay người đi ra ngoài.
 
Lúc nàng ấy ra cửa, cả người nhìn có vẻ lập tức già đi rất nhiều. Sở Du lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng ấy, cũng không nhiều lời.
 
Bàn về tình cảm đối với Vệ gia, nàng chắc chắn ít hơn những Thiếu phu nhân này. Các nàng ấy thật lòng thật dạ yêu thương trượng phu mình, nhưng đối với Sở Du mà nói, đối với Vệ phủ, có lẽ nàng mang lòng ngưỡng mộ và trách nhiệm nhiều hơn. Cho nên tuy các nàng ấy rời đi, nhưng sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, mới chậm rãi chữa lành đau thương của mình, còn Sở Du lại có thể sau một đêm say rượu đã có thể điều chỉnh bản thân, để nghênh đón chặng đường dài phía sau.
 
Sở Du nhắm mắt lại, ổn định tâm trạng một chút.
 
Hiện giờ bảy người Vệ gia đã được an táng xong xuôi, nhưng mới chỉ là bắt đầu để Vệ Uẩn đứng lên một lần nữa. Chặng đường phía sau sẽ càng khó đi hơn, nàng phải dìu Vệ Uẩn bước tiếp.
 
Sau khi nghỉ ngơi, Sở Du lập tức gọi người tới thông báo cho Liễu Tuyết Dương và Vệ Uẩn, rồi sau đó đến phòng Liễu Tuyết Dương gặp bọn họ.
 
Lúc Sở Du tới phòng Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn đã tới trước, nét mặt Liễu Tuyết Dương không tốt lắm, tang chồng tang con đối với bà thật sự là đả kích quá lớn. Thấy Sở Du tiến vào, bà uể oải nói: “Có chuyện gì sao?”

 
Sở Du nói rõ đầu đuôi ngọn ngành yêu cầu của Tạ Cửu, vừa nghe lời của Tạ Cửu, Liễu Tuyết Dương lập tức rơi nước mắt. Vệ Uẩn lặng lẽ nghe, cũng không nói gì nhiều, chờ sau khi nàng nói xong, Liễu Tuyết Dương mới nói: “Mấy đứa nó…… Mấy đứa nó……”
 
Vừa nói, bà cũng không biết nên trách ai, nghẹn ngào một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Cũng may người Quân Nhi cưới là con.”
 
“Mấy vị Thiếu phu nhân cũng không còn trẻ nữa, không giống với con, nếu cứ ở Vệ gia thêm mấy năm thì con đường phía sau lại càng khó đi hơn.” Sở Du khuyên nhủ: “Bà bà, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu bà bà là các nàng ấy, bà bà sẽ cảm thấy như thế nào ạ?”

 
Bị nói như vậy, Liễu Tuyết Dương ngẩn người, một lát sau, bà thở dài: “Sao ta không biết đạo lý này? Nhưng nhớ tới đây là con cái của Vệ phủ ta, lòng ta sẽ……”
 
Vừa nói, bà vung tay: “Thôi thôi, bọn nó muốn đi thì cứ để bọn nó đi, ép ở lại cũng là hại mấy đứa nó, đối với Vệ phủ cũng không có ích lợi gì, cứ như vậy đi.”
 
Liễu Tuyết Dương vừa nói vừa gọi người mang bút mực tới, bảo Vệ Uẩn viết thư phóng thê. Chờ Vệ Uẩn viết xong, lúc này Liễu Tuyết Dương mới nhớ tới, quay đầu nhìn Sở Du: “Mấy đứa nó đều suy nghĩ cho bản thân mình, còn A Du thì sao?”
 
“Con còn ít tuổi,” Sở Du cười một tiếng: “Cũng không có tính toán gì. Chỉ nghĩ trước tiên sẽ gầy dựng lại Vệ phủ cùng tiểu thúc, dẫn dắt năm vị tiểu công tử lớn hơn một chút rồi mới tính tiếp. Sức khỏe mẫu thân không tốt, trong phủ dù sao cũng phải có vài người.”
 
“Con……” Liễu Tuyết Dương muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói: “Yên tâm đi, Vệ phủ chúng ta sẽ không bao giờ để con thiệt thòi.”
 
Sở Du gật đầu, lấy thư phóng thê từ trong tay Vệ Uẩn, xem từng cái một, rồi nói với Liễu Tuyết Dương và Vệ Uẩn: “Vậy con đi đưa cho bọn họ.”
 
Liễu Tuyết Dương gật đầu, biểu cảm có chút mỏi mệt.
 
Chờ Sở Du đi xa, Liễu Tuyết Dương mới thở dài: “A Du đúng là đứa nhỏ ngốc. Hiện giờ nó mới mười lăm, cùng con gầy dựng lại Hầu phủ, vậy ít nhất cũng phải qua hai mươi, đến lúc đó sao có thể dễ tìm lang quân như bây giờ chứ?”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, đỡ Liễu Tuyết Dương về giường.
 
Sức khỏe Liễu Tuyết Dương vốn cũng không quá tốt, lần này bị đả kích như vậy thì càng suy yếu, bà ngồi xuống giường, nói với Vệ Uẩn: “Tấm lòng này của đại tẩu con thật không dễ dàng gì, con phải khắc ghi trong lòng, con bé vốn có thể không ở lại, nhưng giờ con bé ở lại, đây là ân huệ với nhà ta.”
 
“Con hiểu rõ.”
 
Vệ Uẩn gật đầu, trong mắt không mang chút qua loa lấy lệ nào: “Lòng tốt của đại tẩu, con đều ghi tạc trong lòng.”
 
“Con bé không tính toán vì mình, nhưng chúng ta phải tính toán vì con bé. Vừa gả vào cửa đã không có trượng phu, đời này của con bé cũng gập ghềnh, sau này con nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt, tuyệt đối không được ngỗ ngược bất kính.”
 
“Nhi tử đã biết.”
 
“Con quen biết rộng rãi hơn phụ nhân bọn ta, sau này con gánh vác Hầu phủ, ở bên ngoài phải chú ý thanh niên tài tuấn nhiều hơn một chút, để ý giúp Đại tẩu Nhị tẩu con. Gia cảnh tốt xấu không quan trọng, có Vệ gia chúng ta quan tâm bọn họ thì cuộc sống sẽ không quá khó khăn, quan trọng là nhân phẩm đàng hoàng, biết thương người là được.”
 
Nghe được lời này, Vệ Uẩn sững sờ, nhất thời không đáp, Liễu Tuyết Dương đợi một lát, không thấy tiếng trả lời của hắn thì quay đầu gọi: “Tiểu Thất?”
 
“Dạ,” Vệ Uẩn nghe tiếng gọi, lúc này mới hoàn hồn, vội nói: “Con sẽ chú ý nhiều hơn, sau này nếu có người thích hợp, con sẽ lo liệu giúp các tẩu ấy.”
 
Liễu Tuyết Dương nằm trên giường, gật đầu, trong mắt lộ ra lo lắng: “Tiếc là Quân Nhi của ta…… Nếu muốn nói người biết thương người, thì có ai so được với nhi lang Vệ phủ ta? Cô nương tốt như A Du…… Còn cả A Thuần…… Ôi,” vừa nói, Liễu Tuyết Dương thở dài, liên tục nói: “Đáng tiếc……”
 
Nghe được lời này, Vệ Uẩn không lên tiếng. Mãi đến khi hầu hạ Liễu Tuyết Dương ngủ xong, hắn mới đi ra ngoài.
 
Sau khi ra cửa, Vệ Uẩn còn có chút hoảng hốt, Vệ Hạ không nhịn được nói: “Thất công tử đang suy nghĩ gì vậy?”
 
“Đang suy nghĩ,” Ánh mắt Vệ Uẩn rơi vào phương xa: “Nếu Đại tẩu Nhị tẩu rời khỏi Vệ gia, Vệ gia sẽ là dáng vẻ gì?”
 
Nghe được lời này, Vệ Hạ thở dài: “Bọn ta hiểu lời công tử nói, nếu Thiếu phu nhân và Nhị Thiếu phu nhân rời đi, trong phủ thật là……”
 
Nói xong, Vệ Hạ lại nói: “Nhưng không thể để các nàng ấy ở lại Vệ phủ mãi được. Thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân vẫn còn trẻ, nhất là Thiếu phu nhân, chuyện tình cảm trên đời này, nếu không thể nếm thử một chút, tóm lại sẽ là tiếc nuối.”
 
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy,” Vệ Thu lườm hắn một cái: “Đừng nói mấy thứ vớ vẩn này với Thất công tử.”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, nghe Vệ Hạ nói, trong lòng hắn có chút hoảng hốt.
 
Tưởng Thuần có con còn đỡ, nhưng Sở Du là không giữ lại được, cũng không thể giữ lại.
 
Hắn không những không thể giữ lại, mà còn phải nghĩ cách tính đường ra cho nàng, tìm một nam nhân xứng với nàng.
 
Nhưng giờ nàng tái giá, cho dù mọi người đều biết nàng chưa từng động phòng, nhưng thân tái giá, muốn gả cho nam nhân xứng đôi vừa lứa với nàng, sợ là cũng không dễ dàng gì?
 
Cũng chỉ có thể chờ đến khi hắn gầy dựng lại Hầu phủ, sau này nhìn xem có thể dùng quyền thế để mưu cầu một tương lai cẩm tú cho nàng hay không.
 
Trong đầu Vệ Uẩn ngổn ngang trăm mối, Vệ Thu và Vệ Hạ thì ở sau lưng hắn tranh chấp.
 
Vệ Uẩn còn nhỏ, trong phủ vẫn chưa sắp xếp người hầu riêng cho hắn, hiện giờ Vệ Quân đã không còn, nên cứ để lại Vệ Hạ Vệ Thu cho Vệ Uẩn.
 
Vệ Uẩn nghe Vệ Hạ la hét ầm ĩ ở phía sau: “Cái đồ gỗ mục Vệ Thu này, để cô nương đang độ xuân xanh rực rỡ thủ tiết cả đời, ngươi không cảm thấy tàn nhẫn sao?”
 
“Ngươi……”
 
“Được rồi,” Vệ Uẩn cảm thấy cuối cùng mình cũng nghĩ ra cách, lạnh nhạt nói: “Với tình hình hiện giờ, cho dù tẩu tẩu định tái giá cũng đều là loại dưa vẹo táo nứt, chờ sau này ta gầy dựng lại Hầu phủ, sẽ chọn cho tẩu tẩu một người tốt.”
 
“Đến lúc đó tẩu tẩu coi trọng ai, ta sẽ lập tức để người đó tới cầu hôn.”
 
“Nếu không tới thì sao ạ?” Vệ Hạ có chút tò mò, nghe được lời này, Vệ Uẩn cười lạnh một tiếng: “Muốn người hay là muốn mạng, còn phải xem sự lựa chọn của hắn.”
 
Vệ Hạ rất tin tưởng những lời này, cảm thấy đây là một biện pháp cực tốt.
 
Vệ Hạ đang muốn nói thêm gì đó, quản gia đã từ bên ngoài hành lang dài vội vàng đi đến, ông đi tới trước mặt Vệ Uẩn, đè thấp giọng: “Công tử, có người trong cung tới, nói bệ hạ muốn ngài tiến cung một chuyến.”
 
Vệ Uẩn nghe vậy, tia sáng lạnh lẽo trong mắt chợt lóe, một lát sau, hắn nói với Vệ Thu: “Đẩy xe lăn tới đây, lấy cho ta cả áo lông chồn và lò sưởi nữa.”
 
Vệ Thu đáp một tiếng rồi về phòng lấy đồ, Vệ Uẩn bước nhanh tới phòng Sở Du, lạnh lùng nói: “Tẩu tẩu, cho đệ mượn chút phấn.”
 
“Làm gì thế?”
 
Sở Du từ trong phòng đi ra, vứt hộp phấn cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn xông tới trước gương, bắt đầu bôi phấn lên mặt, vừa bôi vừa nói: “Bệ hạ triệu đệ vào cung, sợ là không có chuyện tốt.”
 
Vừa nghe lời này, Sở Du lập tức khẩn trương, nhíu mày nói: “Nếu bệ hạ để đệ ra tiền tuyến, đệ đừng xúc động mà đồng ý……”
 
“Đệ hiểu.” Không đợi Sở Du nói xong, Vệ Uẩn đã bôi phấn xong, hắn bôi không đều, Sở Du có chút bất đắc dĩ, đi đến trước mặt hắn, giơ tay tán đều giúp hắn.
 
Tay nàng mang theo độ ấm, khi chạm vào khuôn mặt lạnh băng của hắn, hắn lập tức muốn lùi lại theo bản năng, nhưng lại ngừng lại. Hắn chỉ biết nín thở, để nàng thoa đều phấn trên mặt.
 
Làn da Vệ Uẩn vốn thiên trắng, giờ bôi như vậy, trong đêm tối càng có vẻ nhợt nhạt như tờ giấy. Vệ Thu đẩy xe lăn, mang áo lông chồn tới, Vệ Uẩn vơ mấy sợi tóc bên tai, khoác áo lông chồn, ôm lò sưởi, lại ngồi xuống xe lăn, cả người lập tức hóa thành một công tử ốm yếu, khẽ ho khan hai tiếng, bỗng như thể lập tức muốn về với đất trời.
 
Sở Du nhìn diễn xuất của Vệ Uẩn, trong lòng ngổn ngang trăm mối, Vệ Uẩn ngồi trên xe lăn, ôm lò sưởi, nhập diễn trong nháy mắt, hắn ho nhẹ hai tiếng, sau đó dùng chất giọng yếu ớt nói với Vệ Thu: “Đi thôi.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc