SƠN THỦY NHẤT TRÌNH

Mấy hôm sau Khương Nghê sang Pháp quay một show giải trí về ẩm thực Trung Hoa. Thực ra cô không biết nấu nướng gì, tất cả phân cảnh đều được quay trước rồi hậu kỳ cắt nối biên tập lại mà ra. Tác dụng của Khương Nghê trong này chỉ là làm một bình hoa phương Đông kiệm lời ít nói.

Ngủ một giấc chập chờn trên máy bay, còn phải lên tinh thần quay cảnh đi tạo dáng trên sân bay. Trong lúc dặm lại lớp trang điểm, cô nghe Jessie ra rả đủ thứ chuyện cần để ý và lịch trình công việc tiếp sau.

Cô hơi nhức đầu, cứ day mãi huyệt thái dương.

Đường về vẫn khá thuận lợi. Sau một chập cười giả lả nhạt thếch với đám săn ảnh tại sân bay, việc coi như đã tạm ổn.

Về đến chung cư, Khương Nghê quẳng luôn hành lý. Dép hất văng, áo quần lột tuột, ngồi rũ rượi trên sô pha định đánh một giấc cho ngon. Được một lúc, thấy bụng hơi râm rẩm, cô ngó qua tờ lịch, trực giác của phụ nữ cho cô biết chu kỳ sinh lý đã tới. Vào phòng vệ sinh, phát hiện giác quan thứ sáu của phụ nữ quả không sai tẹo nào.

Chứng đau bụng kinh của cô rất nghiêm trọng, từ hồi cấp hai đã phải dùng thuốc giảm đau cho vơi bớt. Đến hôm nay, cô từng thử vô vàn cách điều trị, đông y, châm cứu, xoa bóp đủ loại, nhận ra chẳng gì nhanh sướng bằng một viên thuốc.

Cô chỉnh điều hòa cao hơn, rúm người trên sô pha một lúc, dần thiếp đi trong nửa mê nửa tỉnh.

Kết quả là bị cơn đau vực tỉnh. Cơn đau dưới bụng cứ quặn lên từng đợt, khiến trán cô rịn vã mồ hôi. Cô gắng gượng lết xuống đất, định tìm thuốc giảm đau, mới biết chỉ còn hộp thuốc rỗng tuếch. Bực bội, cô quẳng luôn nó sang một bên.

Cô lại nằm về sô pha, mơ màng gọi cho Jessie một cú điện thoại. Điện thoại nối máy. Mắt cô nhắm nghiền, nói liến thoắng: “Chị tới tháng rồi, mua cho chị hai hộp giảm đau Iburofen, với hai hộp tampon, tiện thể thêm phần mì lần trước nữa.”

Cô đã quá khó chịu, nói xong liền quẳng luôn điện thoại đi, mí mắt đè chặt.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cô bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cô nghĩ ngợi, đoán hẳn Jessie quên mang chìa khóa, ngờ đâu lại thấy gương mặt Trịnh Đạc hiện lên trong màn hình.

Cô mở cửa, hỏi: “Sao anh tới đây?”

Tay Trịnh Đạc đang cầm thứ gì, nói: “Cô gọi điện thoại cho tôi.”

Khương Nghê dựa vào khung cửa, nhíu mày, cơn đau quặn từ bụng dưới khiến cô nôn nao, chẳng tâm trí tính toán gì sự cố gọi sai người, chỉ muốn chóng được nuốt ực viên thuốc cho đỡ đau, dẫu chỉ là tác dụng trên tâm lý thì cũng dễ chịu hơn lúc này.

“Thuốc cho tôi.” Giọng cô có cơn đau đè giấu.

Khương Nghê giật hộp thuốc, mở hộp, bóc một viên, nhấc ly nước, nuốt ừng ực xuống bụng.

Cô lều thều lết đến sô pha. Viên thuốc giảm đau vào bụng khiến cô an lòng hơn, lơ đễnh lại liếc đến hai gói đồ hồng hồng trong túi. Híp mắt chòng chọc một hồi lâu, trong não hình như có vô vàn hình ảnh tương tự, nhưng cuối cùng khi cơn đau trỗi lên thì lại biến tăm đi mất. Rồi cô nhắm mắt.

Lẽ dĩ nhiên Trịnh Đạc sẽ không cho cô biết quá trình mình đeo gương mặt đỏ thấu tới cửa hàng tiện lợi hỏi nhân viên tiệm “tampon” là cái gì, và cả sự lúng túng khi đứng trước ánh mắt sâu xa khó nói của bác gái thu ngân khi thanh toán.

Khương Nghê nhíu mày. Thuốc chưa phát huy công hiệu, cơn đau vẫn rền rĩ ập tới cô như núi đổ. Cơn đau quặn gắt khiến cô không nén nổi tiếng rên đau đè nén bật thoát khỏi họng.

“Ờ thì… Cô muốn ăn mì gì?”

Thế mà đúng lúc ấy, giọng gã đàn ông kia lại vang lên.

Khương Nghê khó chịu chỉ muốn chết quách, dạ rối tung bực dọc, giọng điệu hơi không vui, mắt chẳng buồn mở, đáp: “Úp đại tô mì gói là được.”

Cơn đau bụng kinh luôn khiến Khương Nghê giật tỉnh khi sắp sửa vào giấc. Cảm giác này khiến chính cô cũng không biết liệu mình đã ngủ thật chưa.

“Ờ… không có mì gói.”

Giọng nói lại vang lên. Trong não Khương Nghê hiện lên bóng dáng gã đàn ông hiền lành có đôi ngươi đen kịt nhỏ tí ấy. Bị đày đọa tới mất kiên nhẫn, cô bộc phát cơn bẳn tính: “Thế thì đặt đồ bên ngoài!”

“Tôi không biết…”

Lần này Khương Nghê đã rống lên thật: “Làm đại cái gì mà chả được! Đừng có gọi tôi nữa!”

Hai mắt cô nhắm tịt, đoạn cách giữa hai đầu mày lún vào rất sâu.

Trịnh Đạc nín thinh, biết mình đã phiền đến cô, trong lòng lại hơi là lạ, rón rén đi lướt qua người cô.

Cuối cùng Khương Nghê đã ngủ được. Khi tỉnh lại, cơn đau đã khá hơn. Trong căn hộ lởn vởn một mùi hương. Cô nhớ Trịnh Đạc vẫn còn đây, trong não vụt lên giọng gã và tiếng mình gắt chửi, đầu hơi nhưng nhức.

Cô để chân trần vào bếp, thấy gã đứng bên bếp điện từ. Hai tay gã khỏe khoắn, cơ bắp chỗ đầu vai hơi gồ lên, khiến đường nét sau lưng cộm nổi bất thường dưới lớp thun trắng mỏng bạc.

Khương Nghê đã nhìn quen những cậu thư sinh môi hồng răng trắng, son phấn đậm đà trong làng giải trí, cảm thấy gã da đen trầm lặng này có thứ mùi giống đực khác hẳn.

Trịnh Đạc đã nhận thấy sự tồn tại của cô, ngoái nhìn cô trong nét mặt bợt bạc, quay người bưng một tô mì tới.

Gã cứ thế bê tô mì bốc hơi nóng hầm hập đứng thẳng như sống bút, hỏi: “Tôi vừa hâm đấy, cô ăn chứ?”

Khương Nghê ngó tô mì canh suông nước nhạt nọ, bên tai là giọng nói có phần e dè và lấy lòng của gã, càng thấy ăn năn nhiều hơn vì thái độ tồi tệ của mình vừa rồi.

Cô thực sự không có khẩu vị gì, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.

Khương Nghê húp thử ngụm nước lèo trước. Dòng chảy ấm nóng men dọc thực quản trượt xuống, lan dài khắp toàn thân. Cảm giác cả người đều thư thái.

Cô thoáng giật mình. Thậm chí cô còn không biết trong bếp nhà mình có cái gì, chẳng ngờ Trịnh Đạc lại nấu được một tô mì mùi vị không tệ như thế. Thế là xì xụp ăn liền mấy hớp to, phát ra tiếp húp mì sột soạt.

“Vị được đấy.”

Câu này của Khương Nghê là lời thật tâm, nói xong liền ngước mắt nhìn Trịnh Đạc, trùng hợp mắt đối mắt với gã. Trịnh Đạc lảng mắt đi trước.

Khương Nghê cúi đầu húp mì. Màn hình điện thoại đột ngột vụt sáng. Wechat có tin nhắn mới.

Cô bấm mở, là một đoạn clip.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại soi lên gương mặt sợ hãi của cô. Lần đầu tiên Trịnh Đạc thấy trên mặt cô có biểu cảm ấy.

Bàn tay cầm đũa của Khương Nghê đột ngột thoát lực. Đôi đũa rơi thõng xuống bàn, lăn tròn trên mặt sàn lát đá cẩm thạch tạo ra tiếng vang khe khẽ. Nhưng giữa hai con người đang chìm trong thinh lặng thì vẫn mồn một trong tai.

Cô siết chặt điện thoại, chân rảo bước quành về phòng mình.

Ánh mắt Khương Nghê dán trân trân vào trung tâm thương mại Cầu Cảng đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ, dùng đôi tay run run quay một số điện thoại cá nhân.

“Khương Nghê.” Đầu bên kia vẳng tới giọng nói nhuốm phần khinh miệt.

“Giám đốc Cảnh, anh đúng là có thủ đoạn…” Khương Nghê cực lực khắc chế cơn phẫn nộ.

“Hờ…” Tiếng cười rẻ rúng của Cảnh Diệc từng bước chảy tràn.



Ngón tay cô miết trên lớp kính thủy tinh giá lạnh. Ảnh ảo trong kính phản chiếu gương mặt bợt bạc và hốc hác của chính cô. Nhận thấy viền mắt cay xè, tầm nhìn nhòe mờ đi, cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận được hai giọt chất lỏng lành lạnh trượt dọc gò má.

Khi đi ra khỏi phòng ngủ, Khương Nghê đã thay một cái váy dài trễ vai. Khúc cổ và xương đòn thanh thoát của cô phối với sợi dây chuyền đính vụn kim cương, dưới ánh đèn đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Kể cả khi đã trang điểm, sắc mặt cô vẫn trắng tái, được đôi môi đỏ tươi tôn lên càng có vẻ mê hoặc lạ thường.

Cô ngó tô mì đã ăn được nửa trên bàn và cả gã đàn ông ngồi bên như cục đá, ngực như có tảng đá đè nặng. Cô nói: “Đi khách sạn Quân Việt.”

Bình luận

Truyện đang đọc