SỐNG CÙNG



Trước khi đi, Tưởng Uyển vẫn vào phòng Văn Tẫn nhìn một cái.

Phòng anh chỉ có hai tông màu lạnh, xám và trắng.

Một chiếc giường, một cái bàn đặt máy tính và một cái bàn thực nghiệm nhỏ.

Có thể nhìn ra căn phòng này được quét dọn mỗi ngày, không có tro bụi.

Góc tường đặt đầy hộp quà, còn có hộp giày có đủ loại kiểu dáng.

Đây chắc là quà mà ba Văn Tẫn nói.

Tưởng Uyển đi đến trước bàn máy tính của anh, trên bàn đặt chiếc cúp trong suốt, viết chúc mừng Văn Tẫn đạt giải phát minh của viện nghiên cứu thành phố.

"Anh nhận nó lúc 5 tuổi.


" Văn Tẫn ở phía sau cô nói.

Năm đó, là năm khó khăn nhất đối với Văn Tẫn.

Mỗi ngày anh luôn phải làm thực nghiệm, kiểm tra đối chiếu số liệu, một đứa trẻ nho nhỏ, lại giống như người lớn, nếu làm sai số liệu thì làm lại, không tức giận, không cáu kỉnh, không có cảm xúc nào đặc biệt, suýt nữa bức điên giáo sư và nghiên cứu viên bên cạnh.

Anh cho rằng, chỉ cần nghiên cứu thành công sẽ có thể nhìn thấy ba mẹ.

Nhưng kết quả nói cho anh biết, sau khi nghiên cứu phát minh thành công, còn có số nghiên cứu đếm không hết đang chờ anh làm.

Mà ba mẹ lại chỉ nói với anh một câu, "Chúc mừng, con đã làm được.

"Cửa đóng lại.

Làm bạn với anh, chỉ còn lại dụng cụ lạnh như băng và đêm đen dài vô tận.

"Đi thôi.

" Tưởng Uyển chủ động dắt tay Văn Tẫn.

Hai người gọi xe.

Văn Tẫn vừa lên xe mở di động của mình ra, nói cho Tưởng Uyển, "Em xem trước đi, miễn cho lát nữa lại không mở được miệng.

"Tài xế: "! "Tưởng Uyển: "! "Không khí yên tĩnh mấy giây.

Văn Tẫn nhìn tài xế, mặt không cảm xúc hỏi, "Bác tài, phiền chú có thể xem như không nghe thấy không?"Anh dừng một chút, bổ sung, "Nếu không, cô ấy sẽ tức giận.

"Tài xế: "! "Tưởng Uyển: "! "Vừa xuống xe, Tưởng Uyển không thèm quay đầu đi về hướng khách sạn.

Vừa đến đại sảnh, gặp được đám đồng đội của Văn Tẫn, cô ngừng lại.


Mấy người Đồng La Thiêu hỏi, "A, sao chị lại chạy thế?"Tưởng Uyển cười trừ, "Không có gì, bên ngoài nóng quá.

"Văn Tẫn đi vài bước đã đuổi tới trước mặt, kéo Tưởng Uyển đi về phía thang máy.

Đồng La Thiêu đuổi theo hỏi, "A Tẫn, cậu vội vàng cái gì vậy?"Văn Tẫn quay đầu ném xuống một câu, "Không có thời gian.

""Cái gì?" Tám người nghe không hiểu.

"Chúng tôi muốn! " Văn Tẫn nhíu mày, "Không thể nói.

"Đồng đội: "! "Tưởng Uyển: "! "Đau lòng cả ngày hôm nay của Tưởng Uyển đều ném cho chó ăn.

Tới phòng rồi, cô bổ nhào vào trong ngực Văn Tẫn đánh anh, "Không phải đã dặn là không thể nói sao! Sao anh lại nói ra!""Anh vẫn chưa nói mà.

" Vẻ mặt Văn Tẫn rất nghiêm túc.

Tưởng Uyển che mặt, bên tai đỏ bừng, "Anh tránh ra.

""Đừng nóng giận.

" Anh nhẹ nhàng ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

"Không tức giận.

" Tưởng Uyển vừa tức vừa thẹn, càng đau lòng cho anh, nghĩ nghĩ, vẫn không so đo với anh, cắn môi nói, "Em muốn tắm rửa.

""Tắm cùng nhau.

" Văn Tẫn cởi quần áo, lại đi tới cởi quần áo cô ra.


"Rèm cửa!" Tưởng Uyển hô to.

"Ừ.

" Văn Tẫn xoay người đi kéo rèm.

Lúc trở về, Tưởng Uyển đã mở đèn tường.

Cô đứng ở cửa nhà tắm, nhẹ nhàng cởi quần áo, chỉ mặc một bộ nội y màu trắng, thân hình phập phồng quyến rũ không sót một thứ gì.

Ánh sáng màu vàng nhạt chiếu trên người, phủ một tầng sáng lên da thịt trắng nõn của cô.

Cô hơi thẹn thùng che rãnh ngực lại, hai chân nhẹ nhàng chụm lại, cúi đầu, lông mi khẽ động, nhìn giày của anh đi đến trước mặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng.

Đáy mắt chỉ còn ngượng ngùng.

Chỉ một lúc mà Văn Tẫn đã cứng.

Anh duỗi tay ôm chặt cô, dùng vật cứng rắn nóng bỏng nhẹ nhàng cọ lên người cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm.

"Làm xong rồi tắm có được không?""Anh không nhịn được.

".


Bình luận

Truyện đang đọc