SỐNG LẠI GIÚP ANH LÀM VUA THỜI MẠT THẾ

"Bùm" Người đàn ông trung niên mặc quân phục giận dữ đập tay lên bàn:"Hợp tác? Cha kêu con cứ buông tay đi làm đến cuối cùng cũng chỉ là hợp tác?"

Phác Thước Uyên cúi đầu:"Xin lỗi cha."

Người đàn ông trung niên cau mày:"Đi mang hai người đội Mộc Liêm đó tới, nếu bọn họ đã có năng lực mạnh như vậy thì không thể mặc cho bọn họ hành động, quan hệ hợp tác căn bản không trói buộc được bọn họ, hơn nữa lợi ích từ loại quan hệ này quá nhỏ."

Phác Thước Uyên không nhúc nhích:"Xin cha hãy nghĩ lại, đã sắp tới ngày thi đấu, con không muốn mọi chuyện càng thêm phức tạp, nếu cha có suy nghĩ khác, chúng ta có thể thực hiện sau khi thi đấu cũng không sao."

Người đàn ông trung niên đi tới cửa sổ, nhìn về phía xa xa:"Chỉ sợ thời gian càng dài thì càng khó nắm bắt, cha nghe Thiên Dương nói gần đây bọn họ bắt đầu chiêu thu đội viên mới?"

Phác Thước Uyên gật đầu:"Cha đừng lo, người tiến hóa trong căn cứ cơ bản đều nằm dưới tay ta, cho dù có cá lọt lưới cũng còn chưa lên tới cấp 1, người tiến hóa khó lên cấp, bọn họ chiêu không được nhân tài."

Người đàn ông trung niên quay đầu:"Ừ, trước khi thi đấu nhìn kỹ bọn họ, sau khi thi đấu xong đích thân cha sẽ đi nói chuyện với họ."

"Xin cha hãy yên tâm."

Người đàn ông trung niên khoát khoát tay:"Đi nghỉ ngơi đi."

"Đã khuya rồi, cha cũng nghỉ ngơi sớm."

"Ừ."

- -------------------------

6h30 sáng, tất cả người trong đội Mộc Liêm tập hợp trước đất trống dưới tòa nhà, Thương Liêm phân phó ba người đi thuê 3 chiếc xe tải, ba tiểu đội mỗi đội một chiếc xe tải, hai chiếc việt dã, Hoa Thư mang Tâm Dao tình huống vẫn còn chưa ổn định, dẫn đầu xuất phát ra căn cứ trước, ba tiểu đội còn lại sẽ đi tới ba chỗ khác nhau.

Lữ Mộc và Thương Liêm lái xe buýt đi tới mười mấy căn cứ lớn nhỏ họ đã khoanh vùng trên bản đồ trước đó.

Xế chiều hôm đó hai người đến căn cứ thành phố L gần thành phố B, trong đoạn đường hẻo lánh thu xe vào không gian, hai người giả làm người thường, đi bộ tới cửa căn cứ, dựa theo đầu người nộp Lõi Trái Tim, tiếp nhận kiểm tra đơn giản xong liền thuận lợi tiến vào căn cứ, tùy ý thuê một phòng, hai người bắt đầu chuẩn bị đợi màn đêm buông xuống....

Đêm khuya....Là lúc tất cả mọi người đã ngủ say, có hai thân ảnh nhanh chóng di chuyển trong căn cứ.

Lữ Mộc và Thương Liêm tìm gần nửa tiếng mới tìm thấy cửa vào sở nghiên cứu ngầm.

Cửa thép đóng chặc, hai quân nhân cầm vũ khí đứng hai bên, Lữ Mộc ngẩng đầu nhìn nơi duy nhất có camera, ném một ngọn lửa đen làm camera tan chảy sau đó gật đầu với Thương Liêm, hai người đeo mặt nạ đã chuẩn bị trước, ăn ý tới gần hai quân nhân đứng ở cửa vào, lặng yên không tiếng động đánh ngất hai người, lòng bàn tay Lữ Mộc dâng lên ngọn lửa đen, tay tới gần cánh cửa đóng chặc, nhanh chóng đốt ra một cái lỗ lớn.

Hai người chui vào, đập vào mắt chính là mặt tường và sàn nhà trắng tới chói mắt, hai bên hành lang tràn đầy một hàng cánh cửa trắng như không có điểm tận cùng, hành lang trống trải chỉ quanh quẩn tiếng bước chân của hai người...

"A. A. A..." Chợt từ trong hành lang truyền tới tiếng thét chói tai của người phụ nữ:"A. A. A. Đám khốn khiếp bọn mày có ngon thì giết lão nương này, giết lão nương..."

Trước mắt hiện lên cảnh tượng quen thuộc và tiếng thét chói tai của người phụ nữ khiến Lữ Mộc hoảng hốt, dường như trở về kiếp trước, thế giới trắng xóa xen lẫn đủ loại tiếng thét chói tai vô cùng đau đớn, bọn họ chỉ đang truyền đạt tin tức, bọn họ sống không bằng chết...

"Mộc Mộc." Thương Liêm đau lòng ôm thanh niên thất thần vào lòng:"Đã qua rồi."

Ôm lại người đàn ông, Lữ Mộc khẽ gật đầu:"Dạ." buông ngời đàn ông ra, kéo hắn đi tới căn phòng phát ra tiếng thét chói tai:"Đi thôi, đi làm người tốt một lần."

"Được."

Tìm được mục tiêu, hai người đứng trước cửa phòng, qua lớp vật liệu nhỏ đặc biệt trong suốt trên cánh cửa, nhìn người phụ nữ xích lõa toàn thân bị trói trên giường.

Toàn thân da thịt trắng nõn chằng chịt đủ loại vết sẹo con rết, nhất là phần bụng và ngực, sợi chỉ khâu vết thương vẫn còn dính vết máu chưa khô, cho biết người phụ nữ này từng bị người mổ bụng.

"Khốn khiếp, đứng ở cửa là có ý gì, không phải bọn mày thích nhất là dày vò thân thể lão nương sao, mau tới tiếp tục a, đầu lão nương còn chưa mở ra, tới mở a, lần này nếu bọn mày không giết chết lão nương, lão nương sẽ mắng mười tám đời tổ tông bọn mày." Người phụ nữ nằm trên giường đang nỗ lực tranh thu danh ngạch sớm đi đầu thai kiếp khác.

Lữ Mộc giơ tay dùng ngọn lửa đen đốt chảy hơn nửa bên cửa, đẩy ra cánh cửa chỉ còn một nửa, Lữ Mộc đi tới giường người phụ nữ đang ngây người nhìn họ:"Muốn đi theo chúng tôi không?" Dứt lời, ngọn lửa đen đã đốt chảy thứ cột trên tay người phụ nữ, xiềng xích chất liệu đặc thù nặng nề rơi xuống.

Thấy người phụ nữ vẫn không có phản ứng, Lữ Mộc tiếp tục dùng ngọn lửa đen hòa tan thứ còng trên mắt cá chân cô:"Muốn đi theo chúng tôi không?"

Người phụ nữ như bị mê hoặc vậy:"Muốn."

Lữ Mộc cười:"Ha ha, không hỏi chúng tôi là ai sao?"

Đã không còn ràng buộc, người phụ nữ bình tĩnh ngồi dậy nhìn hai người đàn ông mang mặt nạ:" Vậy các anh là ai?"

Thương Liêm cau mày, kéo tấm ra giường đặt lên người phụ nữ:"Che."

Người phụ nữ lắc đầu không thèm để ý:"Cơ thể tôi không có gì hay để che, tôi cũng không ngại ánh mắt người ngoài."

"Tôi ngại." Nhìn Lữ Mộc bên cạnh, Thương Liêm nói tiếp:"Em ấy chỉ có thể nhìn cơ thể của tôi."

Lữ Mộc lắc đầu bật cười.

"Thì ra là một cặp đồng tính." Người phụ nữ hiểu rõ dùng ra giường bao lên:"Các anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Bởi vì chúng tôi cần cô trung thành." Dừng chút, Lữ Mộc nói tiếp:"Bởi vì tôi cũng biết nỗi thống khổ khi bị xem là chuột trắng nhỏ."

Người phụ nữ bừng tỉnh:"Cho nên anh cũng từng bị thí nghiệm?" Không đợi Lữ Mộc trả lời, người phụ nữ tự mình gật đầu công nhận:"Anh quả thực có giá trị thí nghiệm hơn những người tiến hóa chúng tôi." Dứt lời lại tò mò:"Anh dùng ngọn lửa đen lúc này chạy trốn hả?"

Thương Liêm kéo Lữ Mộc:"Đây đã là chuyện rất lâu rồi, cô không cần biết quá nhiều, cô chỉ cần xác định muốn đi với chúng tôi không là được rồi."

Người phụ nữ nhe răng:"Đương nhiên muốn đi theo."

Lữ Mộc gật đầu:"Tên gì?"

"Tương Uyển Quân."

"Có thể đi không? Nơi này hẳn là còn người khác đúng không?"

"Có thể, thời điểm bọn họ thí nghiệm tôi còn tệ hơn hiện tại gấp ngàn lần. Hầu hết mỗi căn phòng đều giam giữ người tiến hóa, chỉ là hiện tại hẳn là còn ngủ như chết, thường mỗi buổi tối đám người điên kia sẽ cho chúng tôi uống thuốc ngủ, ban ngày tiêm thuốc an thần, phòng ngừa bọn tôi gây rối, hiện tại tôi có thể tỉnh, 80% là vì bọn họ quên cho tôi uống thuốc ngủ khi tôi bất tỉnh."

"Mấy giờ người sở thí nghiệm tới? Có ai khác ở lại trực buổi tối không?" Thương Liêm hỏi tiếp.

Tương Uyển Quân trả lời:"Họ đến đây khoảng 8 giờ mỗi sáng, không ai đóng giữ nơi đây vào buổi tối, tôi nghĩ bọn họ chỉ thích thí nghiệm ở đây, nhưng không thích ngủ cùng những người bị hành hạ tới người không ra người quỷ không ra quỷ, hơn nữa khi họ rời đi, chúng ta không chỉ bị cho uống thuốc ngủ, còn bị trói lại, các anh cũng đã thấy rồi đấy, bị thứ đồ chơi đó giam lại chúng ta không uống thuốc ngủ cũng không thoát được, cho nên dù không ai ở đây trực thì bọn họ cũng có thể hoàn toàn thả lỏng." Nhìn hai người đàn ông trước mắt, Tương Uyển Quân nói tiếp:"Các anh là ngoài ý muốn. Ha ha tôi nghĩ tất cả người nơi này sẽ rất thích điều này."

Lữ Mộc gật đầu:"Tốt, tình huống như vậy chúng ta sẽ dễ hành động hơn."

Thương Liêm nhìn đồng hồ, kéo Lữ Mộc:"Phải nhanh chóng hành động, cách trời sáng chỉ còn mấy tiếng, nhiều người sẽ rất khó rời khỏi căn cứ vào buổi sáng."

Lữ Mộc cầm lấy tay hắn, đuổi theo bước chân hắn:"Dạ!"

Tương Uyển Quân đề nghị:"Đi phòng chứa thuốc lấy thuốc giảm đau đi, những người đó phỏng chừng trên người đều mang theo vết thương giống tôi, tôi sợ chúng tôi như vậy vạn nhất xảy ra chuyện thì sẽ không thể chiến đấu."

Thương Liêm đồng ý:"Đi tới đó."

Sau khi lấy được thuốc, Lữ Mộc hòa tan một cánh cửa phòng khác, sau đó vất vả đánh thức từng người từng người tiến hóa, gặp phải người tiến hóa thần chí không rõ, điên điên khùng khùng hoặc cơ thể không hoàn chỉnh khống được đầy đủ, sống không bằng chết, Thương Liêm sẽ cho bọn họ một cái chết thống khoái, một đường cứu, một đường giết, nhìn tất cả tàn khốc, đáy mắt mọi người đều sôi trào tâm tình mãnh liệt.

Đám nhân tài giới y học tham gia thí nghiệm hoàn toàn không coi những người như bọn họ là người, ở trong mắt đám người đó những người như họ luôn chỉ là một con chuột trắng nhỏ, là con chuột trắng nhỏ mặc người xẻ thịt.

Lúc soát hết căn phòng cuối cùng, giết chết người tiến hóa chỉ còn hai chi, trên người bị cắm đầy ống dẫn nằm trên giường, Thương Liêm phất tay ý bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, bắt đầu tiêm thuốc giảm đau.

Thương Liêm khoanh tay tựa bên tường nhàn nhạt nói:"Kể từ hôm nay về sau sẽ là cuộc sống mới." Thanh âm truyền ra từ mặt nạ vẫn âm vang mạnh mẽ.

Lữ Mộc nói tiếp:"Chỉ cần mọi người trung thành với chúng tôi, tôi và Liêm tất nhiên sẽ cho mọi người một tương lai khác biệt, tin tưởng chúng tôi, cũng tin tưởng lựa chọn hôm nay mọi người làm."

Nghe xong, đáy mắt mọi người lộ ra vẻ kiên định:"Hôm nay các anh làm những việc này cũng đủ để cho chúng tôi thề chết đi theo, dù cuối cùng không thoát được, chúng tôi cũng sẽ che chở các anh đến cuối cùng." Thanh niên mới tiêm thuốc xong, trạng huống cơ thể hơi tốt lại dẫn đầu nói.

Những người tiến hóa khác thương tích đầy mình cũng gật đầu đầy kiên định, bọn họ sớm đã không quan tâm tới sống chết, chết đối với bọn họ mà nói cũng không đáng sợ hãi, kết quả như vậy người lại là điều bọn họ đã sớm chờ mong.

Từ trước tới nay không phải là bọn họ không chờ mong có người cứu, bởi vì trong bọn họ có mấy người là bị trói đi ngay trước mặt người thân và bạn... Nhưng không có, không ai tới cứu bọn họ, những nhân viên nghiên cứu từng cười nhạo hy vọng của bọn họ, cười nhạo chờ mong những người thân hoặc những người bạn thấy lợi quên nghĩa.

Thời gian lâu dài bọn họ cũng tự giễu, tốt xấu những người kia cũng muốn tới cứu bọn họ không phải sao, chỉ là sau này bị lợi ích thu mua mà thôi, cho nên bọn họ không ôm hy vọng không thực tế nữa, bọn họ chỉ hy vọng có một ngày bọn họ có thể hoàn toàn nhắm mắt lại trong phòng thí nghiệm.

Bọn họ cho rằng bóng tối sẽ duy trì liên tục, kéo dài rất lâu, mãi tới một ngày chờ mong kia được thỏa mãn, nhưng hôm nay lại đột nhiên có hai người xuất hiện, hai người mang mặt nạ, hai người đánh thức bọn họ trong giấc ngủ mê man, hai người hoàn toàn không liên quan tới bọn họ, hai người kia nói cho bọn họ biết, tương lai sau này của bọn họ là cuộc sống mới, hai người kia muốn cho bọn họ tương lai mới.... Hai người kia mạo hiểm làm nhiều việc như vậy lại chỉ cần bọn họ trung thành mà thôi.

Sự xuất hiện của bọn họ, từng câu nói của họ dường như là ánh sáng mặt trời trong bóng tối, cho trái tim không hoàn chỉnh của họ tiếp xúc với độ ấm, cứu rỗi bọn họ như một con người.

Cho nên bọn họ không quan tâm kết quả ra sao, cũng không quan tâm sống chết, bọn họ chỉ quan tâm hai người và hành động của họ mà thôi.

Tương Uyển Quân nói:"Dù sau này tốt hay xấu, chúng tôi cũng sẽ không quan tâm, thoát ra, chúng tôi cho hai anh tâm (trung thành) và mạng của chúng tôi, không thoát ra được, chúng tôi thề sống chết bảo vệ mạng hai anh."

Lữ Mộc và Thương Liêm thở dài, những người này thực sự bị tổn thương tới tàn nhẫn.... dù tâm lý hay sinh lý, đồng thời cũng may mắn vì họ đã làm quyết định này, quyết định cứu những người này ra, họ thực sự nhận được rất nhiều đồng bạn cho bọn họ lòng trung thành.

Bình luận

Truyện đang đọc