SỐNG LẠI RỒI CÒN Ở CHUNG VÀ YÊU ĐƯƠNG VỚI NGƯỜI MÌNH THẦM MẾN

Thời điểm 0 giờ ngày sinh nhật 34 tuổi của Thích Vân Tô lần thứ tư là trải qua trong nhà mình, xem phim rồi ngủ thiếp đi.

Xem anime không đến nỗi buồn ngủ như vậy, nhưng Hạ Dương lại đưa ra đề nghị muốn xem phim tình cảm.

Hắn nói là: "Phải nâng cao kinh nghiệm yêu đương, chúng ta là bạn đời, không phải anh em, xem mỗi phim hoạt hình thật là ấu trĩ!"

Sau đó hắn chọn một bộ điện ảnh quá văn chương nên dễ bị buồn ngủ.

Sáng hôm sau bên quản lý nhà đất mang người sửa chữa tới cổng nhà, hai người mới mơ màng tỉnh dậy ở ghế sô pha, Thích Vân Tô dùng đôi mắt lim dim buồn ngủ ra mở cửa tiếp đón, tóc rối tung, quần áo nhăn nhúm, tuyệt đối là lần hình tượng kém nhất của anh khi gặp mặt người khác trong nhiều năm qua.

Anh đứng trong sân kiềm chế một cái ngáp, yên lặng nghe quản lý nói chuyện, dư quang nhìn thấy trên cửa kính phản chiếu hình ảnh hiện tại của chính mình, không nhịn được muốn cười.

"Thích tiên sinh, anh xem còn vấn đề gì không, nếu không thì để chúng tôi bắt đầu làm." Quản lý nói.

Thích Vân Tô gật đầu.

Tuy rằng hình tượng đang vỡ nát nhưng vẫn phải giữ lại một ít, toàn bộ quá trình anh không lên tiếng câu nào vì sợ miệng mình có mùi, chỉ gật đầu rồi quay đi, ném lại câu: "Vất vả rồi."

Hạ Dương cũng đang mắt nhắm mắt mở đứng ở cửa, Thích Vân Tô vừa đi qua hắn đã dang tay muốn ôm, cũng là một bộ dạng ngái ngủ chưa tỉnh hẳn, vậy mà vẫn nhớ nói câu đầu tiên là: "Sinh nhật vui vẻ, Thích tiên sinh."

"Cảm ơn em." Thích Vân Tô khách khí đáp.

Hạ Dương ôm lấy anh, lùi vào nhà đóng cửa lại, đôi mắt buồn ngủ vẫn chưa mở hẳn, lẩm bẩm nói: "Mệt quá, chúng ta đi ngủ tiếp đi."

"Bên ngoài làm rất ồn." Thích Vân Tô nói.

"Sinh nhật hôm nay anh muốn làm gì? Chúng ta không thể ra ngoài, anh có điều gì muốn thực hiện không?" Hạ Dương miệng thì ra vẻ nghiêm túc hỏi Thích Vân Tô, tay lại âm thầm chui vào quần áo của anh, "Hay là làm đi, bên ngoài làm gì kệ họ, chúng ta bận việc của chúng ta..."

Thích Vân Tô ho khan vài tiếng, tránh khỏi Hạ Dương mới sáng ra đã muốn quấn lấy.

Bên ngoài hiện tại đang có không ít người, những tiếng xì xào kia quả thật khiến anh ngại ngùng, đỏ mặt lên tầng vệ sinh cá nhân.

Hạ Dương vẫn đi theo bên cạnh táy máy tay chân.

Đường về não của hắn rất kỳ lạ, lúc rửa mặt còn cảm thán nói: "Thật tốt, có người cùng cạo râu với mình, đúng là niềm vui đặc biệt mà yêu đương với người khác giới sẽ không có."

Hai người tạo hình bọt cạo cho nhau, cạo được một nửa thì bắt đầu quấn quít lấy nhau, một buổi sáng nhờ nụ cười mà tỉnh táo, chỉ là quy trình đánh răng rửa mặt cuối cùng lại biến thành ở trong phòng tắm náo loạn nửa ngày, tiện thể tắm rửa sạch sẽ luôn.

Điều ước sinh nhật của Thích Vân Tô thực ra rất đơn giản, anh mong Hạ Dương được hạnh phúc mỗi ngày.

Mong Hạ Dương sẽ hài lòng với cuộc sống...!đơn giản hiện tại.

Anh cũng rất hạnh phúc, vì Hạ Dương chính là tia sáng chói lọi nhất trong cuộc đời của anh..

Bình luận

Truyện đang đọc