SỐNG LẠI TÁI HÔN LẦN NỮA

Chu Hoằng Nghị và Giang Văn Ngọc buổi tối trở lại phòng, bàn bạc với nhau về chuyện con trai dẫn bạn gái về nhà.

"Ông nói xem thằng Cẩn Du nó đang suy nghĩ cái gì, giới thiệu cho nó toàn là mấy cô gái xinh đẹp, vậy mà nó còn không thèm nhìn lấy một cái, lại dẫn về một cô gái bình thường như vậy." Giang Văn Ngọc tắm xong ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, mặc dù bà đã 69 tuổi rồi, nhưng vì được chăm sóc kỹ càng, nhìn qua như mới vừa 60, so với Chu Hoằng Nghị trẻ hơn nhiều.

Chu Hoằng Nghị nghe vợ nói như vậy, trong lòng thầm thở dài, nếu ông biết thì tốt rồi.

"Con cháu có phúc của con cháu, chúng ta già rồi, không nên quản quá nhiều, để cho bọn nó tự do muốn làm cái gì thì làm đi."

Người lớn tuổi kiêng kỵ nhất là có người nói mình già, nhưng đương nhiên tự mình nói mình thì không sao! Nghe Chu Hoằng Nghị nói như vậy, Giang Văn Ngọc sững sờ nhìn mấy đốm đồi mồi trên da tay mình.

Cho dù bà có siêng năng chăm sóc sắc đẹp, cũng không che giấu được sự thật là bà đang già đi. Bà nhìn gương mặt mình trong gương, bởi vì đã tẩy trang nên làn da lão hóa lộ rõ, lại nghĩ đến da mặt trắng hồng của cô gái kia, ánh mắt bà tối sầm.

"Thật là, tính tình cô gái kia hình như không tốt lắm, ông nhớ lại thái độ của cô ta đối với Bảo Cầm xem, nếu như chúng ta cứ như vậy mà để cho cô ta vào nhà họ Chu, về sau không biết có xảy ra mâu thuẫn hay không nữa."Nói tới đây, mẹ Chu lại vì chuyện Vương Tĩnh Kỳ không chừa mặt mũi cho Chu Bảo Cầm mà giận chó mắng mèo, dù sao Chu Bảo Cầm cũng là con gái ruột của bà, mặt dù chị ta không đúng, nhưng cũng chỉ có mình bà được nói thôi. Vương Tĩnh Kỳ nhiều lắm cũng chỉ là một người phụ nữ về sau sẽ cướp đi con trai bà, ai nặng ai nhẹ vừa nhìn là hiểu ngay.

"Tôi thấy chuyện xảy ra hôm nay thật sự không có liên quan gì đến cô giáo Vương hết, muốn trách thì phải trách Bảo Cầm, nó càng lớn tính tình càng trẻ con, tùy hứng không biết phân rõ đúng sai, đều là tại bà quá nuông chiều nó. Còn thằng Cẩn Du, nó cũng không phải hiền lành gì."Chu Hoằng Nghị nói đến hai đứa con của mình, tờ báo trên tay cũng không thèm đọc nữa, tháo mắt kính xuống ném qua tủ đầu giường.

Đối với con trai út của mình, Chu Hoằng Nghị vừa yêu vừa hận. Con trai có năng lực, ông kiêu ngạo, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn phản nghịch, không phải giống như mấy thằng thanh niên ất ơ suốt ngày long nhong ngoài đường, mà làm việc gì cũng không thèm nghe theo người khác, đều thích tự mình quyết định.

"Haizzz, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có một người làm cha như ông, cái gì sai cũng đổ cho con mình. Con gái tôi thì làm sao chứ, nếu không có cô gái đó xuất hiện, con gái tôi sẽ nói mấy lời đó sao? Mà nếu con gái tôi không nói như vậy, thì làm sao con trai tôi có thể nổi giận được!"

Giang Văn Ngọc dưỡng da xong xuôi, liền đứng dậy vòng qua bên kia giường, xốc chăn lên, nằm xuống.

Không giống với những bậc làm cha mẹ khác, bà luôn cho rằng con mình mới là tốt nhất.

Chu Hoằng Nghị tắt đèn ngủ, hừ hừ trong mũi: "Bây giờ rốt cuộc tôi cũng biết tính cách con mình là giống ai!"

Trong bóng tối, Giang Văn Ngọc cũng không thèm tức giận, ngược lại nở nụ cười: "Con tôi không giống tôi thì giống ai!" Ngữ khí vô cùng kiêu ngạo.

Chu Hoằng Nghị cũng cười cười: "Được rồi, chuyện của Cẩn Du cứ để cho nó tự lo liệu đi. Mặc kệ nó lựa chọn như thế nào, chỉ cần sau này tụi nó sống hạnh phúc với nhau là được! Haizzz, chúng ta phải thả lỏng đi chứ, bà quên mới mấy ngày trước bà còn nói với tôi, chỉ cần Cẩn Du đồng ý tìm một đối tượng, thì người đó như thế nào bà cũng chịu mà!"

Giang Văn Ngọc không lên tiếng, thầm nghĩ, thật đúng là như vậy. Mới mấy ngày trước bà còn nghĩ, chỉ cần con trai mình không dẫn bạn trai về, thì loại người gì bà cũng sẽ chấp nhận. Kết quả mới ngắn ngủi có mấy ngày, bà đã đổi ý rồi.

Haizzzz, nên thả lỏng thôi.

Lúc Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ xuống lầu, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. Vốn là ngày hôm qua hai người họ không được nghỉ ngơi đủ, cho nên buổi tối ngủ rất sâu, sáng dậy tương đối trễ, lại còn vận động một hồi lâu, sau đó hai người còn tâm sự, vì vậy nên mới kéo dài đến giờ này.

Hai người xuống tới, các thành viên nhà họ Chu đều có mặt ở đây, gia đình chị cả chị hai và anh hai Chu đều đã đến đông đủ, cùng chung mục đích là gặp em dâu tương lai Vương Tĩnh Kỳ.

"Ôi, các em cũng thật là sung sướng, trực tiếp ngủ thẳng đến giờ ăn trưa mới chịu xuống, làm cho cả đại gia đình phải chờ đợi các em!" Ngữ khí nói chuyện của Chu Bảo Cầm làm cho người ta không vui nổi.

Chị cả Chu biết tính tình em gái của mình, kéo kéo sau lưng chị ta, ý bảo chị ta ngậm miệng.

Chu Cẩn Du kéo tay Vương Tĩnh Kỳ, nhàn nhạt liếc chị hai mình một cái, trong lòng cảm thấy Tĩnh Kỳ nói rất đúng, chị hai mình thật là đáng ghét.

"Chị hai, có bệnh phải uống thuốc, lớn tuổi như vậy rồi, còn ngượng ngùng cái gì nữa! Chị phải nhanh chóng trị liệu, không cần phải ngồi đây chờ chúng em, hoặc cũng có thể ngủ thẳng giấc đến khi nào đủ thì dậy như chúng em nè!"

"Là sao?" Chu Bảo Cầm nghe không hiểu, ngây ngốc hỏi.

Vương Tĩnh Kỳ thương hại nhìn chị ta, chỉ số thông minh có bấy nhiêu mà cũng bày đặt đi bới móc người ta, thật là quá buồn cười. Em trai của chị nói chị có bệnh, thấy người ta may mắn thì không chịu nổi, ghen tức quá nên tối ngủ không được đó mà.

Chu Cẩn Du không thèm nhìn đến chị ta, kéo Vương Tĩnh Kỳ qua chào ông nội và ba mẹ, sau đó giới thiệu từng thành viên trong nhà họ Chu với Vương Tĩnh Kỳ.

Mới sáng sớm, Vương Tĩnh Kỳ đã không may bị Chu Cẩn Du bắt cóc thành công, ngay cả cô cũng không biết lúc đầu hai người đã nói cái gì với nhau, tự nhiên nói một hồi rốt cuộc tính toán hai người sẽ kết hôn, còn tính chuyện sau này sống chung nữa. Đến khi thỏa thuận đồng ý xong xuôi, cô mới phản ứng kịp. Cô còn chưa kịp nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, mà anh cũng chưa từng cầu hôn cô, sao đột nhiên đã quyết định hết thảy mọi chuyện rồi!

Chu Cẩn Du không cho cô có cơ hội đổi ý, giống như đã đồng ý rồi, lời nói như đinh đóng cột, nói được thì phải làm được.

Sau đó hai người liền ở trên giường quấn lấy nhau, mãi đến khi Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy cái bụng đói meo, lúc này mới ý thức được chỗ này không phải nhà mình, cũng nhận ra hai người ở trên giường lâu lắm rồi.

Mặc dù rất xấu hổ, nhưng Vương Tĩnh Kỳ cũng phải mặt dày đi theo Chu Cẩn Du xuống lầu, chứ không thể nào ở trong phòng mãi được.

Không nghĩ tới vừa mới xuống lầu, cô còn chưa kịp đỏ mặt, đã có người kiếm chuyện với cô. Được, cô không cần phải đỏ mặt nữa, vậy thì thoải mái đi.

Ông cụ Chu nhìn cháu nội và cháu dâu lần lượt đi xuống, trong lòng vui vẻ.

"Ha ha, hai đứa còn trẻ, còn có thể ngủ được nhiều, ông nội già rồi, có muốn ngủ cũng ngủ không được!"

"Hây da, ông nội, chúng ta đừng nói chuyện nữa, hai đứa bọn nó bây giờ chắc cũng đói bụng lắm rồi, chúng ta vừa ăn cơm vừa tán gẫu đi!" Chị cả Chu khéo léo hòa giải.

"Được được, chúng ta ăn cơm, ăn cơm thôi!"

Vì vậy mọi người lần lượt đi đến bàn ăn, ngồi ngay ngắn quanh cái bàn lớn.

Trên bàn cơm rốt cuộc Vương Tĩnh Kỳ cũng cảm nhận được ý tốt của nhà họ Chu, phải nói ngoài Chu Bảo Cầm đang trong thời kỳ mãn kinh ra, mọi người đều rất thân thiết với cô, ngay cả mẹ Chu ngày hôm qua đối xử lạnh nhạt với cô, bây giờ còn nở nụ cười hòa nhã với cô mấy lần.

Bản thân Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải là một người khó gần, người khác tốt với cô ba phần, cô sẽ đối xử lại với người đó tốt mười phần.

Cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn xong một bữa cơm đoàn viên, Chu Cẩn Du nói với người lớn trong nhà một tiếng, sau đó dẫn Vương Tĩnh Kỳ ra ngoài dạo phố.

Lúc hai người đến đây không có mang theo hành lý, Chu Cẩn Du thì không sao, ở đây có quần áo của anh, nhưng Vương Tĩnh Kỳ thì không có quần áo để thay, hôm nay phải đi mua.

Thấy hai người một trước một sau đi khỏi, Chu Bảo Cầm tức giận cầm cái gối ném ra xa.

"Em là cái gì vậy?" Chị cả Chu Lệ Phương nhìn bộ dạng em gái mình, nhíu mày, cô em gái này của chị tính cách từ nhỏ đến lớn vẫn không hề thay đổi. Nói dễ nghe thì là thẳng tính, mà nói khó nghe một chút, đó chính là ngu hết thuốc chữa.

"Chị, chị nhìn con nhỏ không ra gì đó ra oai trước mặt chị, vậy mà chị có thể chịu đựng nó được sao?" Từ hôm qua đến giờ mọi người đều cảnh cáo Chu Bảo Cầm không được gây chuyện, làm chị ta tức muốn điên rồi.

"Hừ, em nhỏ tiếng một chút, cái gì mà không ra gì không ra gì, thật khó nghe, nếu để cho ông nội nghe được, khẳng định sẽ lại mắng em cho xem!" Chu Lệ Phương khẩn trương quay đầu lại nhìn về phía phòng sách và phòng bếp, thấy không có ai, hai chị em đang ngồi trong phòng khách mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cái này có phải là không để cho người ta sống nữa rồi hay không, nói thật mà cũng không cho nói nữa!" Chu Bảo Cầm là loại người càng khuyên bảo càng lì lợm. Nghe chị cả nói vậy, chị ta còn chanh chua cãi lại.

"Được rồi, được rồi, nếu em còn không sợ ông nội và ba mẹ đến đây đuổi em đi thì em cứ tiếp tục đi!" Chu Lệ Phương rất hiểu em gái mình, dứt khoát mất kiên nhẫn nói.

"Em mới là không sợ á, có lý thì đi đến đâu cũng không sợ, em không tin, em không có nói cái gì sai, tại sao lại không thể nói!" Ngoài miệng thì ương ngạnh, tuy nhiên giọng nói của Chu Bảo Cầm nhỏ lại, chị ta vẫn cho rằng mặc dù mình có hơi kích động, nhưng tuyệt nhiên không phải là không có đầu óc. Nhà họ Chu chỉ có mình em trai út có thể ương bướng, nhưng những người khác thì tuyệt đối phải nghe lời, đây đều là kỷ luật của ông cụ Chu đặt ra.

Chu Lệ Phương trừng mắt nhìn cô em gái không biết điều của mình liếc một cái, bưng ly trà uống một ngụm: "Chị còn tưởng em không để ý nữa chứ. Không thể không nói, chuyện ông nội và ba mẹ mong muốn Cẩn Du nhanh chóng cưới vợ em cũng không phải là không biết, bây giờ rốt cuộc có đối tượng rồi, em cứ bới móc làm cái gì! Em trai có thể tìm được một người vừa ý, chúng ta phải nên vui mừng mới đúng!"

Em trai là chị nhìn nó lớn lên, bây giờ thấy em trai mình tìm được nửa kia, đương nhiên chị cũng sẽ chúc phúc.

"Nhưng cũng phải nhìn xem đó là loại phụ nữ như thế nào nữa chứ! Không thể chỉ vì ba mẹ mong chờ mà không phân biệt người tốt người xấu đều tiếp nhận về được! Chị nói xem nhà họ Chu là gia đình như thế nào, nếu để cho người khác biết em trai em cưới một người đã từng ly hôn, em còn mặt mũi nào mà đi gặp người ta nữa, thể diện nhà họ Chu chúng ta trong mắt người ngoài sẽ như thế nào đây! Vả lại, chị nhìn mấy người đàn ông đàn bà đã từng ly hôn xem, có ai là người tốt đâu? Em trai em như vậy, người phụ nữ đã từng ly hôn kia xứng sao?" Chu Bảo Cầm không hiểu, chuyện người phụ nữ này ly hôn mọi người trong nhà đều biết, nhưng bọn họ lại cứ giả vờ như là không biết gì, không phải là lừa mình dối người sao? Bọn họ không nói thì người ngoài không biết à? Nếu như người phụ nữ kia thật sự được gả vào nhà họ Chu, không biết sau này người ngoài sẽ bàn tán chê cười nhà họ Chu thành cái gì nữa.

"Em đừng có ăn nói hàm hồ, tình huống của Tĩnh Kỳ không phải Cẩn Du đã nói rõ rồi sao, cô ấy cũng coi như là đáng thương, cũng đều là phụ nữ thôi, em chừa chút khẩu đức đi! Hơn nữa, mặc kệ cô ấy là loại phụ nữ gì, cũng không quan trọng bằng chuyện thằng Cẩn Du thích. Chỉ cần nó thích, thì chúng ta cũng không có quyền gì mà được xen vào, nhà họ Chu còn có ba mẹ lo, em đừng có quan tâm thái quá đến chuyện này làm cái gì." Chu Lệ Phương nhìn thấy hai chị dâu bưng trái cây từ phòng bếp ra, nhỏ giọng nói với Chu Bảo Cầm.

Bình luận

Truyện đang đọc