SÔNG NGẦM

Sớm hôm sau, Phương Mộc tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trước mắt dường như có thứ ánh sáng rất mơ hồ. Phương Mộc đứng dậy xuống giường, vén màn, thấy tuyết giăng trắng xóa, những bông tuyết từ trên bầu trời chầm chậm rơi phủ xuống mặt đất. Nửa giờ sau, Lục Đại Xuân giẫm trên lớp tuyết thật dày đi bộ tới nhà Thôi quả phụ. Anh ta cho Phương Mộc biết, con đường núi đã bị tuyết phủ kín: "Xem ra sắp tới anh phải ở lại đây vài ngày rồi." Anh ta có vẻ hơi tiếc nuối nói.

Phương Mộc thầm hưng phấn, vậy là có cơ hội điều tra Lục gia thôn rồi.

Thôi quả phụ nhiệt tình giữ Lục Đại Xuân ở lại ăn sáng nhưng Lục Đại Xuân xua tay từ chối, nói còn vội về nhà. Phương Mộc nhìn thấy giầy dưới chân Lục Đại Xuân dường như bị nước tuyết làm cho ướt sũng, tiện miệng hỏi: "Làm phiền anh quá, gọi điện thoại cũng được mà?"

"Nhà bà ấy không có điện thoại." Lục Đại Xuân hướng phía Thôi quả phụ bĩu môi: "Trong thôn chỉ có một cái điện thoại, ở nhà cha tôi thôi."

"Cha anh là ai?"

"Khà khà, tôi quên nói cho anh biết, cha tôi chính là trưởng thôn Lục Thiên Trường." Lục Đại Xuân cười: "Cần gọi điện thoại cứ đến chỗ cha tôi."

"Ha, không cần đâu, tôi có điện thoại di động mà."

Lục Đại Xuân lại cười: "À ở chỗ chúng tôi không dùng được cái đồ chơi này đâu, không tin anh cứ thử xem."

"Vậy hả?" Phương Mộc lấy điện thoại di động ra xem thử, quả thật không có vạch sóng nào.

"Anh cứ yên tâm đi, khi nào đường thông, tôi dẫn anh ra ngoài liền." Lục Đại Xuân dừng một chút, lại lên giọng nói: "À mà cha tôi bảo tôi cảnh báo anh, không có chuyện gì thì đừng có mò mẫm đi lang thang bên ngoài, đường núi bị bít, sói trong núi tìm không được thức ăn, có thể sẽ mò vào thôn đấy."

Phương Mộc vội đáp ứng liền, Lục Đại Xuân lại xoay đầu qua dặn Thôi quả phụ hãy tiếp đãi Phương Mộc thật tử tế, nói xong, liền đứng dậy rời đi.

Phương Mộc tiễn anh ta tới bên ngoài sân, nhìn Lục Đại Xuân chân thấp chân cao biến mất trong màn tuyết dày đặc. Có lẽ do gặp trận tuyết lớn, cả thôn đều trở nên im ắng, không hề có một bóng người. Phương Mộc nhìn những nhà dân ở hai bên, ngạc nhiên phát hiện trừ nhà Thôi quả phụ ở ngoài, mấy gian nhà nhỏ chung quanh đều mới xây, đặc biệt là kiểu dáng dường như đều giống nhau như đúc.

Tuyết lớn rất nhanh phủ kín lên người Phương Mộc một tầng hơi mỏng, hơi lạnh càng lúc càng dần thấm vào trong cơ thể , Phương mộc không kìm được khẽ rùng mình một cái. Tiếp đó, bỗng dưng nảy sinh cảm giác sợ hãi, tuyết vùi lấp núi, trong thôn không có tín hiệu điện thoại đi động, đây chính là bị cách ly với thế giới bên ngoài.

Lúc ăn điểm tâm, trên bàn ăn lại có thêm một cô gái, Thôi quả phụ chỉ giới thiệu một câu đơn giản: "Đây là con gái tôi, Lục Hải Yến", rồi không nói gì nữa. Lục Hải Yến cũng không nói gì nhiều, vẫn cứ im lặng cắm đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn Phương Mộc một cái.

Ăn cơm xong, Lục Hải Yến đặt bát đũa xuống liền trốn vào trong phòng của mình. Thôi quả phụ thì sau khi dọn dẹp xong bát đũa, lại tiếp tục xem phim "Hoàn Châu công chúa". Phương Mộc cảm giác nhàm chán, liền kéo cái ghế đến ngưỡng cửa nhà chính ngắm tuyết rơi.

Màn tuyết đầy trời khiến cho tầm mắt của con người xuất hiện một loại ảo giác triền miên bất tận, tựa hồ mọi thứ đều xa tận chân trời, mà gần ngay trước mắt. Lục Lộ đột nhiên xuất hiện là bước ngoặt vô cùng lớn, mà đáp án của mọi bí ẩn, có lẽ đang ở trong cái thôn nhỏ bé này. Nghĩ đến việc này, tinh thần Phương Mộc hăng hái lên một chút, vừa mới ngẩng đầu, lại phát hiện Lục Hải Yến đang đứng ở bên cạnh mình, lặng lẽ ngắm tuyết rơi.

Cô xem chừng không quá 25 tuổi, quần áo trên người tuy rằng toàn mốt mới, nhưng lại chẳng hề vừa vặn. Cô dường như vừa mới khóc xong, chung quanh đôi mắt vẫn còn vết sưng. Có lẽ nhìn thấy Phương Mộc đang quan sát mình, Lục Hải Yến có vẻ hơi bất an, tựa hồ như muốn tìm cơ hội rời đi. Phương Mộc đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội, liền mở miệng hỏi: "Em tên là Lục Hải Yến à?"

Cô gái cúi đầu: "Dạ."

"Em bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi ba."

"Vậy anh lớn hơn em rồi, em cứ gọi anh là anh Phương nhé."

"Dạ" Lục Hải Yến ngẩng đầu, đầy tò mò nhìn Phương Mộc: "Anh từ trong thành phố tới sao?"

"Ừ, thành phố C."

"Thành phố C...." Lục Hải Yến thấp giọng nhắc lại: "So với thành phố S có lớn hơn không?"

"À, em chưa tới thành phố C bao giờ sao?"

"Chưa ạ." Bộ dạng cô gái càng thêm trầm lặng: "Em ngay cả thành phố S cũng chưa từng tới."

"Vậy sao?" Phương Mộc quay đầu nhìn chiếc TV LCD Sony trong nhà chính: "Điều kiện gia đình em không tệ, mà thành phố gần như vậy vẫn chưa đến lần nào sao?"

Lục Hải Yến bĩu môi, lầm bầm lầu bầu nói: "Có tiền thì có ích gì chứ? Ngây ngốc ở cái nơi này khác gì ngồi tù đâu."

Phương Mộc sửng sốt: "Ngồi tù?"

Lục hải Yến khẽ cười, không hề trả lời câu hỏi của Phương Mộc, mà lại hỏi tiếp: "Anh tới nơi này làm cái gì vậy?"

"À, anh là thành viên hiệp hội nhiếp ảnh gia, tới đây chụp hình."

"Địa phương này có gì đẹp đâu mà chụp chứ."

"Đương nhiên là có rồi, cảnh tuyết hôm nay cũng rất đẹp mà." Phương Mộc ngẫm nghĩ: "Nếu được, em dẫn anh đi xem xung quanh một chút?"

Lục Hải Yến do dự một chút, rồi cũng đồng ý.

Cô bảo Phương Mộc ở trong sân chờ một lát, để mình đi thay quần áo. Lúc trở ra, trên người Lục Hải Yến đã khoác thêm một chiếc áo khoác da chồn. Có lẽ vì thấy trong mắt Phương Mộc có chút kinh ngạc nên cô tưởng lầm là vì mình xinh đẹp, cảm giác hơi tự đắc. Tuyết lớn không có chút dấu hiệu nào là sắp tan, Lục Hải Yến cùng Phương Mộc sóng vai chầm chậm bước đi trong thôn. Gần trưa, trong thôn vẫn im ắng như cũ, nếu như không phải có khói bốc ra từ một vài nóc nhà, dường như có thể khiến cho người ta tưởng rằng đây là một cái thôn trang bị bỏ hoang. Lục Hải Yến mắt nhìn thẳng tiến về phía trước, tựa hồ thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ chung quanh. Phương Mộc vì phải thể hiện thân phận nhiếp ảnh gia của mình, nên không thể không liên tục chụp hình..

Cho dù mắt đặt trong ống kính, Phương Mộc cũng ý thức được thôn trang này có gì đó rất không bình thường, không chỉ tất cả nhà cửa đều na ná nhau, mà còn không hề có bóng dáng chuồng lợn chuồng gà, những thứ rất phổ biến ở vùng nông thôn. Nhưng qua những thứ rác rưởi vứt trước cửa nhà có thể thấy, bọn họ sống rất xa hoa, rượu chè, thuốc là đủ cả. Bọn họ dựa vào đâu mà có thể song sung túc như vậy chứ?

Thôn rất nhỏ, Phương Mộc cùng Lục Hải Yến đi không đến nửa giờ đã hết một vòng, đứng ở cửa thôn, Lục Hải Yến xoay người hướng phía Phương Mộc nhún nhún vai: "Em đã nói rồi mà, chỗ này chẳng có gì thú vị cả."

Phương Mộc lại không nghĩ như vậy, cậu cảm thấy hoàn toàn ngược lại, Lục gia thôn này rất thú vị.

Lúc này, một ngôi nhà bên cạnh đường mở cửa, một người phụ nữ béo ục ịch xách một thùng nhựa lớn lảo đảo bước ra, vừa mới đi đến ngưỡng cửa, liền hắt thùng nước bẩn đầy phè lên đường. Phương Mộc kéo Lục Hải Yến tránh về phía sau, nhưng vẫn là bị văng trúng vài giọt.

"Ay da, xin lỗi xin lỗi." Người phụ nữ ngẩng đầu, giọng nói lập tức trở nên thờ ơ như không có việc gì: "Là Yến tử à, con bé này, đi đường cũng không chịu nhìn một chút."

Lục Hải Yến nhìn người phụ nữ tức giận, nhưng khi cô nhìn thấy cái áo khoác da chồn giống hệt của cô trên người người phụ nữ kia, vẻ mặt lại tỏ ra khinh thường.

Người phụ nữ béo tròn không hề kiêng nể ngó Phương Mộc từ trên xuống dưới, phá lên cười: "Chàng rể nhà cô hả, Yến tử?"

"Đừng có nói bậy?" Lục Hải Yến lập tức đỏ bừng mặt: "Người ta là nhà nhiếp ảnh tới từ thành phố đó!"

Người phụ nữ béo tròn không them quan tâm thân phận của Phương Mộc, cô ta xấn tới hỏi Lục Hải Yến: "Yến tử à, không phải hôm nay là ngày phát hàng sao? Sao còn chưa thấy?" Lục Hải Yến tức giận đáp: "Tôi làm sao biết được chứ?"

"Cô đi hỏi Lục Đại Xuân giúp tôi một chút đi." Người phụ nữ cợt nhả nháy nháy mắt: "Cô mở lời, Đại Xuân chắc chắn sẽ nghe theo mà."

Lục Hải Yến mặt biến sắc, kéo Phương Mộc bỏ đi.

Đi được khoảng hơn trăm mét, Lục Hải Yến mới buông Phương Mộc ra, một mình lảo đảo đi trước. Phương Mộc vội đuổi theo, nhìn thấy sắc mặt của cô, dè dặt hỏi: "Dẫn anh ra xem đồng được không?"

"Sao?" Lục Hải Yến tựa hồ như đang có tâm sự, tư tưởng không tập trung: "Ngoài đó có gì đẹp đâu mà xem?"

Dứt lời, cô dường như hạ quyết tâm, rẽ phải ở một ngã tư bước nhanh đi. Phương Mộc không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đành bước nhanh đuổi theo.

Mấy phút đồng hồ sau, Lục Hải Yến bước vào một khu vườn rộng, chưa đến ngưỡng cửa, liền hô to "Lục Đại Xuân, Lục Đại Xuân."

Rất nhanh, Lục Đại Xuân khoác một chiếc áo khoác chạy ra, nhìn thấy Lục Hải Yến, mặt liền hớn hở.

"Yến tử..." Bỗng nhiên, anh ta thấy Phương Mộc đang đuổi theo tới, vẻ tươi cười trên mặt lập tức tắt ngấm, khóe miệng cứng đờ "Anh...Anh sao cũng tới đây?"

Lục Hải Yến chạy đến trước mặt Lục Đại Xuân hỏi: "Đại Xuân à, em trai tôi..."

"Vào nhà rồi nói, vào nhà rồi nói." Lục Đại Xuân liền ngắt lời cô, quay đầu hướng Phương Mộc nói: "Anh muốn gọi điện thoại đúng không? Gian nhà thứ ba bên phải chính là nhà cha tôi, anh đến đó gọi điện thoại đi." Dứt lời, liền kéo Lục Hải Yến vào trong nhà, "bình" một tiếng đóng cửa lại.

Phương Mộc nhìn quanh bốn phía, rồi tránh qua bên cạnh mái hiên nhà, châm thuốc. Hút xong điếu thuốc thứ hai, liền nhìn thấy Lục Hải Yến từ trong nhà Lục Đại Xuân bước ra, vừa đi vừa lau nước mắt. Phương Mộc thấy Lục Đại Xuân không ra theo, vội vàng chạy lại: "Em sao thế?"

Lục Hải Yến không trả lời cậu, bước như chạy về nhà.

Từ lúc đó về sau suốt cả một buổi chiều, Lục Hải Yến đều trốn ở trong phòng không ra. Thôi quả phụ vẫn vậy giống như tượng gỗ ngồi ở trong nhà chính xem phim " Hoàn Châu công chúa".

Phương Mộc hỏi bà vì sao không xem những chương trình khác, Thôi quả phụ mới nói rằng ở đây không có tín hiệu vệ tinh.

"Hả?" Phương Mộc giật mình nhướng mày: "Như vậy mỗi ngày qua đi không phải đều quá nhàm chán sao." Thôi quả phụ dời ánh mắt, nét mặt đờ đẫn nhìn màn hình chiếc TV LCD Sony kia: "Tôi lớn tuổi rồi, cũng quen rồi."

Cơm chiều vẫn thịnh soạn như trước nhưng không khí lại rất nặng nề, Phương Mộc trở lại phòng mình, lấy điện thoại đi động ra xem thử, vẫn không có tín hiệu như cũ. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trận tuyết tựa hồ rớt thưa hơn một chút, nhưng bầu trời vẫn xám xịt, chỉ có chút ánh sáng mơ hồ mà thôi, thỉnh thoảng có âm thanh ồn ào ở đâu vọng đến.

Phương Mộc ngẫm nghĩ, rồi đi xuyên qua nhà chính ra ngoài sân, thấy Lục Hải Yến mắt cũng đang ngó về phía mảng ánh sáng kia, dường như đang có tâm sự.

"Có chuyện gì mà náo nhiệt thế nhỉ?"

"À, hôm nay là ngày phát hàng." Lục Hải Yến thờ ơ nói: "Anh đợi mà xem, hôm nay chắc chắn lũ đàn ông lại làm ầm ỹ đến nửa đêm cho coi."

"Chia hàng hóa?" Phương Mộc nghĩ đến lời nói của người phụ nữ béo tròn kia: "Chẳng lẽ thôn mình đã đạt tới trình độ “làm theo nặng lực, hưởng theo nhu cầu” của chủ nghĩa cộng sản sao?"

"Hi hi." Lục Hải Yến cười: "Mỗi tháng vào ngày này, người dân thôn chúng em đều được phân phát hàng hóa các loại."

"Ồ." Phương Mộc gật gật đầu, cậu quay đầu nhìn chiếc TV LCD trong nhà chính, lại nhìn sang cái áo khoác da chồn trên người Lục Hải Yến, điểm khó hiểu chính là ở đây: " Tiền để mua những thứ đó, từ đâu ra vậy?"

"Không biết nữa." Lục Hải Yến nhún nhún vai: "Có ăn có uống là tốt lắm rồi, ai để ý đến chuyện này làm gì?"

Phương Mộc không nói gì. Một lát sau, cậu bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Gia đình của em không đi lĩnh đồ hay sao? Có cần anh giúp hay không?"

"Không cần đâu." Lục Hải Yến nét mặt hơi khó xử: " Một hồi nữa sẽ có người đưa tới." Quả nhiên, mười phút đồng hồ sau, Lục Đại Xuân cùng Lục Tam Cường liền khiêng mấy cái túi dệt bằng vải căng phồng đi tới. Nhìn thấy Phương Mộc đứng ở trong sân, Lục Đại Xuân ngẩn ra, lập tức khẽ gật đầu, coi như chào hỏi. Lục Tam Cường thì lại rất nhiệt tình, đưa thuốc mời, còn bắt chuyện mấy câu.

"Nhiều đồ như vậy sao?" Phương Mộc chỉ chỉ túi vải.

"À ừ. Anh nghỉ lại nhà Thôi quả phụ, cha tôi đặc biệt kêu tôi mang tới, không thể để anh thiệt thòi được."

Phương Mộc im lặng một chút, vô tình nhìn sang Lục Hải Yến. Lục Hải Yến không nhìn lại cậu mà đang nhìn Lục Đại Xuân nét mặt phức tạp. Mắt Lục Đại Xuân hơi tránh né ánh nhìn của cô, cùng Lục Tam Cường mang đồ vào trong nhà chính, rồi cùng chàoThôi quả phụ đi về.

Thôi quả phụ ngồi ở trong nhà chính sắp xếp lại các đồ vật được mang đến, lật tới lật lui, bà xách chiếc túi xách màu đen lên, xem xét cẩn thận, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Đây là cái gì, sao mà lại nặng như vậy?"

"Laptop." Phương Mộc tiện tay đón lấy, nhìn thoáng qua nhãn hiệu: "Sony, hàng xịn nha."

"À, cái đó là của em." Lục Hải Yến lờ đờ uể oải xách cái máy tính lên, xoay người trở về phòng mình. Chỉ chốc lát sau, Lục Hải Yến lại mở hé cửa ra, sắc mặt ửng đỏ: "Anh Phương, anh có rảnh không?"

Phòng của Lục Hải Yến rất sạch sẽ gọn gàng, phảng phất một mùi hương đặc biệt của trinh nữ. Trên giường có một cái Walkman Sony, bên cạnh là mấy đĩa CD nằm rải rác, đều là album của các ca sĩ nổi tiếng đầu thập niên 90. Trên bàn đọc sách có một cái giá sách nho nhỏ, một vài cuốn sách giáo khoa trung học cơ sở nằm ngay ngắn một chỗ. Mọi thứ đều có vẻ rất sạch sẽ, gọn gàng và khô cứng. Thứ duy nhất có sức sống trong căn phòng là bể cá đặt trên bàn. Phương Mộc sở dĩ chú ý đến những con cá này, là bởi vì hình dạng vừa nhỏ vừa dài của chúng, cơ thể chúng phảng phất màu hồng nhạt, nếu để ý nhìn kỹ, có thể thấy những con cá này toàn thân đều trong suốt, nhìn thấy rõ ràng xương sống bên trong, tựa như một con cá thủy tinh đang bơi lượn tung tăng trong bể nước vậy.

Lục Hải Yến để ý thấy Phương Mộc đang quan sát những con cá kia, cười nhẹ một tiếng: "Có đẹp không?"

"À, đẹp lắm." Phương Mộc phục hồi tinh thần lại: "Em tìm anh có chuyện gì thế?"

Lục Hải Yến hơi khó xử chỉ chỉ cái cặp máy tính: "Làm phiền anh, anh Phương."

Máy tính đã được dỡ ra khỏi hộp, dây nguồn, sách hướng dẫn …….. bày ra đầy bàn, vẻ mặt Lục Hải Yến ngây ngốc không biết phải làm sao. Phương Mộc giúp cô kết nối máy tính, khởi động máy, lúc màn hình sáng lên, vẻ mặt Lục Hải Yến dường như hưng phấn thấy rõ, nhưng chân tay vẫn luống cuống như trước. Sau khi hỏi một hồi, Phương Mộc mới biết Lục Hải Yến hoàn toàn chưa hề biết gì về máy tính.

Phương Mộc dạy cô một vài thao tác đơn giản với máy tính, giúp cô đánh ra màn hình ba chữ "Lục Hải Yến". Lục Hải Yến vô cùng thích thú giống như trẻ con vậy, tự đáy lòng nói: "Phương ca, anh thật quá lợi hại nha."

Lòng Phương Mộc lại nổi lên một cảm giác thương xót, đời sống vật chất của Lục Hải Yến không thể nói là không sung túc, nhưng đời sống tinh thần lại thiếu thốn đến đáng thương.

"Đáng tiếc không thể nối mạng, nếu không máy tính của em có đất dụng võ liền."

"Lên mạng? Cái gì là lên mạng?" Đang vô cùng khoái trá với trò game nhỏ trong máy, nét mặt Lục Hải Yến lại vô cùng ngây ngô.

Phương Mộc khẽ thở dài, giải thích kỹ càng về inte cho cô. Lục Hải Yến lắng nghe vẻ mặt say mê, thỉnh thoảng lại nhẹ phát ra một tiếng cảm thán:

"Ngồi ở trong nhà vẫn có thể biết được chuyện ở mọi nơi...Còn có thể kết bạn với mọi người ở khắp nơi..."

Ánh mắt Lục Hải Yến mê mẩn, dường như cô đang thì thào độc thoại một mình. Bỗng nhiên, cô đứng dậy nhìn bốn phía, cười khổ một cái: "Em thật giống như một người tiền sử, đúng không?"

Phương Mộc chỉ có thể cười, từ chối trả lời.

"Hãy kể cho em nghe một chút chuyện ở bên ngoài đi."

Lục Hải Yến xoay người đối diện với Phương Mộc, nghiêm túc ngồi xuống: "Em rất muốn biết."

Cái gọi là "Chuyện bên ngoài", đối với Phương Mộc mà nói chỉ là chuyện sinh hoạt hằng ngày, nhưng đối với Lục Hải Yến thì lại là cảnh trong mơ khó mà với tới. Hiểu biết của cô đối với thế giới này, tựa hồ vẫn chỉ giống như mười mấy năm trước. Trong lòng Phương Mộc bỗng cộm lên rất nhiều nghi vấn, Lục gia thôn tuy rằng ở nơi hẻo lánh, nhưng cũng không đến nỗi là hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Độ tuổi của Lục Hải Yến lại đang ở giai đoạn đầy ắp tò mò muốn khám phá thế giới này, cái gì đã khiến cô mười mấy năm trời cũng không thể bước ra khỏi cái sơn thôn nhỏ này một bước chứ?

Lục Hải Yến vẫn đắm chìm vào trong cái thế giới đẹp đẽ kia như cũ, cô mặc sức tưởng tượng, trong miệng còn thì thào tự nói: "Chẳng thể trách, nó nhất định muốn ra bên ngoài xem thử..."

"Ai muốn ra bên ngoài xem thử?"

"À, không có gì." Lục Hải Yến phục hồi tinh thần lại, vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Phương ca, anh quả thật là cái gì cũng biết hết."

"Đâu phải." Phương Mộc không hỏi tiếp, tiện tay chỉ cái bể cá kia: "Loại cá này anh chưa từng thấy qua."

"Hi hi, loại cá này gọi là cá mù." Có lẽ cảm thấy Phương Mộc không hiểu gì, Lục Hải Yến hơi đắc ý.

"Cá mù?"

"Đúng vậy." Lục Hải Yến bê bể cá đến trước mặt Phương Mộc: "Anh xem nè, loại cá này không có mắt."

"Ôi, loại cá này thật hiếm có nha." Phương Mộc cũng cảm thấy hứng thú: "Em bắt ở nơi nào vậy?"

"Đại Xuân cho em." Lục Hải Yến mặt ửng hồng: "Anh ấy bắt được ở trong động Long Vĩ đó. Người xưa nói, trong động Long Vĩ có một con sông ngầm dưới đất, cá ở đó bởi vì vĩnh viễn không được thấy ánh sáng mặt trời, nên đôi mắt mới từ từ bị thoái hóa."

"Vậy...Em đem bọn nó nuôi ở chỗ có ánh sáng, đôi mắt của bọn chúng có thể khôi phục lại hay không?"

"Em không biết." Lục Hải Yến ánh mắt trở nên mềm mại: "Nhưng mà em hi vọng là có thể."

Hai người vẫn nói chuyện tới hơn 10 giờ, cho đến lúc Thôi quả phụ tới gõ cửa, Lục Hải Yến mới lưu luyến tiễn Phương Mộc trở về phòng. Phương Mộc đóng cửa phòng xong, đem chuyện hai ngày qua nghe thấy nhìn thấy viết lại trong sổ tay ghi chép, cuối cùng đánh một cái dấu chấm hỏi thật lớn ở bên cạnh ba chữ Lục gia thôn.

Phương Mộc đi đến trước cửa sổ, tuyết sắp ngừng rơi. Xuyên qua màn tuyết càng lúc càng thưa dần, ánh đèn trong thôn xóm cảm giác càng thêm chói mắt. Không giống với lúc Phương Mộc vừa mới tới, đêm nay Lục gia thôn mười phần náo nhiệt. Nơi nơi đều có ánh đèn, đàn ông lớn tiếng nói cười, còn có thể ngửi thấy mùi rượu thịt cùng mùi son phấn trên người phụ nữ. Có lẽ, đêm nay nhất định là một đêm không bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc