SƯ HUYNH TRÊN ĐỜI ĐỀU ĐEN TỐI

Tuyết Nhan định thần nhìn lại, phát hiện phía dưới chăn, hắn thế nhưng không có mặc cái gì, cái này cũng không có ngoài dự liệu của nàng. Dù sao, vết thương của hắn thương ở bắp đùi. Cách động mạch không xa. Nếu là còn mặc y phục, thời tiết nóng bức, chảy mồ hôi cùng ra máu sợ rằng cũng sẽ khiến vết thương lây, đưa tới phiền toái không cần thiết. Ngoài dự liệu cuả quản gia chính là, công tử thế nhưng híp mắt, một lời không nói. Con ngươi u ảm mà thâm trầm, chăm chú nhìn cô gái trước mắt, có lẽ là đồng ý nàng trị liệu hay có lẽ là điềm báo giông bão sắp tới! Hắn chỉ cầu nguyện công tử không nổi giận, lúc này nữ nhân này nên nhanh rời đi thôi!
Nữ nhân này điên rồi! Nam tử trung niên bị sợ đến bả vai khẽ run rẩy. Trong lòng không khỏi vạn phần hoảng sợ, hắn nhớ mười năm trước, từng có con nhà giàu ỷ vào thế lực hoàng tộc đối với thiếu gia nói năng lỗ mãng, lập tức bị thiếu gia chém đứt một cánh tay, đá vào trong sông, còn sót lại nửa cái mạng. Đến nay quý tộc ở kinh thành, mọi người đối với thiếu gia đều là sợ, mà thiếu gia cũng sẽ luôn luôn không thương hương tiếc ngọc đấy! Cô gái này xem ra dữ nhiều lành ít!

Quả nhiên, sắc mặt nam tử kia đột nhiên âm trầm, ánh mắt như kiếm so ánh nắng còn phải ánh sáng thịnh liệt, cả người lộ ra sát khí lạnh lùng, lại như cũ không tổn hao gì dung nhan tuấn mỹ vô trù của hắn. Vậy mà khi tức giận bộc phát, cực kỳ thương thân, nhất thời vết thương máu chảy không ngừng.
Nàng kia không chút nào để ý hắn tức giận tí ti, ra tay điểm nhanh mấy chỗ đại huyệt quanh người hắn, như thế máu rất nhanh liền ngừng, mà hắn, nằm ở trên giường không thể động đậy.
Giờ phút này, ánh mắt nam tử lạnh lẽo, không hề chớp mắt. Ngưng mắt nhìn thiếu nữ trước mắt thanh lệ tuyệt sắc, thầm nghĩ nàng không phải đại phu sao? Như thế nào điểm huyệt? Hơn nữa thủ pháp tinh xảo như vậy, nhưng mà hắn tự nhiên hiểu đạo lý điểm huyệt là cầm máu. Nếu. . . . . Nàng là sát thủ. Giờ phút này chỉ sợ hắn đã chết mấy lần!
Nam tử ngưng lông mày. Cả người sát khí che giấu một nửa. Lại thấy nàng lột chỉ sáo màu trắng kỳ quái từ trong tay ra, dược cao đen nhánh. Hai tay nàng trắng như tuyết. Hai tay vê đều đặn, liền ở chỗ hắn đau nhẹ nhàng bôi trét.

Tay của nàng mảnh khảnh mà thon dài, mềm mại mà giàu kiên nhẫn, thời điểm nhẹ nhàng bôi tới vết thương, mang đến cảm giác tê liệt ở dưới nam tử, không nhịn được mồ hôi trán rỉ ra, chỗ đen gầy mà nàng xem thường, giờ phút này vô tình. Lại làm hắn đột nhiên kinh hãi, dù sao, tình hình bình thường nếu bị cô ấy châm ngòi như vậy sợ rằng đã sớm nhất trụ kình thiên. Tình cảnh này, chỗ của hắn sao thế này?
Tuyết Nhan trầm tĩnh nhìn lướt qua, biết rõ hắn mất máu rất nhiều, mà màu sắc của máu chếch sâu, hình như đã từng trúng qua độc. Vì vậy, sau khi bôi thuốc, đưa ngón tay khoác lên trên cổ tay nam tử, tỉ mỉ chẩn mạch cho hắn, quả nhiên phát hiện trong cơ thể có độc, người bình thường rất khó phát hiện. Nàng liếc mắt một cái nơi nào đó, kế tiếp cho hắn một phương thuốc bổ khí dưỡng huyết hỗ độc.

Hai mắt nam tử hẹp dài sáng chói nheo lại, trong lòng nghi ngờ hơi nhiều, ánh mắt nghiêm nghị tựa như gợn nước đọng lại, róc rách đổ vào, nhất thời chiết xạ ra quang túy sắc bén.
Tuyết Nhan đứng dậy, dặn dò tổng quản nói: “Chai thuốc này ngươi cầm, có hiệu quả Bạch Cốt Sinh Cơ, bôi lên năm ngày là khôi phục. Thuốc này là phương thuốc hỗ độc, sẽ bổ huyết, hỗ trừ độc tính công tử nhà ngươi, nếu nơi đó tiếp tục đen gầy, sợ là ngày sau không thể giao hợp, đả thương lâu như vậy thế nhưng không hề trừ độc. Cũng không biết trước kia là những thứ đại phu gì chẩn bệnh trị ngọn không trị gốc! Có gì thì gặp ta, tiền xem bệnh năm ngàn lượng bạc, coi như là tiện nghi các ngươi,thôi được, sắc trời đã tối. Không nên ở lâu, mang ta đi lấy bạc đi!” ( hô hô, vậy là anh í bị trúng ngay chỗ đó đó sao * mặt gian*, nếu không nhờ chị Nhan chỉ sợ là thành thái giám rùi


Bình luận

Truyện đang đọc