SƯ HUYNH, XIN HÃY ĐỨNG YÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm tối, gió mạnh.

Một bóng đen lẻn vào hoàng cung, một lúc sau, đã lẻn vào tẩm điện của hoàng đế. Một tia sáng màu bạc lóe lên rồi biến mất trong thân thể của hoàng đế trên long sàng.

Bóng đen chắp tay, lặng lẽ rời đi. Trước khi ra khỏi cửa chính của tẩm điện, hắn loạng choạng ngã xuống đất kèm theo một cú huých. Bóng đen nhanh chóng đứng dậy, thấy bốn phía không ai phát hiện thì an tâm rời đi.

Không bao lâu sau khi bóng đen rời đi, Thẩm Triệt chậm rãi bước vào tẩm điện, nhìn cung nhân trúng cổ độc xung quanh, bất lực lắc đầu. Hắn nhanh chóng bước đến giường để kiểm tra mạch của hoàng đế.

Hắn cau mày, sau đó lộ ra một nụ cười.

Mười ngón tay ấn bụng hoàng đế, lấy ra cổ trùng màu trắng bạc. Một lúc sau, một luồng sáng đen khác lóe lên, nhanh chóng đi sâu vào cơ thể của hoàng đế.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Thẩm Triệt mặt không đổi sắc mà rời đi.

1.

Bên ngoài cổng thành dán cáo thị – Thánh Thượng ốm nặng, sẽ dùng số tiền lớn để mời thần y, ai chữa được bệnh cho Thánh Thượng sẽ được thưởng chức quan cao và bổng lộc hậu hĩnh.

Tôi chật vật chen vào dòng người hối hả và nhộn nhịp.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi kiêu hãnh ngẩng cao đầu, xé cáo thị.

“Thần y tuổi còn trẻ, nhưng y thuật lại rất tốt.”

Hoàng đế bị bệnh đã lâu cuối cùng cũng có thể từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt nay đã thêm vài phần hồng hào hiếm thấy. Lúc này, ánh mắt ông ta nhìn tôi giống như đang nhìn một anh hùng cứu thế.

Tôi thờ ơ nói: “Bệ hạ quá khen.”

Từ ngày tôi xé cáo thị đến nay đã được nửa tháng.

Trong nửa tháng qua, từ thái y trong cung cho đến danh y ở sông Dương Tử bị bệnh mà không rõ manh mối nhờ vào tài nghệ cao siêu của tôi đã bình phục hơn nửa. Các thái y trong triều từng khinh thường tôi bây giờ cam tâm tình nguyện bái phục, cung kính gọi một tiếng “Tô thần y”.

Tôi đóng rương, từ từ đứng dậy.

“Bệ hạ, ba ngày nữa thần sẽ trở lại. Ba tháng nữa, bệnh tình của bệ hạ có thể khỏi hẳn.”

Hoàng đế vui vẻ nói: “Được rồi, người đâu, tiễn Tô thần y ra ngoài.”

Tôi xua tay, nói: “Không cần.” Dứt lời, tôi xoay người, chậm rãi rời khỏi tẩm điện của hoàng đế, cằm vẫn hơi hất lên.

Phía sau truyền đến tiếng cung nhân thấp giọng nói chuyện.

“Thật là kiêu ngạo.”

“Đối với bệ hạ cũng không thèm nể mặt.”

Tôi không quan tâm. Khi đi ngang qua Ngự Hoa Viên, tôi thấy cảnh sắc cực đẹp liền dừng lại một lúc. Bây giờ là thời điểm giao giữa mùa xuân và mùa hè, hoa ở Ngự Hoa Viên nở rộ, khắp nơi rực rỡ sắc màu.

Bỗng nhiên, trước mắt lóe lên một cái, thân thể tôi nặng nề ngã xuống đất, mặt dính đầy bùn đất.

Tôi cái gì cũng tốt, chỉ có một điều xấu là dễ ngã khi lơ đễnh.

Tôi không biết từ nhỏ đã ngã bao nhiêu lần, mỗi lần sư phụ nhìn thấy tôi ngã, đều không khỏi day day trán thở dài, nói rằng dù ở trên đất bằng phẳng cũng có thể ngã, thật là làm mất mặt sư phụ. Nhưng may mắn thay, lần nào cũng có sư huynh thay tôi phản bác sư phụ, sư huynh có tài ăn nói rất hùng hồn, sư phụ đều bị sư huynh làm cho á khẩu không trả lời được.

Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, dùng một tay lau mặt rồi dùng một tay xoa eo. Cùng lúc đó, tôi quét mắt xung quanh. May mắn thay, không có ai. Tôi thu tay khỏi eo và nhanh chóng dùng hai tay vỗ nhẹ cho sạch sẽ bụi bẩn đang bám trên mặt.

Lúc này, sau lưng tôi vang lên một tiếng cười nhẹ.

“Tô thần y.”

Tôi cứng đờ quay người lại, khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, trái tim tôi như chết điếng.

Lại là hắn!

Tể tướng đắc lực của Lan Quốc, Thẩm Triệt.

Không biết là trùng hợp hay sao, hôm trước khi gặp hắn tôi té ngã, hôm nay tôi té lại gặp hắn! Quả thực là âm hồn bất tán! Tôi lạnh lùng quay mặt lại, hất cằm lên, nói: “Ồ, là Thẩm tướng.”

Trong mắt Thẩm Triệt mang theo ý cười, hắn nói: “Chà, là tôi, thật trùng hợp, Tô thần y vừa từ chỗ của bệ hạ qua đây à? ”

Tôi bình tĩnh đem tay chống bên hông, thản nhiên trả lời.

Khi tôi vừa nói xong, một luồng sáng đen chợt lóe lên, nhẹ nhàng đi sâu vào trong cơ thể Thẩm Triệt. Cả người Thẩm Triệt run lên, lập tức nhắm mắt lại. Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, lắc đầu đáng tiếc.

Bất cứ ai thấy khoảnh khắc xấu hổ của tôi, tôi sẽ sử dụng thủ thuật này, dùng cổ trùng để xóa trí nhớ ngắn hạn của hắn.

Thẩm tướng rất xui xẻo, trong vòng ba ngày đã bị tôi hạ cổ trùng hai lần.

Một, hai, ba.

Tôi búng tay một cái, Thẩm Triệt tỉnh dậy. Hắn nhìn tôi, kinh ngạc hỏi: “Tại sao Tô thần y lại ở đây?”

Tôi nói: “Vừa vặn đi ngang qua thôi.”

Thẩm Triệt rời đi với vẻ mặt khó hiểu.

Tôi mỉm cười, quay người lại.

“Phốc”, ừ, tôi lại bị ngã :) …

2.

Tôi nghĩ giữa tôi và Thẩm Triệt nhất định có nghiệt duyên với nhau, nếu không thì tại sao nhiều lần té ngã tôi đều có thể vừa khéo gặp Thẩm Triệt? Tôi đang định giở trò cũ, một tay sờ bên hông, không xong, mấy hôm nay té nhiều, đã dùng hết sạch cổ trùng xóa trí nhớ ngắn hạn.

Tôi tiếp tục duy trì vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh vỗ nhẹ lớp bụi bẩn trên mặt.

Thẩm Triệt đưa tới một chiếc khăn tay sạch sẽ, hắn cười ôn hòa, nói: “Tô thần y, ta lau tay cho người.”

“Không.”

Trước khi từ “không” được nói ra, Thẩm Triệt đã nhét khăn tay vào tay tôi, khi đụng đến đầu ngón tay Thẩm Triệt, tôi hơi sửng sốt. Rõ ràng bây giờ là giao giữa mùa hè và mùa xuân, nhưng tay hắn lại lạnh như vậy.

Tôi liếc nhìn chiếc khăn trong tay, miệng không khỏi run lên.

Một nam nhi tuấn lãng* cao bảy thước, nhưng chiếc khăn tay mà hắn sử dụng thêu hoa mẫu đơn, quá lòe loẹt. Ánh mắt của Thẩm Triệt cần được cải thiện.

Khôi ngô, tuấn tú, sáng sủa

Thẩm Triệt nói: “Tô thần y, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.”

Tôi liếc hắn một cái, tiếp tục thể hiện bộ dạng cao quý, lãnh đạm, nói: “Ngài nói đi.”

“Tô thần y có y thuật cao siêu, có thể đến phủ ta để chữa bệnh cho A Tiên không? A Tiên gần đây luôn buồn bã, ỉu xìu, biểu tình uể oải, ta đã tìm rất nhiều đại phu, nhưng tiếc không một ai có thể giúp A Tiên. A Tiên đối với ta mà nói cực kì quan trọng, thỉnh thần y giúp ta việc này.”

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Triệt, hắn rất thành khẩn, tha thiết.

A Tiên, A Tiên, người có cái tên này hẳn là một mỹ nhân, đoán chừng nàng là người trong lòng của Thẩm Triệt. Chẳng qua, tôi chỉ biết lấy độc trị độc, chứ không thể chữa bệnh.

Tôi từ chối: “Gần đây mọi việc bận rộn, chỗ bệ hạ …”

Thẩm Triệt duỗi ra năm ngón tay.

“500 lượng bạc trắng, phí khám bệnh.”

Tục ngữ nói không sai, người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Vì đến kinh thành, tôi đã dùng hết tiền lộ phí trong người. Hoàng đế bên kia chưa trị khỏi hoàn toàn, bạc không thể lấy, hiện tại không thể trông cậy vào. Về phần A Tiên, đến lúc đó không thể chữa khỏi được, tôi sẽ chế ra nhiều cổ trùng hơn để xóa trí nhớ gia tộc Thẩm.

Tôi nuốt nước miếng, thuận miệng trả lời: “Bệ hạ đã nhiều ngày không cần tôi tới, hẳn là có thể bớt thời gian.”

Trong mắt Thẩm Triệt chứa ý cười:

“Tô thần y, mời.”

Khi tôi nhìn thấy A Tiên, tôi thực sự muốn ném tất cả cổ trùng đang giấu bên hông lên mặt Thẩm Triệt, sau đó để cổ trùng cắn nát nhừ mặt hắn. A Tiên đâu phải là một mỹ nhân, không, phải nói rằng đó thậm chí không phải là người.

A Tiên là một con mèo trắng!

Tôi nhịn xuống xúc động, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Thẩm tướng có ý gì? Tôi đường đường là thần y chữa bệnh cho người, ngươi để tôi tới chữa bệnh cho một con mèo?”

Thẩm Triệt vô tội nói, “Nhưng ta vẫn cảm thấy Tô thần y sẽ có biện pháp, ngay cả bệnh nặng của bệ hạ cũng có thể chữa khỏi, nên có lẽ chữa khỏi được cho A Tiên.” Thẩm Triệt bế A Tiên lên, hắn nhẹ nhàng sờ vào đầu A Tiên.

Mèo trắng kêu một cách uể oải, thoạt nhìn thật buồn bã, ỉu xìu.

Tôi định nói gì đó thì con mèo trắng liếc nhìn tôi.

Tôi ngây ngẩn cả người.

Thẩm Triệt nói đúng. Chỉ có tôi mới có thể chữa khỏi cho con mèo trắng tên A Tiên này. Nó không bị bệnh, mà bị hạ độc.

Sư phụ tôi là người am hiểu sử dụng độc nhất trên đời này, được người đời gọi là “độc vương”. Mà tôi là đồ đệ của độc vương. Tôi đã học cách sử dụng độc từ sư phụ trong mười năm, kĩ thuật của tôi không tồi, chưa bao giờ thất bại trong việc sử dụng độc.

Lần này hoàng đế lâm bệnh nặng, sở dĩ tìm kiếm danh y đều bất lực, bởi vì hoàng đế vốn không có bệnh, mà bị người ta hạ độc.

Tôi có thể hạ độc, cũng có thể giải độc.

3.

Tôi lấy ra cổ trùng trong cơ thể A Tiên dễ như trở bàn tay, nó là cổ trùng nhỏ vô hại. Tôi xem qua thì thấy cổ trùng này được nuôi vừa vặn hoàn hảo, không béo cũng không gầy, xem ra trình độ của người hạ độc dưới tôi.

Tôi hỏi Thẩm Triệt: “A Tiên gần đây đã ở đâu?”

Thẩm Triệt suy nghĩ một lúc mới nói: “Ta đã đến ngoại ô kinh thành một chuyến, và khi ta trở lại, nó đã trở nên buồn bã, ỉu xìu như vậy.”

Sau khi lấy cổ trùng ra, A Tiên phục hồi tinh thần, cọ đầu vào tay tôi, kêu meo meo vài tiếng. Ánh mắt Thẩm Triệt trở nên nhu hòa, hắn nói: “A Tiên hiếm khi cùng người khác thân cận như vậy, Tô thần y thật giỏi.”

Tôi cúi đầu nhìn, A Tiên lại cọ tay tôi.

Tôi theo bản năng mà thu tay lại, nói: “Tôi không thích mèo.”

Hình như trong mắt Thẩm Triệt có vẻ ảm đạm, nhưng chỉ lát sau, lại khôi phục bộ dạng ôn hòa. Hắn ôm A Tiên đi, nói: “Thần y chờ một lát, tôi đi lấy tiền trả phí khám bệnh.”

Thực ra, trước đây tôi có nuôi mèo.

Khi tôi ở Nam Cương, tôi nuôi một con mèo trắng. Đáng tiếc, sau khi cãi nhau với sư huynh, tôi đã đánh mất nó, cũng đánh mất sư huynh.

Sư huynh đối xử với tôi rất tốt.

Mỗi lần bị sư phụ mắng vì học không tốt, sư huynh luôn nhảy ra bênh vực tôi. Khi tôi không vui, sư huynh sẽ nhẫn nại dỗ dành tôi, thậm chí con mèo trắng được sư huynh mang về cũng để làm cho tôi vui.

Sau đó, tôi đã cãi nhau với sư huynh, trong cơn tức giận, trong phòng xuất hiện đầy cổ trùng, khiến con mèo trắng sợ hãi bỏ chạy, cũng đem đi sư huynh của tôi.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự là một người xấu tính.

Sư huynh đối xử tốt với tôi như vậy, thế nhưng tôi làm anh ấy tức giận mà bỏ đi. Khó trách mỗi lần sư phụ nhìn thấy tôi đều thở dài.

Thẩm Triệt nhanh chóng mang tới phí khám bệnh, năm tấm ngân phiếu được đặt chỉnh tề ở túi gầm. Hắn hỏi tôi: “Tô thần y chuẩn bị hồi cung sao?”

Tôi lắc đầu: “Không, tôi chuẩn bị đi đến ngoại ô kinh thành một chuyến.” Vừa nãy khi nghe Thẩm Triệt nói, trong lòng tôi có chút bận tâm. Những người sử dụng độc hiếm khi xuất hiện ở kinh thành, mục đích của việc hạ độc trên một con mèo trắng là gì?

Thẩm Triệt cười nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn được không? Vừa vặn ta cũng phải đi vùng ngoại ô làm việc.”

Tôi bình tĩnh nhìn Thẩm Triệt.

Không phải tôi khoe khoang, cha và nương cho tôi vẻ ngoài xinh đẹp. Ở Nam Cương, ai cũng biết đệ tử thứ hai của độc vương là một mỹ nhân. Khi tôi mới bước sang tuổi 14, điều phiền phức nhất đối với sư phụ là làm thế nào để đối phó với những người tới cửa cầu thân. Cuối cùng là nhờ sư huynh giải quyết được. Sư huynh bày trước cửa mười hai loại cổ trùng, tuyên bố rằng ai có thể xông qua có thể cưới tôi, từ đó, tôi và sư phụ đã tai qua nạn khỏi.

Gần đây, dường như tôi gặp Thẩm Triệt thường xuyên hơn, mà Thẩm Triệt lại chưa có phu nhân.

Tôi trực tiếp nói: “Thẩm tướng, ngài thích tôi à?”

Tai của Thẩm Triệt lập tức đỏ bừng.

Tuy rằng từ chối một công tử khôi ngô tuấn tú rất tàn nhẫn, nhưng ba tháng nữa tôi sẽ rời khỏi kinh thành, tôi và hắn tuyệt đối không có khả năng. Tôi nghiêm mặt nói: “Ngài hết hi vọng đi, tôi không thích ngài.”

Nhìn vẻ mặt khác lạ của Thẩm Triệt, tôi có chút không đành lòng.

Tôi nói, “Ngài thích tôi không phải chuyện lạ, là do tôi sinh ra ưa nhìn, ở quê tôi cũng được coi là mĩ nhân.”

Lúc này, Thẩm Triệt ho mạnh.

“Tô thần y, ta đã có người trong lòng.”

Vẻ mặt của tôi không khỏi ngạc nhiên.

Lần này đến lượt tôi đỏ mặt. Đúng là … ném hết mặt mũi đi. Cũng may Thẩm Triệt không so đo, hơi mỉm cười mà chuyển chủ đề: “Tô thần y có muốn đi chung xe với tôi không?”

Tôi ho nhẹ.

“Được rồi.”
Tác giả có chuyện muốn nói:

Đến với đoản văn vui vẻ nào ~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc