SỰ KIỆN SÁT NHÂN TẠI VỊNH THIÊN NGA

Cuối cùng chúng tôi chuyển nhà, có chỗ ở của riêng mình.

Ngày đón mẹ xuất viện, chúng tôi không về chỗ của Từ Chiêu mà dẫn bà đến thẳng nhà mới, nó được Giang Lạc dọn dẹp rất sạch sẽ, vật dụng hằng ngày cần thiết cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.

Tâm trạng của bà rất tốt, cha cũng không còn im lặng cả ngày.

Chúng tôi đặt ảnh của Bách Lâm ở phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, tất cả những nơi chúng tôi có thể nhìn thấy.

Bất kể lúc còn sống nó đã làm chuyện gì, thì vẫn là người nhà chúng tôi yêu quý nhất.

Trạng thái tinh thần của Giang Lạc cũng khá hơn, song vẫn gần như không ăn uống mấy, gầy đến mức chỉ còn lại bộ khung xương.

Bây giờ Lý Giang Lạc và cái người lúc trước trong hình không khác gì hai người xa lạ, tôi nhớ lần đầu gặp cậu ta, còn nghĩ người này hoàn toàn khác với miêu tả của Bách Lâm, khi ấy thấy thất vọng, bây giờ lại thấy đau lòng.

Đáng lẽ cậu ta không nên thành thế này, tất cả đều bởi vì Bách Lâm qua đời.

Thật ra tôi cũng không tốt hơn được bao nhiêu, có điều tôi phải xốc tinh thần lên để chống đỡ cái nhà này, một khi tôi cũng sa lầy, thì nhà chúng tôi sẽ thật sự sụp đổ.

Cuối năm, chẳng mấy ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh.

Bách Lâm rời khỏi chúng tôi sắp được hai tháng rồi.

Không ai nhắc đến chuyện này nhiều, chỉ là lần trước lúc tuyết rơi lớn, mẹ nói qua đầu xuân năm sau chọn một khu nghĩa địa tốt, để em trai được yên giấc.

Khi nói bà nhìn ra xa xăm, ngoài trời trắng xóa, không biết ánh mắt bà tập trung tại nơi nào.

Tôi nắm chặt vai bà, ôm bà, nghe bà thở dài.

Thật ra vài tối tăng ca, lúc về tôi đều nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ và cha truyền ra từ trong phòng, tôi không dám đẩy cửa đi vào, chỉ tựa ở cửa lắng nghe, sau đó cùng đau đớn.

Gần đây tôi đang lên kế hoạch đưa gia đình đi du lịch đón năm mới, chọn nơi không quá đông đúc du khách, để họ khuây khỏa.

Cứ mãi bí bách ở nhà, sẽ không bao giờ thoát được sự buồn bã.

Tuy nhiên trước khi đi du lịch, còn có một chuyện cực quan trọng phải làm.

Tôi lại gọi điện thoại qua bên kia đại dương trưng cầu người bạn cách điều dưỡng dạ dày, Giang Lạc vẫn mắc bệnh kén ăn nghiêm trọng, việc này làm tôi cực kỳ bất an.

Tôi tận tình khuyên nhủ rất nhiều lần, rốt cục cậu ta cũng đồng ý đi kiểm tra dạ dày, nhưng nói thế nào cũng không cho tôi theo.

Có thể là vì bận tâm lo nghĩ thành thói quen, trước đây Bách Lâm làm cái gì tôi cũng đều không yên lòng, bây giờ cách thức đối xử với Giang Lạc y hệt với Bách Lâm.

Cậu ta đi khám, tôi lén theo sau.

Lén lén lút lút giống phần tử dưới lòng đất không thể gặp ánh sáng, tôi tự thấy mình khá buồn cười.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu ta căn bản không đi khám, đến bệnh viện ngồi thừ người trên ghế, ngay cả đi đăng ký cũng không đi.

Tôi không làm gì được cậu, cũng không thể bỏ mặc, đành phải lộ diện.

“Giang Lạc.” Tôi bước đến, tất nhiên cậu giật mình hoảng sợ.

“Anh.” Bây giờ cậu ta không khách khí gọi tôi là “anh Bách Xuyên” nữa, nhưng một chữ đơn giản này, với chúng tôi lại có ý nghĩa đặc biệt.

“Học cách gạt tôi rồi à.” Tôi đứng cách cậu ta một mét, trên mặt không có vẻ không vui, chỉ là bất đắc dĩ.

Cậu cúi đầu, như học sinh tiểu học mắc lỗi bị bắt được.

Tôi bước lên ngồi cạnh cậu, hỏi: “Sao cậu bài xích chuyện kiểm tra thế?”

Cậu lưỡng lự, rồi nói: “Em không có chuyện gì, kiểm tra chỉ thừa thãi thôi.”

“Cậu thật sự thấy mình không có chuyện gì sao?” Cậu ta đứng đó, tôi ngẩng đầu nhìn cậu, cậu quá gầy, cơ thể như bị quần áo bao phủ, đó là cái áo khoác năm ngoái của cậu, bây giờ mặc lại dài rộng không thể tả.

Cậu không nói nữa, tôi kéo cổ tay bảo cậu ngồi xuống.

“Tôi không biết rốt cục bây giờ cậu đang nghĩ gì, hỏi cậu cậu cũng không nói.” Tôi cố ý thể hiện sự không vui, về chuyện này, tôi quả thật bó tay, “Nhưng Giang Lạc à, giờ cậu là em trai tôi, người cậu không khỏe, tôi căn bản không thể an tâm làm việc, cậu xem cha mẹ xem, bọn họ đều dần dần khỏe hơn rồi, cậu sao lại không thể chứ?”

Cậu ta cụp mắt, hai tay nắm lại để trên đùi.

Tôi xoa tóc cậu, cố cười nói: “Cậu sợ gì hả? Sợ nếu cậu trở về với dáng vẻ lúc trước thì tôi sẽ yêu cậu à?”

“Hả?” Cậu giật mình nhìn tôi.

Nhìn gò má hóp sâu đôi môi khô nứt của cậu mà tâm trạng tôi chùng xuống, vỗ lên vai cậu nói: “Không đùa nữa, đi đăng ký với tôi, đoán chừng xếp hàng cũng lâu đó, không nhanh chân thì hôm nay có thể công cốc.”

Cuối cùng cậu ta nghe lời, đứng dậy đi theo tôi.

Lý Giang Lạc nghe lời làm tôi thở phào, cậu mà lại tiếp tục như nãy thì tôi thật sự sợ một ngày nào đó cậu sẽ ngất xỉu mất.

Kiểm tra xong xuôi, bọn tôi đợi không lâu thì có kết quả.

Bác sĩ bốc cho một ít thuốc Đông y, dặn dò phải ăn uống đúng giờ, còn phải phối hợp thực phẩm điều trị.

Danh sách các thực phẩm điều trị bạn tôi đã viết gửi cho tôi, tình huống như Giang Lạc không quá đặc biệt nghiêm trọng, sẽ dần tốt lên.

Chúng tôi ra khỏi bệnh viện thì mặt trời đã ngả về phía tây, tiết trời rất đẹp, mùa đông hiếm khi không có sương mù, có thể nhìn được sắc màu gốc của bầu trời.

Khám xong, tôi cũng yên lòng, cầm thuốc bước đi, theo sau là Lý Giang Lạc không lên tiếng.

Lên xe, cậu ta vẫn ngẩn người, tôi nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cậu, cậu lại giật mình.

“Mỗi ngày cậu đều đờ ra nghĩ gì vậy?” Tôi thuận miệng hỏi.

Cậu hơi cuống, ấp úng không nói.

Tôi không truy hỏi, thầm ghi nhớ lát nữa đi ngang qua cửa hàng phải mua nồi sắc thuốc.

“Anh.” Lý Giang Lạc bất ngờ lên tiếng, giọng rất nhỏ.

“Sao?” [kuroneko3026]

“Lại gây rắc rối cho anh.”

Tôi không ngờ cậu ta sẽ nói như vậy, tâm trạng đang tốt nhất thời bị đập tan phân nửa.

“Nói gì đấy?” Tôi liếc cậu, vỗ một cái trước mặt cậu, “Cậu khỏe mạnh là được rồi, bằng không lỡ như có chuyện gì thật, sau này lại bị giày vò.”

Cậu ta nhẹ “Ừ”, sờ túi áo, móc thuốc ra: “Em có thể hút chứ?”

Từ khi Bách Lâm qua đời, hai chúng tôi nghiện thuốc lá rất nặng, có lúc một ngày một người một bao không đủ.

Sau khi cha mẹ về, chúng tôi đều có ý định kiềm chế lại, cố không hút trước mặt họ, sợ không tốt với cơ thể họ.

Bình thường tôi bận bịu công việc, đã bận rồi thì không có thời gian để hút, nhưng Lý Giang Lạc thì khác, bây giờ cậu ta không làm gì, cả ngày chỉ chăm sóc cho cha mẹ và suy nghĩ thẩn thơ.

Trước có một lần, tôi tan ca về, lúc đó hơn 12 giờ khuya, nhưng thấy cậu ngồi ở sân thượng hút thuốc, tàn thuốc trong gạt tàn đã xếp chồng thành ụ núi.

“Giang Lạc.” Tôi với tay cầm lấy thuốc của cậu, “Chúng ta cai thuốc đi.”

Cậu ngẩn người, nhìn tôi ném thuốc ra ghế sau, lát sau nói: “Ừ.”

Bách Lâm đã đi hai tháng, thời gian không lâu, nhưng chúng tôi sống một ngày những tưởng bằng một năm.

Nó đi mang theo nhung nhớ của chúng tôi và tình yêu của Lý Giang Lạc, nhưng mọi người đều đang sống, nên nhất định phải cùng vững bước.

Có lẽ cuộc sống không thể trở lại với quỹ đạo ban đầu, vì đã xảy ra biến cố, mỗi người chúng tôi đều bị ép rẽ vào một con đường khác, thế nên bây giờ điều duy nhất phải làm chính là vùng dậy ở điểm xuất phát mới, tương lai đang chờ đợi mọi người, chắc chắn Bách Lâm cũng dõi xuống chúng tôi.

Nấu thuốc Đông y là việc cần có kỹ năng, đương nhiên là đối với tôi.

Tôi thành thạo cách nấu cơm Tây, năm đó lúc đi học, vì giảm bớt gánh nặng cho nhà mà mỗi ngày đều đi làm thêm ở nhà hàng kiểu Tây để trang trải phí sinh hoạt.

Tôi có thể làm một bàn bít tết, pasta, salad và các món tráng miệng, cũng có thể làm cơm chiên đơn giản kiểu Trung giống như đã từng làm cho Lý Giang Lạc lúc trước.

Nhưng sắc thuốc Đông y, nói thì dễ bắt tay vào làm mới thấy khó đổ mồ hôi hột.

Tôi đã mua cái nồi đất chuyên để sắc thuốc Đông y, lần đầu tự mình sắc, kết quả để thuốc lõm bõm, chỉ có thể vứt đi.

Mẹ nhìn thấy mắng tôi lãng phí, từ đấy, sắc thuốc cho Giang Lạc chuyển thành việc của bà.

Giang Lạc luôn rất ngại ngùng, lúng túng chạy vào bếp muốn tự làm, mà lần nào cũng đều bị mẹ tôi đuổi ra ngoài.

Tôi đứng bên nhìn, khá vui, cuối cùng chúng tôi cũng tốt hơn rồi.

Sắp đến lễ Giáng Sinh, nếu là ở nước ngoài, bây giờ chắc chắn phố lớn ngõ nhỏ đều ngập tràn không khí Giáng Sinh, nhưng trong nước không khí ấy mờ nhạt hơn rất nhiều.

Nhà chúng tôi cực kỳ ăn ý ngậm miệng không nhắc đến ngày lễ này, vì mấy tháng trước mọi người từng hẹn với Bách Lâm cùng trải qua Giáng Sinh ở Vancouver.

Nó không còn, hứa hẹn ấy trở thành vết sẹo trong tim chúng tôi.

Mấy ngày này, nhiệm vụ chính của tôi đó là hoàn thành trọng tâm công việc càng sớm càng tốt, nhiệm vụ chính của mẹ là điều trị thân thể Giang Lạc, còn cha tôi rất biết cách tự tiêu khiển, ông mua rất nhiều hoa ở chợ hoa và chim cảnh gần đây, biến sân thượng thành vườn hoa nhỏ của mình.

Hai tháng, tuy phần lớn thời gian chúng tôi vẫn chìm đắm trong sự nghẹt thở vì Bách Lâm qua đời, nhưng mỗi người đều đang cố gắng thoát ra.

Tôi phải cảm ơn Chúa, dù thế nào, chúng tôi vẫn không bị đánh gục.

Đêm Giáng Sinh, mỗi người ở trong phòng của mình.

Đến hơn 11 giờ 40 phút, có người gõ cửa phòng tôi.

Tôi nghĩ là mẹ nhớ Bách Lâm muốn tìm tôi nói chuyện, nhưng mở cửa ra chỉ thấy quả táo được bọc bằng giấy màu hoa lệ đặt ở cửa.

Bên dưới nó có một tờ giấy nhắn, tôi khom lưng nhặt chúng, một tay cầm quả táo một tay cầm tờ giấy nhắn.

Ký tên là Lý Giang Lạc.

Tôi chợt thấy lòng mình cay cay, quay qua nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của cậu, rồi đi vào phòng mình.

Tôi gửi tin nhắn cho Lý Giang Lạc, mấy lần toàn gõ xong xóa.

Cuối cùng bỏ luôn.

Mở giấy gói ra, tôi cầm quả táo đi gọt vỏ, cắt thành từng miếng, bỏ chúng lên đĩa, gõ cửa phòng Lý Giang Lạc.

12 giờ.

Lúc cậu mở cửa tôi nghe thấy tiếng đồng hồ báo giờ vang lên, cậu quay lại nhìn đồng hồ trên bàn, cười nói: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ.”

Tôi bưng đĩa, lấy tăm găm một miếng táo đút vào miệng cậu, xong vỗ đầu cậu nói: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ.”

Tối ngày hôm ấy, chúng tôi không ăn hết quả táo.

Còn lại một nửa, đặt trước ảnh của Bách Lâm.

Chúng tôi vẫn nhớ nó, dù nó là một thằng nhãi tồi.

Bình luận

Truyện đang đọc