SƯ PHỤ MA QUÂN, ĐỒ ĐỆ THƯỢNG THẦN

Edit: susublue

Trên đường đến hậu cung, càng đi càng thấy ít thạch sùng ma sĩ. A Sửu không có chút sợ hãi, ngược lại còn thấy hưng phấn.

Cảm nhận được cảm xúc của A Sửu, Đoạn Thần cúi đầu giội cho nàng một gáo nước lạnh: "Dù hưng phấn ngươi cũng không vào được, kích động cái gì?"

"Sao sư phụ biết ta không vào được! Chưa thử qua làm sao mà biết! Ngày đó rất nhiều yêu ma xem thường ta, cảm thấy ta đánh không thắng mấy tên ma sĩ đó, nhưng không phải là ta đã đánh thắng rồi sao! Hừ!" A Sửu kiêu ngạo cong miệng lên.

"Ngay cả Viêm hộ pháp cũng không thể đến gần một bước, ngươi cảm thấy ngươi có thể đến gần sao?" Đoạn Thần cười nhạo nói.

Nghe nói vậy, A Sửu nghi ngờ hỏi: "Viêm hộ pháp cũng không thể đến gần hậu cung sao?" Sự hưng phấn trong lòng chậm rãi biến mất, A Sửu có chút bận tâm.

"Tất nhiên. Ở Ma giới này ngoại trừ bản quân thì không ai đến gần hậu cung được chứ nói chi là bước vào hậu cung." Đây là lời nói thật, dien*dafn;lle#quys&do0n không phải Đoạn Thần ngạo mạn.

A Sửu bắt đầu do dự, trên mặt có chút sợ hãi. Hỏi: "Sư phụ, ngay cả Viêm hộ pháp cũng không thể đến gần, vậy ta đến gần có thể chết ngay lập tức hay không?"

Biết sợ rồi sao? Đoạn Thần nhếch khóe miệng, trấn an: "Sẽ không chết. Ngươi là do bản quân dùng pháp lực để ấp ra, cắn nuốt nhiều pháp lực của bản quân như vậy, bọn họ không dám tổn thương ngươi. Còn về việc có thể vào được hay không thì phải xem năng lực của ngươi. Nếu ngươi có năng khiến bọn họ công nhận thì bọn họ tự nhiên thả cho ngươi đi vào."

" "Bọn họ" là ai? Hậu cung có ma sĩ phòng thủ sao?" A Sửu không hiểu.

"Cũng không phải là ma sĩ, mà là ma binh." Lúc trả lời, trên mặt Đoạn Thần có chút kính nể, hạ khóe miệng lúc nãy nhếch lên xuống.

"Ma binh? Sao ta chưa nghe nói qua? Bọn họ là yêu ma đẳng cấp gì? Đẳng cấp của bọn họ còn cao hơn cả các hộ pháp sao? Nơi mà ngay cả Viêm hộ pháp cũng không thể đến gần, vậy mà bọn họ lại canh gác ở đó, nhất định là rất lợi hại?" Vẻ mặt A Sửu hiếu kỳ, tò mò ngẩng đầu hỏi Đoạn Thần.

"Đúng là bọn họ lợi hại hơn các hộ pháp. Nếu ngươi có thể đi vào, bản quân sẽ nói cho ngươi biết chuyện của bọn họ." Đoạn Thần nghiêm túc nói với A Sửu.

Thấy Đoạn Thần nghiêm túc, A Sửu không dám hỏi nhiều. Bị Đoạn Thần nắm lấy tay, một ngón tay cong lên gãi gãi lòng bàn tay Đoạn Thần.

Đoạn Thần không lên tiếng, nắm chặt tay A Sửu hơn.

Chờ đến khi đến hậu cung, nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều, ngay cả tuyết cũng không có, điều này làm A Sửu khiếp sợ. Chỉ tay về phía trước, kinh ngạc mở miệng: "Sư phụ! Phía trước không có tuyết! Một chút tuyết cũng không có! Thật sự là quá kỳ quái!"

Hiện tại khắp Ma giới đều bị tuyết trắng bao phủ, chỉ cần ra bên ngoài là sẽ thấy tuyết trắng dày đặc. Nhìn thấy chỗ này không hề có chút tuyết, thật sự làm cho người khác sợ hết hồn.

"Đi về phía trước mười bước, đó chính là phạm vi của hậu cung. Bản quân sẽ không dẫn ngươi đi vào, muốn đi vào thì tự dựa vào năng lực của chính mình đi." Sau khi ăn mấy trái Ma quả thì rõ ràng năng lực của A Sửu đã cao hơn một chút, tóc cũng trở nên đen hơn, bây giờ mặt cũng sắc nét. Đoạn Thần khom người nhìn thẳng A Sửu, bình tâm tĩnh khí nghiêm túc nói với nàng.

"Vậy, vậy nếu ta xảy ra chuyện thì sao? Làm sao bây giờ?" A Sửu có chút sợ hãi. Ngay cả các hộ pháp cũng không đến gần được, nàng thật có thể đi vào sao?

"Bản quân sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may. Nếu sợ thì ngươi đứng ở bên ngoài chờ bản quân." Lúc này sắc mặt Đoạn Thần lẫm liệt.

A Sửu lắc đầu, nhào vào trong lòng Đoạn Thần, ôm Đoạn Thần. Nói: "Không! Ta không sợ! Sư phụ nhất định sẽ không để ta gặp chuyện không may, ta tin tưởng sư phụ!"

Đoạn Thần vỗ nhẹ đầu A Sửu, rồi lập tức biến mất.

A Sửu mờ mịt sững sờ nhìn tay mình một lúc rồi mới phục hồi phục tinh thần lại. Nắm chặt quả đấm, đi về chỗ cửa chính của cung điện phía trước.

----- susublue ~ diendanlequydon -----

Vừa đi vừa đếm bước chân, cho đến khi đếm tới bước tám, nhích tới gần cửa cung, A Sửu vẫn không có cảm giác gì khác thường, trong lòng có chút vui mừng. Vươn tay muốn đẩy cửa cung ra. Không ngờ, tay vừa đụng đến cửa sắt, cả người A Sửu đã cảm thấy bắt đầu choáng váng.

Sau đó nàng nhìn thấy rất nhiều đồ ăn, có Ma quả, còn có các loại điểm tâm và thức ăn khác nữa. Vừa nhìn thấy những thứ này, A Sửu vội vàng nhảy dựng lên, tinh thần vô cùng phấn chấn xông tới trước. Đầu tiên là cầm lấy Ma quả, rồi lại nhét hết những trái cây khác vào trong lòng. Cho đến khi ngực nhét đến phình ra thì A Sửu mới nhìn về phía điểm tâm và thức ăn. Trong những thứ này có rất nhiều loại nàng chưa từng thấy qua, A Sửu nhìn thấy thì hoa cả mắt, nước miếng cũng nhỏ xuống y phục.

Đi tới cầm một miếng điểm tâm hình lá cây lên, A Sửu nuốt nước miếng. Vừa định bỏ vào trong miệng nếm thử thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, A Sửu dừng ngay lại.

Sư phụ đã nói không thể ăn bậy bạ! Nghĩ đến điều này, A Sửu bắt đầu cuống quít. Đầu óc chậm rãi tỉnh táo lại, nhớ về những chuyện xảy ra lúc trước.

Đúng! Nàng và sư phụ đi đến hậu cung, sau đó sư phụ bỏ lại nàng không thấy đâu, để cho nàng tự mình đi đến hậu cung. Sau khi nàng mở cửa cung ra thì... thì đi đến nơi này.

Nhớ lại mọi chuyện lúc nãy, A Sửu nhíu lông mày, khó hiểu nhìn xung quanh một chút. Phát hiện trong căn phòng này đều là đồ ăn nàng thích, còn có một vài loại nàng chưa bao giờ thấy qua. Nhìn chằm chằm điểm tâm trên tay, A Sửu do dự một chút nhưng vẫn để xuống. Nhớ tới cái gì đó lại rụt tay lại lấy hết trái cây và Ma quả lúc nãy nhét vào ra ra ngoài.

Sau đó, A Sửu đi vòng quanh phòng một vòng, phát hiện căn phòng này không có cửa! Điều này đã hù A Sửu sợ, cuối cùng cũng nhận ra nguy hiểm. Ngược lại, A Sửu nghi ngờ. Trong phòng sáng ngời, nhưng lại không có nến, ánh sáng từ đâu mà ra? A Sửu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy trên đỉnh đầu có một ô cửa sổ hình vuông. Cái cửa sổ đó cách mặt đất tối thiểu cũng ba mươi trượng, điều này thật sự làm khó nàng.

Mặc dù nơi này có rất nhiều thứ nàng thích ăn, nhưng không có sư phụ nàng thích nhất. A Sửu không muốn sống ở chỗ này, nàng muốn đi tìm sư phụ, sống cùng sư phụ!

Ngước đầu nhìn chằm chằm cửa sổ trên đỉnh đầu, rồi lại nhìn xung quanh. Một căn phòng lớn như vậy, tất cả đều là đồ ăn, không có cái gì để có thể leo lên. A Sửu buồn bực, cao như vậy thì sao mà leo lên được?

Đi qua đi lại, A Sửu sờ cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên A Sửu cười sáng lạn. Lấy tất cả thức ăn được đặt trên bàn trà và trên những xấp văn thư xuống đất. Kéo bàn dài đến đối diện cửa sổ ở trên mái nhà, sau đó mở từng tập văn thư ra xếp từ từ lên cao. Cho đến khi A Sửu với không tới nữa thì mới cẩn thận ôm một xấp văn thư leo lên bàn tiếp tục xếp tiếp. Sau đó lại cẩn thận bò xuống, lập đi lập lại động tác này cho đến khi xếp xong tất cả, khoảng cách phía trên cửa sổ cũng chỉ còn một trượng.

Trong phòng không còn thứ gì khác có thể lợi dụng được nữa, A Sửu đành phải leo lên. Nàng cảm thấy nếu như nàng cố gắng nhảy thì vẫn có thể với tới.

Vì vậy, sau khi leo lên, A Sửu nắm chặt quả đấm, dùng sự dũng mãnh lúc chiến đấu với đám ma sĩ, bỗng nhiên đứng dậy nhảy lên trên. Vươn tay ba nắm lấy cạnh bên của cửa sổ ở trên mái nhà, A Sửu dùng tay cố gắng níu lấy. Thở sâu một hơi, từ từ bắt đầu lung lay người, cong người lên, dienxxdafnllequysdoon nàng nhân cơ hội vươn tay ra nắm lấy khung cửa sổ. Rồi đồng thời bám cả hai cánh tay. A Sửu dựa vào lực tay, đỡ người đứng dậy, bò lên trên.

Chờ lúc leo lên trên mái nhà thì A Sửu mệt đến thở không nổi. Nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập dồn dập. A Sửu ôm ngực nhìn xung quanh phát hiện tất cả đều là cây khô. Mỗi nhánh cây khô đều có treo một cái túi gấm.

A Sửu hiếu kỳ đứng lên, đi tới đó. Nhón chân lên, định tháo một cái túi gấm xuống xem thử bên trong có cái gì.

"Đừng động!" Một giọng nói vang lên, quát lớn ngăn động tác của A Sửu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc