SỰ QUYẾN RŨ NAM TÍNH

Editor: Mộc Di

​Vấn đề của bà cụ là hiện tượng trào ngược sau khi phẫu thuật, mặc dù có chút nghiêm trọng, nhưng so với tình huống xấu nhất là lây lan đến các hạch bạch huyết thì đã may mắn hơn nhiều rồi.

Trong thời gian nằm viện quan sát, Tống Phỉ mang theo hoa quả tới thăm, nhưng không khéo là Hướng Nghị vừa cơm nước xong xuôi cho bà cụ xong đã đi rửa bát rồi, Tiền Gia Tô ở trong phòng bệnh cùng bà ngoại, đang đọc tin tức giải trí cho bà: một ngôi sao nữ hạng ba và một nam diễn viên bị truyền ra scandal, kết quả chứng thực là chính cô gái kia đã tung ra tin tức gây tranh cãi này.

“Cháu thấy cọc đi tìm trâu chẳng hay ho gì cả.” Tiền Gia Tô nói cảm nghĩ của cậu.

“9x mà còn cổ hủ như vậy à,” Ngược lại bà cụ lại có tư tưởng rất tiến bộ,“Đám con trai các cháu chỉ lãng phí thời gian vào mấy thứ linh tinh, còn không bằng để cho phía nữ chủ động ấy chứ.”

Tiền Gia Tô nói: “Nhưng người ta không có ý đó, chủ động không phải tự rước lấy nhục ạ.”

trên thực tế cậu không nhìn đến cánh cửa đã bị mở ra một nửa kia, cậu cũng không phải cố tình chĩa mũi nhọn vào Tống Phỉ, nhưng những lời này lọt vào trong tai cô ta, chẳng khác gì chỉ chó mắng mào, sắc mặt cô ta trong nháy mắt không được tự nhiên. Bà cụ thấy cô ta, vội vàng hô: “Tiểu phỉ vào đây đi.”

“Bà nội,” Tống Phỉ bưng ra khuôn mặt tươi cười,“Bà thấy thế nào, còn khó chịu không ạ?”

“Tốt hơn nhiều rồi,” Bà cụ nói,“Hôm nay cháu không phải đi làm ư, sao còn chạy một quãng đường xa xôi để tới đây? Ăn cơm chưa cháu?”

“Cháu ăn rồi, chỉ là cháu lo cho bà, tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy nhanh đến đây để tới xem một lúc ạ.”

Bà cụ khuyên nhủ: “Công việc vẫn quan trọng hơn, mau về đi. Bà không có chuyện gì đâu, hai ngày nữa có thể xuất viện rồi.”

Tống Phỉ cười giữ chặt tay bà cụ: “không sao ạ, còn sớm mà, để cháu nán lại với bà thêm một chút nữa.”

Tiền Gia Tô đang gọt hoa quả bên cạnh bĩu môi.

Cùng lúc đó, Hướng Nghị rửa bát xong đang đi tới phòng bệnh, trước cửa gặp một người đàn ông lịch sự mặc âu phục, đang cầm hoa và thuốc bổ trong tay, hình như là tới thăm bệnh nhân.

anh không để ý, đang muốn đẩy cửa, người nọ đã gọi anh lại: “Chào anh, anh là Hướng Nghị - Hướng tiên sinh đúng không ạ.” Hướng Nghị quay đầu, gương mặt của đối phương ôn hòa, lễ phép cười, đưa những thứ đó qua,“Đây là tấm lòng của chủ tịch chúng tôi, mong anh nhận cho, chúc bà nội của anhmau chóng bình phục.”

Trong những người quen của Hướng Nghị, có thể làm ra chuyện này, ngoại trừ người phụ nữ kia ra chẳng còn ai khác cả.

“cô ấy đâu?”

Nụ cười của đối phương vẫn không thay đổi: “Chủ tịch của chúng tôi đang bộn bề công việc, không thể tự mình đến đây, xin thứ lỗi.”

Hướng Nghị trầm lặng một lúc, mới đưa tay nhận lấy mấy thứ kia, nhìn cái giỏ to được đóng gói kỹ càng này liền biết có giá trị rất không hề rẻ, bó hoa cẩm chướng tuyệt đẹp cũng được cầm một cách rất tùy ý.

Lúc vào cửa nhìn thấy Tống Phỉ, anh dung giọng nói nhàn nhạt chào hỏi một tiếng.

Tống Phỉ nhìn thấy tư thế ấy của anh vội vàng đứng dậy, đang muốn đi qua giúp đỡ, không ngờ được Tiền Gia Tô đã đi hai bước lướt qua cô ta, đưa tay nhận lấy những thứ kia, buồn bực nói:“anh đi rửa bát mà còn có thể nhặt được nhiều đồ như vậy à?”

“Có người tặng.” Hướng Nghị mang mấy cái bát cất kỹ đi, thuận tay cầm lấy trái táo Tiền Gia Tô vừa gọt xong cắn một miếng.

Tiền Gia Tô nghiên cứu những thực phẩm chức năng nhãn hiệu nước ngoài, rồi kinh ngạc khâm phục, cuối cùng cực kỳ khẳng định nói: “Chắc chắn là chị Lăng tặng.”

Giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ khiến Tống Phỉ lập tức hỏi một câu: “Ai vậy?”

“À, là một người bạn của tôi, chị ấy vừa tốt bụng, lại còn cực kỳ xinh đẹp nữa nhá.” Tiền Gia Tô hoàn toàn không ý thức rằng vẻ mặt của mình lộ rõ sự đắc ý, bởi vậy cũng không thể lĩnh hội được chính xác ánh mắt của ông anh họ nhà mình. Cậu léo nhéo run run cất hết các loại thuốc bổ đầy dinh dưỡng đi, sau đó giải thích với bà cụ đang có vẻ mặt đầy tò mò: “Chính là cái chị lần trước tặng bánh trung thu cho chúng ta đấy.”

Bà cụ bỗng nhiên hiểu ra “À” một tiếng, ngược lại hỏi Hướng Nghị: “cô ấy đâu rồi? Sao cháu không bảo cô ấy vào đây thế?”

“cô ấy nhát gan lắm, không dám tới đâu.” Hướng Nghị dựa lên trên tường, cắn táo, rồi cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Chu Lăng nhát gan giờ phút này đang ở trong vườn hoa của nhà mình, tỉa tót trang trí cho những cành hoa. Bình thường những bông hoa này có chuyên gia xử lý, không cần cô phải nhúng tay vào, chẳng qua hôm nay hơi rảnh rỗi, kết quả là học nghệ không tinh nên cắt xén chẳng ra hình thù gì cả.

Vì vậy cô không thèm làm nữa, tết một vòng hoa nhỏ, đội lên đầu Pomeranian, sau đó hứng thú bừng bừng lấy máy ảnh chụp cho nó mấy tấm hình.

Ba giờ dì Thu mang bánh ngọt và trà đến, cô ngồi trong vườn hoa phơi nắng và thưởng thức trà chiều, tiện thể chọn một tấm hình hài lòng nhất trong những tấm ảnh chụp để đăng lên chia sẻ với bạn bè:[ Thủy thủ mặt trăng [ đáng yêu quá]]

Chưa đến một phút đã nhận được rất nhiều trái tim màu đỏ yêu thích, bình thường cô đều không xem bình luận, nhưng hôm nay có một cái hấp dẫn đến sự chú ý của cô.

anh Hướng: Bộn bề công việc?

Chu Lăng bị sặc một ngụm trà rồi ho khan, rối rắm vài giây mới quyết định vẫn cứ giả bộ như khôngnhìn thấy gì cả.

Bác sĩ kê đơn rất có hiệu quả, tình huống của bà cụ đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, anh nhớ rằng đãlâu rồi mình không gọi những món trộn để ăn. Hướng Nghị nhanh chóng quay về trông coi tiệm sửa xe rồi tranh thủ ăn cơm, chiếc xe máy điện kia vẫn còn đang đỗ ở trong tiệm của anh, đã phủ đầy mộttầng bụi rồi.

Có một người hang xóm bị hỏng xe, sáng sớm đã mang xe tới tiệm để sửa chữa, không có vấn đề gì lớm, Hướng Nghị bận rộn một buổi sáng, cơ bản đã làm xong.

Cặm cụi nửa ngày trời khiến cho cái lưng bị mỏi nhừ, anh quăng cái cờ lê ra, tháo bao tay xuống, rồi đứng lên duỗi lưng, động tác tiếp theo mạnh hơn một chút -- dưới mái hiên chẳng biết từ khi nào đã có một người xuất hiện, mặc một chiếc áo khoác da màu đen, cổ áo đến vạt áo trước có một lớp lông trắng mềm mại, một tay chống cằm, gương mặt nhỏ nhắn trắng như dải lông nơi ống tay áo.

cô cười khanh khách dõi theo anh, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.

“Đến đây lúc nào thế?” Hướng Nghị ngồi xổm trươc máy nước để rửa tay.

Chu Lăng cũng vươn vai đứng lên, mặc một cái quần bó lộ ra đôi chân thẳng tắp: “anh yêu thích công việc của mình ghê, cứ say mê như thế, cả một cái sân chứa đầy xe này của anh em có thể trộm đi mộtnửa đấy.”

Toàn bộ xe ở nơi này cộng lại cũng không bằng một lần bảo dưỡng chiếc xe thể thao của cô, Hướng Nghị nở nụ cười, lấy chiếc áo khoác đang treo ở một bên rồi mặc vào.“Trộm cái chiếc xe của em trước đi, đỗ ở đằng kia hai tháng rồi đấy.”

“Hôm nay em đến đây không phải để mang nó về.” Chu Lăng đi về phía chiếc xe máy điện màu vàng cát bị quên lãng rất lâu kia, nhíu mày khi nhìn thấy một tầng bụi dày đặc,“Có khăn mặt không?”

Hướng Nghị nhặt một chiếc khăn mặt lên từ bên trong một đống đồ ngổn ngang, Chu Lăng vừa nhìn thấy màu đen sì và lớp bụi kia thì lông mày càng nhíu chặt hơn nữa:“...... Có cái nào sạch hơn một tí không?”

Hướng Nghị đưa chiếc khăn mặt lau tay sang, trực tiếp giúp cô lau sạch sẽ từ trên xuống dưới, lúc ngồi dậy nhìn lướt qua đôi chân của cô, một đôi giày bằng da lộn, rất tốt, so với mấy đôi cao gót nhọn hoắt có thể làm hung khí của cô thì đôi này tốt hơn nhiều.

“Em biết lái à?” anh lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra.

Chu Lăng đang bắt chước động tác thu chân lần trước của anh, đá một cái cũng không đi được, nghe vậy liền ngẩng đầu lên tươi cười nói: “anh bán xe mà không hướng dẫn à?”

Hướng Nghị móc ra một điếu thuốc, rồi lại nhét vào, than thở nói: “Có hướng dẫn.”

Chạy xe máy điện thật ra rất đơn giản, cơ bản chỉ cần chỉ một lần là biết ngay, Hướng Nghị lời ít mà ý nhiều nói các bước trong một lần, cúi đầu nhìn cô: “Hiểu chưa?”

Chu Lăng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật rồi: “Đơn giản!”

Hướng Nghị dắt xe ra bên ngoài đường lớn, tiện cho việc tập luyện của cô. Chu Lăng dựa theo lời anhdạ, trước tiên thu chân lại,cầm lấy tay lái rồi ngồi lên. Lần này rất ổn định, đi vừa loạng choạng rồi dừng lại cũng coi như là đi được một đoạn, kết quả học tập khá khả quan.

cô quay đầu nhìn Hướng Nghị, anh đang hút thuốc lá, lười nhác dựa vào cánh cửa, kẹp điếu thuốc nhả ra mấy làn khói mờ mịt.

cô chống chân, vòng xe lại, đi qua trước mặt Hướng Nghị, lần này còn ổn hơn cả lúc nãy, tốc độ cũng nhanh. Nhưng mà vừa đắc ý không nổi hai giây, tay phải không khống chế tốt tốc độ, xe lao nhanh về phía trước, định đâm về phía Hướng Nghị liền.

“Ối --!” Chu Lăng hoảng sợ đôi tay theo bản năng giữ chặt lấy tay lái, ngược lại không cẩn thận chạm vào công tắc điện. May mà Hướng Nghị phản ứng nhanh nhẹn tránh ra, đồng thời nhảy một bước lên phía trước, dung tay níu lại chiếc xe chuẩn bị đâm vào cánh cửa.

Trong lúc sợ hãi anh vứt điếu thuốc đi lúc nào không hay, Hướng Nghị có chút bất đắc dĩ nói: “Buông tay ra.”

Chu Lăng chưa hết hoảng hốt lập tức nghe lời bỏ tay ra, cánh tay anh chụp tới, ôm ngang người cô lên, đặt trên mặt đất. Ổn định lại chiếc xa, lúc xoay người anh còn cố ý nói: “Có ý kiến gì với anh à?”

Người phụ nữ thiếu chút nữa mà mưu sát anh đang giơ hai tay ôm mặt, có chút ngây ngốc dõi theo cánh tay anh.

Hướng Nghị ngước lên không khách khí vỗ một cái trên đàu cô: “Bị sợ đến mức choáng váng ư?”

Chu Lăng buông đôi tay ôm mặt ra, dút vào trong túi áo, vì che giấu sự chột dạ của mình, cô mím môi cười hì hì với anh: “anh đàn ông quá đi mất.”

Hướng Nghị hừ một tiếng, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Vậy em còn dám lái xe trút giận lên anh nữa không?”

“Đây chẳng qua là ngoài ý muốn,” Chu Lăng nhún nhún vai,“Em cũng muốn trút giận giống như lời anhnói lắm, nhất định là anh rất thích cái cách này.”

“......” Hướng Nghị nhìn đôi mắt trong sáng long lanh của cô, cúi đầu nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Có them một trải nghiệm đầy bất ngờ, lúc sau lái xe cũng quen tay hơn nhiều, Chu Lăng chậm rì rì lái đến đầu phố, chuyển khúc cua rồi lái xe về.

Các cửa hàng nhỏ ở hai bên đường có không ít người đứng ở cửa cắn hạt dưa nhìn ngắm tò mò, xem hơn nửa ngày, có người mở mồm hỏi Hướng Nghị: “Tiểu Hướng, đây là bạn gái của cậu hả?”

Chu Lăng chạy xe vút qua chào chị gái ấy một chút,“Chào chị.”

“Ôi chao xin chào xin chào.” Đối phương cười ha ha đáp lại.

Hướng Nghị dựa lên chiếc xe thể thao màu trắng phía sau, nhìn hai người đang chào hỏi nhau, khôngnói gì.

Cả con đường này đều là người quen biết, hang xóm láng giềng thân thiết, nhiều chuyện nhưng chẳng biết nói lời khéo léo. Đến giờ cơm trưa, chị gái phía trước đang nói chuyện với Chu Lăng kêu Hướng Nghị sang bên này ăn cơm, sau đó nhiều người thấy thế cũng đứng hết cả lên, thậm chí có người còn trực tiếp tiến về phía Chu Lăng giới thiệu các món ăn ngon của tiệm nhà mình.

Hướng Nghị đều từ chối hết: “không được, tôi phải về nhà nấu cơm cho bà nội.”

Chu Lăng đang nghe giới thiệu mấy món ăn ngon quay đầu lại nhìn anh, Hướng Nghị vẫy tay: “Lại đây.”

Chu Lăng mỉm cười nói với mọi người nếu lần sau có cơ hội nhất định sẽ đến ăn thử, sau đó lái con xe màu vàng cát đi về phía Hướng Nghị, đã thấy anh khóa cửa xong rồi.“anh phải về nhà ư?”

Hướng Nghị gật đầu,“đi thôi.”

Chu Lăng kinh ngạc chớp mắt, Hướng Nghị nhìn chằm chằm cô, hai người nhất thời cũng không nóichuyện. Sau khi nhìn nhau một lúc, cô làm như không có việc gì cười cười: “Em không đi đâu.”

Hướng Nghị cũng không thuyết phục thêm nữa: “Vậy em chờ anh một lát.”

một người cầm điện thoại đứng chờ còn phải đối phó với sự tò mò của các bác trung niên, Chu Lăng không có tâm tình gì cả, cho nên sau khi Hướng Nghị rời đi vài phút, trong ánh mắt tò mò của các vị láng giềng thân thiết, cô lái chiếc xe máy điện màu vàng cát chậm rì rì về phía tiểu khu Hướng Dương.

Hướng Nghị đã làm cơm cho bà cụ xong xuôi, vừa xuống dưới lầu đã nhìn thấy cô, cúi đầu ngồi ở trênxe nghịch điện thoại di động.

Chu Lăng nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt lên rồi cười tươi, “Em đèo anh đi.”

“Đèo anh để trút giận lên bức tường ư?” Hướng Nghị không nể nang nói thẳng.

“......” Chu Lăng trừng mắt, từ trên xe bước xuống,“Vậy anh đèo em nhé.”

Hướng Nghị nhìn cái chỗ ngồi xinh xắm kia: “Ngồi chật lắm.” Chiếc xe máy điện này chỉ được cái đẹp mắt chứ chẳng có tính ứng dụng trong thực tế gì cả, hai nữ sinh ngồi lên đã không thoải mái rồi, chứ đừng nói là một người đàn ông to lớn như anh.

Chu Lăng không cho là đúng: “Ngồi chật một chút cũng được mà.” Cho tới bây giờ cô chưa được ai đèo cả, ngay cả xe đạp cũng chưa được.

Hướng Nghị nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải thở dài thỏa hiệp, duỗi chân ra, cầm tay lái rồi ngồi sát hết mức có thể về phía trước.“Lên đây đi.”

Chu Lăng đưa tay nắm lấy bả vai anh, nâng chân ngồi lên, cũng may mà cô gầy, nhưng vẫn phải tiếp xúc với tấm lưng kiên cường và chỗ tựa phía sau chiếc xe trong một không gian chật hẹp. Hướng Nghị mang theo tâm trạng phức tạp xê dịch thêm về phía trước.

“Được rồi.” Chu Lăng ổn định xong, vỗ một cái lên bả vai của anh, ý bảo có thể đi rồi.

Hướng Nghị vặn tay ga, tốc độ chạy xe nhanh gấp ba lần so với Chu Lăng lao về phía trước.

Gió lạnh tấp vào mặt, cô rụt cổ lại, chôn mặt vào tấm lưng to lớn của người đàn ông phía trước.

Hướng Nghị nhìn thoáng qua chiếc kính chiếu hậu hình tròn, hai bên đầu của anh đều là những làn tóc đang bay múa, anh đưa tay gạt những sợi tóc đang bám ở trên cằm khiến anh hơi ngứa ấy ra, vừa buông tay, nó lại lập tức bay tới.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: [ Vở kịch nhỏ ]

Hỏi: Có biết tại sao anh Hướng lại không ngồi phía sau không?

Chị Lăng: Nghi ngờ kĩ năng lái xe của tôi ╭[╯╰]╮

anh Hướng: Mông quá to không ngồi phía sau được [⊙v⊙]

Tiền Tam Kim: Vì ngồi phía sau được ôm ấp dễ dàng hơn đó![doge]

Bình luận

Truyện đang đọc