SỬ THƯỢNG ĐỆ NHẤT KIẾM TU

Vừa rồi… Vừa rồi…

Kiều Tranh chớp mắt mấy cái, theo bản năng dời tay từ trên đầu Đường Tam Dương sang sờ trán mình, đến khi ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì mặt liền đỏ bừng.

Giống như toàn thế giới đột nhiên chói lóa, bốn phía không ngừng vang lên đủ loại âm thanh, nhạc tiên bay bổng không dứt bên tai.

“… Ta đại khái biết là chuyện gì… Ừ… Nếu không chúng ta đi theo xem, giúp một chút cũng tốt.” Kiều Tranh nói chuyện ấp a ấp úng, rõ ràng chưa tỉnh lại từ “diễm phúc bay tới”.

Cho nên y thế mà chủ động đề nghị đi giúp Nhạc Minh, có thể thấy rõ Kiều Tranh bây giờ nói không lựa lời, không có khả năng suy xét.

Nếu Kiều Tranh hiểu cái gì là thổ tào, cái gì là spam thì tình hình chắc hẳn sẽ thế này:

Đường Tam Dương nghi ngờ nhìn Kiều Tranh, phát hiện Kiều Tranh là đang nói thật hơn nữa còn hơi đỏ mặt… Dù bây giờ Kiều Tranh đang dịch dung thành bộ dáng phổ thông, nhìn qua hình như còn đẹp mắt hơn dáng vẻ vốn có.

Không biết tại sao, bỗng cảm thấy Kiều Tranh thế này hơi đáng yêu.

Khụ khụ. Có lẽ mắt thẩm mỹ của mình xảy ra vấn đề rồi.

Đường Tam Dương nghĩ.

“Ừ, ngươi biết thì chúng ta đi xem thử đi.” Đường Tam Dương ngượng ngùng dời ánh mắt, dáng vẻ đỏ mặt của Kiều Tranh dù hiếm thấy nhưng chẳng biết sao dường như hắn thấy không thích hợp.

Ừm, trước mắt đi xem chuyện đã.

Không bằng ăn yêu đan để tĩnh tâm chút.

Kiều Tranh ôm Đường Tam Dương hóa thành vệt sáng đỏ bay đi, không có tu sĩ khác ở, Đường Tam Dương tiện tay mở hộp trắng lấy một viên yêu đan cho vào miệng. Ừ, hương vị không tệ. Đường Tam Dương chẹp chẹp, cảm thấy linh khí trong đan điền hình như dồi dào hơn, chẳng qua không quá rõ. Nếu là trước khi hóa hình, nói không chừng phải ngủ một giấc dài để tiêu hóa. Đối với yêu thú, hóa hình chính là đường ranh giới rõ ràng, bất kể là sức thừa nhận của thân thể hay các mặt khác đều cao hơn không biết bao nhiêu bậc.

Đương nhiên, viên yêu đan hắn vừa ăn không liên quan gì đến yêu đan cấp cao thiếu nữ kia nói. Muốn lấy ra viên tốt nhất trong hai mươi viên, không chỉ cần nhãn lực mà cần cả vận may.

Tốc độ của Nhạc Minh rất nhanh, nhưng Kiều Tranh cũng không chậm. Chỉ cần phóng thần thức, miễn cưỡng có thể đuổi kịp bóng dáng Nhạc Minh.

Kiều Tranh thật sự tìm được dấu vết từ một góc ký ức.

Kiếp trước hình như Vệ Hàm Ương cũng chỉ xuất hiện trong ngày đại điểm kim đan đầu tiên, hai ngày sau chưa từng lộ mặt. Về sau không biết Kiều Tranh nghe được từ đâu, hình như Vệ Hàm Ương bị bắt cóc mới thế. Chỉ là rất ít người tin tin tức này, Vệ Hàm Ương là kim đan thượng phẩm hàng thật đó, lại còn là kiếm tu, là đệ tử đích truyền của Tam Nguyên kiếm đạo môn, kẻ nào to gan dám bắt cóc hắn chứ?

Ban đầu Kiều Tranh cũng không tin, nghe tai này lọt tai kia nên không nhớ được ngay. Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Nhạc Minh mới chợt lóe linh quang nghĩ đến chuyện này.

Nhưng hẳn là không có chuyện gì, cuối cùng Vệ Hàm Ương vẫn xuất hiện ở Tam Nguyên kiếm đạo môn mà, chỉ là nghỉ ngơi một thời gian thôi. Nếu tin tức kiếp trước mình nghe được không sai, bây giờ Nhạc Minh chắc là đang đi cứu Vệ Hàm Ương. Đối với đệ tử là trọng điểm bồi dưỡng, tông môn sẽ không tùy tiện để người đó chết.

Nhạc Minh đúng là có được tin tức chính xác từ chỗ trưởng lão kỳ hóa thần, trong nhẫn cất đèn Trưởng Hồn của Vệ Hàm ương để tiện cho hắn tìm ra địa điểm cụ thể. Trưởng lão kỳ hóa thần bói một quẻ cho Vệ Hàm Ương thấy không phải điềm đại hung nên không đi cùng. Chẳng qua vì lý do an toàn vẫn giao cho Nhạc Minh một tấm phù Phân Thân, nếu thật sự gặp nguy hiểm cũng có thể ngăn cản một chút. Tấm phù này có thể phát huy uy lực của tu sĩ kỳ hóa thần, có điều thời gian duy trì ngắn, chỉ đủ để chạy trốn.

Nhạc Minh tăng tốc chạy đến chỗ Vệ Hàm Ương, tất nhiên cũng cảm thấy đám Kiều Tranh đuổi theo. Bình thường Nhạc Minh không cần người giúp nhưng Đường Tam Dương là người hắn công nhận, Vệ Hàm Ương với Kiều Tranh hình như quan hệ không tệ, họ chạy đến giúp cũng không sao.

Nhạc Minh nghĩ ngợi, cố ý giảm tốc độ, chờ Kiều Tranh và Đường Tam Dương theo kịp.

Không đến một nén nhang, Kiều Tranh và Đường Tam Dương đã hội hợp với Nhạc Minh.

Thật ra Kiều Tranh hơi hối hận, nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, nào có đạo lý thu lại càng đừng nói do chính y chủ động đề xuất.

Kiều Tranh hối hận cũng không thể đưa mặt ra nhận vả. Chỉ trách mình bị Tam Dương hôn một cái liền chóng mặt, căn bản không khống chế đã nói thành lời OJZ.

Kiều Tranh chỉnh đốn tâm trạng, nhìn thấy Nhạc Minh chờ ở phía trước, thầm nghĩ nếu lát nữa Nhạc Minh bảo họ đừng can thiệp, y tuyệt đối sẽ khách sáo mấy câu rồi quay người bỏ đi, thế là vẹn cả đôi đường.

“Vệ sư đệ bị bắt cóc rồi.” Nhạc Minh tỏ ý với Kiều Tranh và Đường Tam Dương, vẻ mặt khá nặng nề, chắc hẳn tâm trạng hắn cũng không tốt, Vệ Hàm Ương thế mà bị người ta bắt đi ngay dưới mí mắt hắn!

Hóa ra tin tức kia là thật!

Đây là phản ứng đầu tiên của Kiều Tranh, trong lòng lập tức nổi lên cảm giác bất an, Nhạc Minh không phải định xem hai người như trợ giúp đấy chứ.

“Gặp lại là có duyên, không bằng mời hai vị theo ta đi xem sao.” Nhạc Minh nói tiếp.

… Đã nói đến thế rồi, chẳng lẽ có thể từ chối? Hơn nữa còn là tự mình đưa đến cửa.

Kiều Tranh âm thầm mắng Nhạc Minh không hiền hậu, ngoài mặt vẫn nở nụ cười chân thành, “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đường Tam Dương cũng góp lời, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tranh thủ thời gian đi.”

Aaa, bộ dạng Tam Dương nghiêm túc trịnh trọng đáng yêu muốn nổ!

Trong lòng Kiều Tranh không khỏi nhộn nhạo, cảm giác khó chịu ban nãy đã bị ném lên chín tầng mây rồi.

Nhạc Minh gật đầu, tăng tốc độ ngự kiếm, nghênh ngang rời đi, Kiều Tranh và Đường Tam Dương cũng theo sát đằng sau.

Lại nói đến Vệ Hàm Ương.

Muốn chết hay muốn sống, vấn đề này cơ bản không thể xem là vấn đề.

Vệ Hàm Ương đương nhiên muốn sống.

Nhưng hắn không muốn sống như lô đỉnh. Lô đỉnh chính là một thứ đồ chơi của tu sĩ. Tu sĩ sau khi bị thải bổ, chẳng những cắt đứt đạo đồ, tu vi mai một mà người cũng chẳng sống được bao lâu. Nếu tu sĩ thải bổ có chút lương tâm sẽ tìm các loại đồ tốt tẩm bổ cho lô đỉnh, số lần và thời gian thải bổ cũng hạn chế, dù sao tiết kiệm thì dùng được lâu cũng là đạo lý quyết định.

Nhưng đối với Cửu Âm Tuyệt Mạch, không có tu sĩ nào sẽ bằng lòng tách thời gian thải bổ.

Tu sĩ có Cửu Âm Tuyệt Mạch sống không lâu, lại vì quá quý giá nên có tiền lệ nửa đường bị cướp đi, bởi vậy hầu hết tu sĩ đều ôm suy nghĩ thêm lần nào được lần đó, căn bản không xem lô đỉnh ra gì.

Vệ Hàm Ương không chỉ muốn sống mà còn muốn sống tốt.

Cho dù Đào Hồng có nói lời dễ nghe hơn nữa cũng không lay động được ý chí của hắn.

Chỉ là lời đương nhiên không thể nói rõ ra.

Vệ Hàm Ương trực gián sư huynh sẽ đến rất nhanh, bây giờ nên kéo dài thời gian.

“Chủ thượng nhà ngươi có vẻ rất hợi hại, ngươi có thể kể thêm không?” Vệ Hàm Ương cười, hỏi.

Đào Hồng lúc nhắc tới chủ thượng, vẻ mặt dịu dàng hơn nhiều, “Ngươi nghĩ thông rồi? Tốt lắm. Không ngại nói cho ngươi, chủ nhân nhà ta là thiên quân, cách phi thăng chỉ có một bước, ở đại thế giới cũng là nhân vật có danh tiếng. Thể chất Cửu Âm Tuyệt Mạch của ngươi dù hiếm thấy nhưng tu vi vẫn hơi thấp. Chờ đến thượng giới ta sẽ giúp ngươi sớm thành anh, lô đỉnh Cửu Âm Tuyệt Mạch kỳ nguyên anh, sợ là thiên quân ra tay cũng không có quà lớn như thế. Chủ thượng tất nhiên sẽ tha thứ sự liều lĩnh trước kia của ta.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Chỉ là tại hạ có một chuyện không rõ, hi vọng tiền bối giải đáp, gỡ bỏ nghi vấn trong lòng vãn bối.” Vệ Hàm Ương cung kính nói.

“Ngươi nói nghe thử.”

“Tiền bối đến từ đại thế giới, hẳn là thần thông quảng đại.” Vệ Hàm Ương trầm tư một hồi, nói tiếp, “Tiền bối đã mang tại hạ đến chỗ này, sao không trực tiếp đi đại thế giới? Chẳng lẽ… tiền bối không sợ sư môn tại hạ tìm đến sao?”

Câu hỏi này của Vệ Hàm Ương vô cùng mạo hiểm.

Bởi vì người trước mắt này rất có thể sớm mang hắn đi đại thế giới nhưng Vệ Hàm Ương không thể không hỏi, hỏi rõ sẽ biết nguyên nhân, càng có thể biết thời gian dừng lại ở thế giới Thần Nguyên. Nếu nắm chuẩn thời cơ, chưa hẳn không thể lén lút truyền tin tức ra ngoài, như thế thì sư môn tới cứu mình cũng chắc chắn thêm mấy phần.

“Đương nhiên là ngươi không biết.” Mặt Đào Hồng hiện vẻ kiêu căng, “Đại thế giới đến trung thế giới dễ dàng hơn trung thế giới đi đại thế giới nhiều. Muốn mang ngươi từ thế giới Thần Nguyên về thế giới Thiên Nguyên, chẳng những cần thiên thời địa lợi mà chủ thượng cũng phải giúp ta, bây giờ chưa đến lúc.” Đào Hồng lắc đầu, nhìn Vệ Hàm Ương rồi đột nhiên cười, ” Hơn nữa, đại sư huynh nhà người tuy không phải thể chất lô đỉnh nhưng là kim đan thượng nhất phẩm, ở đại thế giới Thiên Nguyên cũng hiếm có. Chủ thượng nhà ta xưa nay thích nhất tu sĩ thiên tài tiềm lực vô hạn như thế, sư huynh ngươi là nhân tài há có thể mai một ở thế giới nhỏ bé. Sư huynh đệ các ngươi cùng đầu nhập dưới trướng chủ thượng chắc hẳn sẽ thành giai thoại.” Trong mắt Đào Hồng dần hiện lên ý vị tình thế bắt buộc, “Ta cố tình ở đây chờ sư huynh ngươi tự chui đầu vào lưới lẽ nào không tốt?”

Vệ Hàm Ương giật mình, đang định nói gì đó chợt có một luồng kiếm ý hùng hồn cực lớn càn quét qua chỗ hắn và Đào Hồng, mà luồng kiếm ý là thứ Vệ Hàm Ương cực kỳ quen thuộc.

“Tại hạ đến tự chui đầu vào lưới.” Nhạc Minh giơ kiếm đứng trước sơn động lạnh lùng nhìn Đào Hồng, nói.

Trong lòng Vệ Hàm Ương khẽ động, cảm thấy đại sư huynh lúc này thật sự đẹp trai đến không có bạn bè.

Đẹp trai đến không có bạn bè: ý chỉ người đẹp trai quá, tính cách tốt quá nên bị người khác ghen tị, xa lánh

Kiều Tranh ở phía sau bĩu môi, kiếm tu đúng là biết đoạt danh tiếng!

Bình luận

Truyện đang đọc