SỰ Ỷ LẠI NGUY HIỂM

Hôm nay là lần thứ hai Trần Vận Thành nhìn thấy cô bé kia ở ngã tư.

Cô bé trông khoảng bảy tám tuổi, có lẽ là hơn thế nữa, nhưng vì rất gầy, nên chiếc quần dài mặc ở trên người trông rất rộng, quần áo mặc dù không bẩn, nhưng hình như đã bị giặt đi giặt lại quá nhiều lần nên đã phai màu.

Cô bé thường xuất hiện ở ngã tư vào lúc người ta đi làm và tan tầm nhiều nhất, cô bé sẽ cùng băng qua đường cái với đám đông người qua đường, đôi mắt to tròn tìm kiếm mục tiêu có thể ra tay. Nhưng vận may của cô bé không tốt lắm, hôm qua Trần Vận Thành nhìn thấy cô bé đi qua đi lại ở ngã tư rất nhiều lần nhưng không tìm được người để ra tay, mà hôm nay lúc cô bé vừa giơ tay ra, thì có một anh cảnh sát giao thông đi xe máy tới ngã tư để điều khiển giao thông, cô bé giật mình nhanh chóng rụt tay lại, đút hai tay vào trong túi áo, rồi dọc theo rìa đường chậm rãi rời đi.

Trần Vận Thành thu hồi ánh mắt, nghiêng hai chân của chiếc ghế dưới người, cơ thể ngửa ra sau, cánh tay ôm sau đầu, hai chân dài gác trên quầy hàng, tiếp tục xem trận bóng trong ti vi.

Cho đến khi có một vị khách già tới mua thuốc lá, Trần Vận Thành mới thả hai chân xuống khỏi quầy hàng, mở tủ kính lấy thuốc cho ông.

Vị khách già một tay nhận thuốc lá, một tay tìm bật lửa trên người nói: “Mấy ngày nay nhiệt độ giảm rồi.”

Trần Vận Thành nói: “Vâng ạ, nên lấy áo khoác ra mặc rồi.”

Vị khách già gật đầu, ông tìm thấy bật lửa trên người, bèn châm một điếu thuốc vừa hút vừa đi ra ngoài.

Không biết có phải vì quá lạnh hay không mà mấy ngày nay cứ đến tầm tám chín giờ tối là tiệm tạp hóa nhỏ của Trần Vận Thành lại chẳng buôn bán được gì, anh kéo cửa cuốn xuống một nửa, để ánh sáng và tiếng động trong cửa hàng từ dưới cánh cửa lộ ra bên ngoài, như vậy mấy vị khách quen đến mua thuốc sẽ ở bên ngoài gõ cửa cuốn, sau đó chui đầu vào từ phía dưới.

Mà Trần Vận Thành ngồi bên trong xem ti vi cũng sẽ không bị lạnh, để một cái máy sưởi nhỏ ở bên chân, cũng đủ làm ấm cả tiệm tạp hóa có diện tích không lớn rồi.

Trên ti vi đang chiếu một bộ phim chiến tranh gián điệp, Trần Vận Thành xem hơi lơ đãng, cho đến khi anh chợt nghe thấy bên ngoài có người dùng sức gõ cửa cuốn, bèn theo bản năng ngồi thẳng người lại kêu: “Cứ vào là được, vẫn chưa đóng cửa đâu.”

Một cô gái trẻ bế đứa con nhỏ ở trong tay gian nan chui vào từ dưới cửa cuốn.

“Gia Gia?” Trần Vận Thành hơi ngạc nhiên: “Sao lại là em?”

Cô gái đó tên là Cố Dao Gia, thực ra Trần Vận Thành cũng không biết tên đầy đủ của cô, chỉ biết cô là bạn gái của Chu Ngạn, bình thường nghe Chu Ngạn gọi cô là Gia Gia nên cũng gọi cô là Gia Gia luôn.

Tóc Cố Dao Gia hơi bù xù, cô vén tóc, hơi thở không quá ổn định nói: “Anh Thành, hôm nay anh có gặp Chu Ngạn không?”

Trần Vận Thành lắc đầu.

Cố Dao Gia bế đứa con không an phận cứ vươn tay ra ở trong ngực, cô cúi đầu nhìn đứa bé, nói: “Anh ấy vẫn chưa về, em gọi điện thoại cho anh ấy cũng không được, không biết anh ấy đi đâu rồi.”

Trần Vận Thành nói: “Cậu ấy không đến tìm anh.”

Cố Dao Gia hỏi: “Vậy anh tìm anh ấy giúp em được không?”

Trần Vận Thành cầm điện thoại lên, trước tiên ấn số Chu Ngạn, nhưng lại phát hiện ra điện thoại của đối phương đã tắt máy, anh bèn nhìn Cố Dao Gia hỏi: “Liệu cậu ấy có tới KTV không?”

Cố Dao Gia nói: “Anh ấy nghỉ việc rồi.”

“Nghỉ việc?” Trần Vận Thành khó hiểu hỏi: “Sao lại phải nghỉ việc?”

Cố Dao Gia lắc đầu.

Trần Vận Thành do dự một chút, rồi cầm điện thoại ấn số Trương Văn Dũng, điện thoại kêu lên mấy tiếng nhưng đối phương không bắt máy, anh cúp máy, nhìn dáng vẻ Cố Dao Gia ôm đứa con trông cực kỳ đáng thương nói: “Để anh tới KTV tìm người hỏi xem, em có muốn đi cùng anh không?”

Cố Dao Gia nói: “Em không đi đâu, cục cưng không khỏe lắm.”

Trần Vận Thành gật đầu: “Vậy em về trước đi.”

Cố Dao Gia bế con về trước.

Trần Vận Thành tắt đèn trần trong tiệm tạp hóa, lúc ra khỏi cửa cuốn thì nhìn thấy bóng lưng Cố Dao Gia.

Cố Dao Gia trông rất trẻ, mặc dù đã sinh một đứa con, Trần Vận Thành nghi cô còn chưa tới 20 tuổi. Cô và Chu Ngạn qua lại với nhau tầm ba tháng thì chuyển tới sống chung với nhau, sau đó là có thai rồi sinh con, hai người thuê nhà ở một chung cư cũ cách tiệm tạp hóa nhỏ của Trần Vận Thành mấy phút đi bộ, đến giờ vẫn chưa đi đăng ký kết hôn.

Trần Vận Thành kéo cửa cuốn xuống, dùng chân đạp một chút rồi khóa ngoài, sau đó quấn chặt áo khoác đi về hướng ga tàu điện ngầm.

Cái áo khoác này mua đã gần ba năm, lúc mua không đắt lắm, thỉnh thoảng sẽ có một chiếc lông vũ chui ra khỏi lớp vải, cho đến bây giờ, Trần Vận Thành không biết liệu đó có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, mà anh cứ cảm thấy cái áo này ngày càng mỏng.

Hay là mấy ngày nữa đi mua một cái mới nhỉ, Trần Vận Thành vừa bước về phía trước vừa tính toán ở trong lòng.

Cho dù bên ngoài thời tiết có lạnh đến đâu đi chăng nữa, thì bên trong ga tàu điện ngầm vẫn rất ấm áp, hơn nữa đã qua giờ tan tầm cao điểm rồi nhưng người vẫn chẳng ít đi, Trần Vận Thành chen vào trong toa tàu điện ngầm nhưng không có chỗ ngồi, anh bèn đứng trong góc, lấy điện thoại ra xem thử, nhưng không thấy Trương Văn Dũng gọi điện lại cho mình. Thực ra lâu lắm rồi anh và Trương Văn Dũng không liên lạc với nhau, nếu không phải vì chuyện của Chu Ngạn, anh cũng chẳng muốn liên hệ với những người như Trương Văn Dũng.

KTV mà Chu Ngạn làm việc tên là Hào Quang Thế Giới, là một KTV mới mở, địa chỉ nằm trên một con phố đầy quán bar và nhà hàng. Khoảng ba tháng trước Chu Ngạn tới đó làm việc chung với Trương Văn Dũng, anh ta làm nhân viên phục vụ ở KTV, gặp được Trương Văn Dũng – tên côn đồ đến đó gây chuyện.

Cửa của KTV là hai tấm kính tự động, có người đến gần cửa sẽ tự động mở ra hai bên, sàn nhà ở chính giữa có trải một tấm thảm màu đỏ, trên đó viết mấy chữ lớn màu vàng cực kỳ tầm thường: Chào mừng quý khách.

Lúc Trần Vận Thành bước vào thì đi ngang qua một người đàn ông đang đi ra ngoài, khoảng cách quá gần nên hai người đều nghiêng người sang.

Người đàn ông đó cao hơn Trần Vận Thành, bản thân Trần Vận Thành cao 1m81, anh đoán có lẽ đối phương cao khoảng 1m87 đến 1m88, mặc một cái áo khoác dáng dài màu đen, dưới chân giẫm giày da đen kịt sáng bóng.

Khoảnh khắc bước ngang qua nhau, Trần Vận Thành theo bản năng nghiêng đầu nhìn người đàn ông đó, vừa khéo người đó cũng cúi đầu nhìn anh, vì vậy Trần Vận Thành cũng nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng hơi lạnh lùng đó.

Trần Vận Thành sửng sốt, anh dừng bước, nhưng người đàn ông đó đã ngẩng đầu đi ra ngoài, Trần Vận Thành quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng lưng và mùi nước hoa thoang thoảng của người đó.

Cửa kính từ từ đóng lại, Trần Vận Thành đứng im không nhúc nhích, anh nhìn thấy người đàn ông đó đi về phía một chiếc Land Rover màu xám đậm đang đỗ ở ven đường, khi người đàn ông đến gần, đèn của Land Rover chớp nháy liên tục.

Trần Vận Thành cách tấm cửa kính cứ nhìn mãi cho đến khi người đàn ông đó lên xe, rồi anh mới hít sâu một hơi quay đầu đi vào bên trong.

Có nhân viên phục vụ ra đón, hỏi anh có phải tới hát hay không.

Trần Vận Thành lắc đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang phục vụ ở quầy bar, anh bèn đi tới hỏi: “Tiểu Âu, anh Dũng có ở đây không?”

Tiểu Âu mặc đồng phục của nhân viên phục vụ đứng trong quầy bar ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt Trần Vận Thành bỗng chốc hơi ngạc nhiên nói: “Anh Thành, lâu lắm rồi không gặp anh.”

Trần Vận Thành mỉm cười rồi lại hỏi: “Hôm nay anh Dũng không có ở đây à?”

Tiểu Âu lắc đầu: “Giờ bình thường mà không có chuyện gì thì anh Dũng không tới đâu ạ.” Nói xong, cậu ta thử dò xét: “Anh Thành, anh có việc gì thì trực tiếp gọi điện cho anh Dũng đi.”

Trần Vận Thành không kể chuyện Trương Văn Dũng không nghe điện thoại của anh, mà hỏi: “Chu Ngạn thì sao? Hôm nay em có gặp cậu ta không?”

Tiểu Âu nói: “Chu Ngạn nghỉ việc mấy ngày rồi.”

Trần Vận Thành nhớ tới lời của bạn gái Chu Ngạn, hóa ra là nghỉ việc thật, anh hỏi: “Sao Chu Ngạn lại nghỉ việc?”

Tiểu Âu lắc đầu, cậu ta cúi đầu máy móc chỉnh lại mấy cái thẻ ở trong tay, sau đó ngẩng đầu lên hạ thấp giọng nói với Trần Vận Thành: “Mấy ngày trước em nghe thấy hình như Chu Ngạn cãi nhau với anh Dũng, không biết có phải là vì vậy mà nghỉ việc hay không.”

Trần Vận Thành bèn hỏi: “Bọn họ cãi nhau vì chuyện gì?”

Tiểu Âu thấp giọng nói: “Không biết, nhưng em nghe nói hình như là Chu Ngạn muốn mượn tiền.”

Trần Vận Thành gật đầu, anh nói với Tiểu Âu: “Cảm ơn cậu.” Sau đó từ đại sảnh KTV đi ra ngoài.

Lúc ra khỏi cửa, Trần Vận Thành lại lấy điện thoại ra thử ấn số Chu Ngạn, vẫn chưa mở máy, anh cũng chẳng nhận ra, chiếc Land Rover mà ban nãy người đàn ông mặc áo khoác màu đen bước lên vẫn đang đậu ở ven đường, đã tắt đèn nhưng chưa hề chuyển động.

Bình luận

Truyện đang đọc