Chương 30:
“Hóa ra cuộc họp quan trọng của Tổng giám đốc Bùi chính là Diệp Tâm?” Chị Hy và Diệp Uyển bước vào, nhìn thấy hai người họ cùng ở trong văn phòng, châm chọc nói.
Hoắc Phong Lãng và Diệp Tâm liếc mắt nhìn nhau, đang muốn giải thích, Diệp Uyển mặt không biểu cảm ngồi lên ghế sofa, bây giờ cô đã không còn có một chút cảm giác gì với Hoắc Phong Lãng nữa rồi, chỉ là vở kịch này vẫn chưa diễn xong.
“Chị Hy, Phong Lãng cũng chỉ vì công ty, giống như thông báo đã viết, anh và Tâm thanh bạch, đúng không? Vị hôn phu của em…” Tuy Diệp Uyển nhìn Hoắc Phong Lãng nói ra những lời này, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng, không hề có một chút ấm áp nào.
“Đúng!” Hoắc Phong Lãng vội vàng ngồi xuống bên người Diệp Uyển: “Diệp Uyển, em có thể nghĩ như vậy chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với anh, có thể lấy được em chính là may mắn của anh!”
Trong lòng Diệp Uyển cười lạnh, yên lặng duy trì khoảng cách với anh ta, cho chị Hy một ánh mắt.
“Đây là hợp đồng mà đạo diễn Trần đã ký và gửi tới, Diệp Uyển cũng đã ký tên rồi, chỉ còn thiếu con dấu của Tổng giám đốc Bùi thôi.” Chị Hy khí phách ném hợp đồng lên bàn, khiến Diệp Tâm hận đến căn răng.
Hoắc Phong Lãng mơ hồ: “Em thật sự muốn tái nhậm chức? Diệp Uyển, chuyện này anh không đồng ý.”
Diệp Uyển “a” một tiếng: “Nguyên nhân là gì? Sợ em đoạt hết tài nguyên của Tâm ? Em thật sự muốn biết rốt cuộc ai mới là vị hôn thê của anh, ai mới là người ngoài.”
Cô thản nhiên nhìn Diệp Tâm, lại khiến Hoắc Phong Lãng hoảng hồn.
“Diệp Uyển, đừng làm loạn nữa!” Anh ta nghiêm mặt: “Chúng ta sẽ kết hôn nhanh thôi, bây giờ em tái nhậm chức, không phải là muốn buông bỏ anh sao? Em thật sự bỏ được?”
Diệp Tâm ở bên cạnh cũng xen vào một câu: “Hơn nữa, chỉ là một nhân vật nữ số hai, rõ ràng bọn họ không coi trọng cô, Diệp Uyển, cô đừng bị bọn họ lợi dụng, nhất định phải từ chối.”
Theo Diệp Tâm, chỉ cần Hoắc Phong Lãng giúp cô ta, Diệp Uyển sẽ không có khả năng nhận vai diễn này, dù sao Hoắc Phong Lãng đã từng vì cô ta mà bỏ qua rất nhiều cơ hội của Diệp Uyển, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, ngay cả chị Hy cũng không nhìn nổi nữa.
“Tổng Giám đốc Bùi, Diệp Uyển cũng là nghệ sĩ có hợp đồng với công ty, anh nâng cao đạp thấp như vậy công bằng sao?”
Diệp Tâm “hừ” một tiếng: “Cô thì biết cái gì?” Sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Uyển, cầm lấy phần hợp đồng kia: “Loại hợp đồng nhỏ này, cô vốn chướng mắt, đúng không? Bởi vì hoàn toàn không xứng với thân phận Ảnh hậu Kim Vũ của cô. Diệp Uyển, nói với bọn họ, cô sẽ không…”
“Cô là người đại diện của tôi sao? Vì sao kế hoạch làm việc của tôi lại phải nghe theo sự sắp xếp của cô!” Diệp Uyển đứng dậy, ngồi giữa hai người bọn họ khiến cô buồn nôn.
Giọng nói lạnh lùng của cô vang vọng trong văn phòng: “Phong Lãng, em chỉ hỏi anh, bộ phim này, anh có để em diễn hay không?”
Diệp Tâm thở phì phì phản bác một câu: “Cô chính là ghen tị, muốn đoạt lấy sự nổi bật của tôi.”
“Cô Diệp, tôi đang nói chuyện với vị hôn phu của tôi, nếu cô còn nói thêm một câu nữa tôi sẽ dùng thân phận nữ chủ nhân của công ty giải trí Huy Hoàng đuổi cô ra ngoài!” Diệp Uyển lạnh giọng nói, cô sẽ không nhẫn nhịn nữa.
“Cô…” Diệp Tâm bị nghẹn không nói thành lời.
Hoắc Phong Lãng cau mày, đánh giá biểu cảm của Diệp Uyển, nhiều năm rồi, Diệp Uyển chưa từng tức giận như vậy trước mặt anh ta, loại cảm giác này khiến anh ta rất không thoải mái, chuyện này sớm muộn cũng phải có kết quả, kéo dài càng lâu sẽ càng phiền toái, anh tacầm lấy hợp đồng trên bàn: “Tất cả đừng nói nữa, chuyện này anh sẽ suy nghĩ thật kỹ, chậm nhất là ngày mai anh sẽ có câu trả lời cho em.”
Diệp Uyển thản nhiên đáp: “Được.”
“Cơ thể em không thoải mái, đi trước!” Diệp Tâm cố ý nói một tiếng, bước nhanh ra ngoài, nhìn qua tức giận không nhẹ.