SỦNG BẢO BỐI NHƯ THẾ NÀO

Vào khoảng 14, 15 giờ.

Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, Trì Viễn tính dậy đi mở nhưng là Vô Hỷ đã bật dậy, miệng không ngừng chửi rủa.

“Ai đấy?”, bực bội mở cửa, một bóng đen lao lên làm cậu suýt té xuống sàn, may mà Trì Viễn kịp đỡ cậu lại.

“Viễn ca ca, chiều mát nha!”, Mỹ Ái đang đu trên người anh trai mình hướng Trì Viễn cười toe toét.

Tú An đang đứng ở cửa cũng bước vào nhà, không quên tháo Mỹ Ái khỏi Vô Hỷ, giúp cô bé thay dép đi trong nhà, thành thục không khác gì Trì Viễn.

Nhìn một màn như vậy, Vô Hỷ bất giác nhìn Trì Viễn, không khỏi cảm thán, có khi nào cùng lò ra không? Sao y chang nhau vậy nhỉ?

“Cả, anh lại không chịu mặc quần!”, tay rãnh rang lật tạp chí trên bàn, miệng thì nhai quýt được Tú An đưa cho, nhưng mà mắt vẫn không tránh khỏi đánh giá qua anh mình.

Vô Hỷ với cái áo rộng thùng thình, lại còn có họa tiết chim thú, mặt thờ ơ đặt nước lên bàn, bất mãn nhìn em gái đang trưng ra bộ dạng chủ nhà.

“mày tới đây làm gì? Hôm nay không đi học?”, đặt mông xuống ghế đối hiện, Vô Hỷ nhàm chán hỏi.

“Trường cho nghỉ đợi thầy cô chấm thi, em sực nhớ đến con heo ồn ào từng bị bán đi nên hôm nay qua thăm lại, không nghĩ… được chăm béo lên rồi kìaaa”, khuôn mặt đau khổ nhìn anh trai, lại còn khoa trương giả vờ xỉu. Vô Hỷ giật giật khóe môi “không chấp trẻ ranh”.

“Tiểu An, Mỹ Ái có làm khó gì em không?”, Trì Viễn đặt thêm trái cây lên bàn, ngồi cạnh Vô Hỷ, cậu theo phản xạ ăn trái cây từ tay Trì Viễn đưa tới. Mỹ Ái suýt cắn trúng tay Tú An, hình như hình ảnh kia có chút quen thuộc nha.

“Không anh”, Tú An cười nhẹ.

“Nếu nó dám hành hung em, nhớ gọi báo anh! Mấy roi vào mông nó sẽ làm nó tởn tới già a!”, Vô Hỷ xen vào, giọng điệu thích thú. Trì Viễn nhướng mày nhìn cậu.

Mỹ Ái tức giận đứng bật dậy đáp lời: “Đến má còn chưa dám tét em! Anh nghĩ anh dám chắc?!”

“Tao là anh mày, tao thay má đánh mày đâu có sao!!!”, Vô Hỷ đứng lên theo, phải để Tú An và Trì Viễn lôi hai anh em này vào lòng mà dỗ dành, hai người mới tạm thời đình chỉ chửi lộn.

Tú An thở dài giải vây, “Ái Ái ngoan lắm anh, chỉ là tối hơi nháo một chút”, Tú An liếc nhìn Mỹ Ái đang có ý phản bác, lại phải không cam lòng mà im lặng.

“Ừm. Vấn đề này anh hiểu, không tránh khỏi con mèo nhà anh cũng vậy”, hắn xoa đầu ai đó mặt dần đỏ bừng nhìn mặt đất.

[Trao đổi ánh mắt]

Vô Hỷ [cảm giác ê mặt]

Mỹ Ái [ủa, tưởng mất hết cảm xúc rồi?]

Vô Hỷ [mày đói đánh tới mức này hả?!]

Mỹ Ái [thương em gái một chút là anh chết hả?!]

Vô Hỷ [thương mày không nổi thì thương như thế nào?!]

Mỹ Ái [vô ơn! Giả tạo!]

Vô Hỷ [mặt dày! Vô sỷ!]

[HỨ!], đồng thời hất mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc