SỦNG CHỨNG - MỘC VŨ NGUYỆN

Cô quay mặt sang, ngước hàng mi cong dài, nhẹ giọng hỏi anh: "Hạ Thành, có phải bây giờ trông em xấu lắm không?"

Chắc chắn lúc này sắc mặt cô rất bợt bạt, dung nhan tiều tụy vì bệnh tật. Thực ra cô không muốn cho anh thấy mình trong dáng vẻ này đâu.

Anh cụp mi nhìn cô một lát, tầm mắt chậm rãi lướt qua gương mặt gầy yếu, chiếc cằm nhòn nhọn của cô, yết hầu anh lăn lộn, trả lời với vẻ cực kỳ nghiêm túc: "Không xấu, em rất xinh đẹp."

Nghe anh nói vậy, đôi mắt Ngu Thanh Vãn liền cong lên, nở nụ cười.

Hạ Thành cúi đầu, lòng bàn tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng ngậm đôi môi khô khan tái nhợt của cô, mãi tới khi cánh môi của cô trở nên đỏ au ướt át một lần nữa.

Anh thì thầm: "Cố gắng chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa, chờ em hết bệnh, chúng ta sẽ về nhà, được không?"

Cô cười gật đầu: "Vâng."

...

Chiều hôm sau, khi Hạ Thành về nhà lấy quần áo, Ngu Thanh Vãn bất ngờ tỉnh dậy.

Hạ Minh Phi và Đàm Nghiên đều đang ở trong phòng bệnh. Thấy cô thức tỉnh, Hạ Minh Phi vội vàng bước tới rót một ly nước cho cô, ánh mắt lo lắng hỏi cô có đói bụng không.

Ngu Thanh Vãn lắc đầu, chợt lên tiếng: "Chị, bác sĩ Đàm, em muốn nhờ hai người một việc."

Cô dừng lại một lát, giọng nói bất giác trở nên nghẹn ngào.

"Làm phiền hai người, hãy trông chừng anh ấy, nhất định không thể để anh ấy làm chuyện điên rồ."

Mặc dù hôm ấy Hạ Thành đã hứa hẹn với mình, nhưng Ngu Thanh Vãn vẫn không thể yên lòng.

Hiểu được ý của cô, Hạ Minh Phi không kìm được cơn xúc động trong lòng, cô ấy cầm bàn tay gầy trơ xương của cô, run rẩy an ủi cô: "Thanh Vãn, rồi sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi, em đừng bỏ cuộc..."

Ngu Thanh Vãn cố gắng nhúc nhích khóe miệng, ngẩn người nhìn phong cảnh tiêu điều ngoài cửa sổ.

"Em biết. Nhưng mà, lỡ thật sự có một ngày..."

Tính cách của anh ấy cố chấp như thế, bảo cô phải yên tâm như thế nào đây.

...

Ban đêm, bên trong hàng lang tầng cao nhất của bệnh viện lặng ngắt như tờ, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu xuống từ trên đỉnh đầu.

Đàm Nghiên bước lên tầng, thấy Hạ Thành đang đứng ngoài hành lang phòng bệnh, còn có luật sư của tập đoàn Hạ Thị ôm máy tính ngồi bên cạnh đang gõ chữ liên tục.

Luật sư cẩn thận lên tiếng: "Tổng giám đốc Hạ, dựa theo yêu cầu của anh, toàn bộ di sản của anh sẽ được hiến tặng cho Hiệp hội Cứu trợ người mắc bệnh về máu và ngân sách từ thiện của Hội Chữ thập đỏ, ngoài ra, anh còn có yêu cầu nào khác trong di chúc không..."

Nghe thấy lời nói của luật sư, con ngươi trong mắt Đàm Nghiên co rụt lại, chợt nhận ra được điều gì.

Hạ Thành đang lập di chúc.

Di chúc của anh.

Đôi mắt Đàm Nghiên đỏ ngầu, lập tức túm chặt cổ áo anh, muốn khiến anh tỉnh táo lại: "Hạ Thành, mẹ kiếp có phải cậu điên rồi không hả?!"

Đàm Nghiên biết anh điên, nhưng không ngờ chấp niệm của Hạ Thành đã sâu đậm đến mức này.

Hạ Thành đẩy anh ấy ra, cảm thấy đầu óc của mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Khóe môi anh khẽ nhúc nhích, đôi mắt tối đen sâu thẳm bình tĩnh đến mức khiến người ta run sợ, dường như dưới đáy mắt ẩn chứa cảm xúc bị đè nén đến mức gần như cố chấp.

"Tôi không điên."

Đàm Nghiên nhìn chằm chằm vào mặt anh quát lớn: "Cậu cho rằng Thanh Vãn muốn thấy cậu cùng chết với cô ấy chắc?!"

"Đàm Nghiên, cậu biết không?"

Hạ Thành bỗng lên tiếng ngắt lời anh.

Anh nhếch môi cười tự giễu, vệt ửng đỏ chợt nổi lên trên đuôi mắt anh, toàn bộ cảm xúc mà anh vẫn kìm nén suốt mấy ngày qua hoàn toàn bùng nổ vào thời khắc này, thậm chí mạch máu trên cổ cũng gồ lên.

"Nếu không có cô ấy, tôi cũng sẽ không sống đến ngày hôm nay."

Nếu trước kia anh không gặp Ngu Thanh Vãn trong hành lang tồi tàn ấy, không thấy được ánh mắt chứa đầy khát vọng sống và hy vọng của cô, có lẽ anh đã sớm chết trong những trận đánh nhau với bọn đòi nợ, chết trong đống bùn lầy tối tăm.

Thực ra đối với Hạ Thành, thế giới này nhàm chán hết sức, không có gì đáng để anh lưu luyến.

Trước kia anh không hiểu tình yêu, cũng chưa từng được ai yêu thương.

Chính cô đã dạy cho anh biết thế nào là tình yêu.

Anh vẫn luôn sống một thân một mình, cô chính là vướng bận duy nhất của anh trên cõi đời này.

Nếu cô cũng không còn ở đây nữa, thế thì mọi thứ đều mất đi ý nghĩa.

Cô sợ bóng tối, sợ giá lạnh.

Sao anh nỡ để cô rời khỏi thế giới này cô đơn một mình?

Sao anh nỡ?

...

Một tuần sau, kết quả xét nghiệm độ tương thích tủy sống của người nhà họ Ngu đều đã có kết quả, chỉ có Ngu Thù là hoàn toàn phù hợp.

Trong bệnh viện, Ngu Thù ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

Anh gầy hơn nhiều, đường nét trên gương mặt càng lạnh lùng sắc bén hơn trước kia, cả người tỏa ra khí chất lạnh lẽo khó gần.

Cửa sổ hé mở, người đàn ông kẹp một điếu thuốc lá giữa hai ngón tay, phun ra vòng khói mờ nhạt, khói trắng mờ ảo bao phủ khắp gương mặt lạnh lẽo sắc bén của anh khiến người ta không thể thấy rõ nét mặt anh lúc này.

Mùi nicotine nhanh chóng bị gió lạnh xua tan.

Anh quay sang, khẽ hé môi mỏng: "Nói đi, cô có điều kiện gì?"

Ngu Thù biết anh đang nói tới điều kiện để cô ta đồng ý làm phẫu thuật cấy ghép tủy sống.

Bầu không khí yên tĩnh một lát, sau đó cô ta mới ngước mặt lên nhìn anh: "Nếu điều kiện của em là muốn bảo anh ly hôn với cô ta thì sao?"

Ánh mắt của người đàn ông nhìn thẳng vào cô ta lạnh lẽo không có một chút độ ấm.

Ngay sau đó, anh giơ tay dụi tắt tàn thuốc, giọng nói hờ hững xen lẫn với gió lạnh khiến sống lưng người ta không khỏi rùng mình.

"Ngu Thù, đừng tự tìm đường chết."

Cơ thể Ngu Thù không khỏi run lên.

Cô ta biết, yêu cầu anh ly hôn với Ngu Thanh Vãn là điều bất khả thi.

Hạ Thành nhìn chằm chằm vào gương mặt cô ta, giọng nói không cho phép phản bác: "Muốn bao nhiêu tiền thì cứ tự điền."

Trong lòng Ngu Thù biết rõ, ngoại trừ điều kiện vừa rồi, bất kể cô ta yêu cầu bao nhiêu tiền, Hạ Thành đều sẽ đồng ý.

Nếu đã vậy thì chi bằng mình cứ tranh thủ nhiều ích lợi nhất cho bản thân.

Thấy cô ta im lặng, Hạ Thành biết cô ta đã đồng ý.

Anh xoay người muốn rời đi. Nhìn bóng lưng người đàn ông dần đi xa, Ngu Thù vẫn không thể kìm nén được mà kêu lên: "Hạ Thành, cho dù hoàn toàn phù hợp, em cũng đồng ý cấy ghép cốt tủy cho cô ta thì giai đoạn sau vẫn có khả năng xuất hiện phản ứng thải trừ và nguy cơ nhiễm trùng, cô ta chưa chắc có thể vượt qua..."

Anh chẳng buồn ngoảnh đầu, chỉ lạnh giọng nói: "Câm mồm."

...

Cuối tháng hai, thành phố Lâm lại xuất hiện một trận bão tuyết xưa nay chưa từng có.

Tuyết lớn phủ kín núi, đưa mắt nhìn quanh toàn là một màu trắng tinh.

Từng tầng bậc thang sơn đạo cũng phủ đầy tuyết, gió lạnh thấu xương gào thét, thổi vào mặt đau đớn cứ như những lưỡi dao cứa vào da thịt, bông tuyết mờ mịt bay tứ tung che khuất tầm mắt.

Xe hơi đỗ dưới chân núi, Sầm Duệ cầm ô mở cửa sau xe, nhìn tuyết lớn đầy trời, anh ta vẫn thử ngăn cản.

"Tổng giám đốc Hạ, tuyết lớn quá, đường lên núi không dễ đi..."

Toàn bộ lời khuyên đều trở nên vô ích.

Đôi chân dài được bọc bằng quần tây bước ra từ trong xe, Hạ Thành ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía ngôi chùa trên đỉnh núi gần như bị che giấu dưới cơn bão tuyết.

Thậm chí anh còn không cầm ô che tuyết, từng bước một đạp lên nền tuyết, bước chân kiên định tiến về phía ngôi chùa trên đỉnh núi.

Đường lên núi uốn lượn ngoằn ngoèo, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Dù cho bông tuyết tung bay rơi trên hàng mi đen dài của mình, không lâu sau tan thành giọt nước lạnh lẽo, Hạ Thành lại chẳng để bụng, mặc dù tuyết đã làm ướt nhẹp vạt áo anh.

Con đường phía trước còn dài, bông tuyết nhanh chóng bao trùm dấu chân của anh, không còn thấy bất cứ dấu vết nào để lại.

Có thầy chùa bước ra mở cửa, thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng trong tuyết, thầy chùa không khỏi trố mắt: "Thí chủ, hôm nay thí chủ đội tuyết lớn lên núi là để..."

Giọng anh khàn khàn: "Cầu phúc."

Cầu phúc cho vợ anh.

Ngày mai chính là ngày phẫu thuật của cô.

Thầy chùa dẫn đường, Hạ Thành quỳ thẳng lưng trước điện thờ, sau lưng là tuyết lớn trắng tinh. Anh im lặng nhìn gương mặt hiền từ của tượng Phật, mặc cho bông tuyết hòa tan làm ướt bộ vest trên người mình.

Vài lọn tóc con trên trán cũng bị tuyết thấm ướt, gần như che khuất đôi mắt tối tăm sâu thẳm.

Cho dù trước kia từng suýt nữa chết ở Lâm Tây, anh cũng chưa bao giờ van xin Phật Tổ độ mình.

Cả cuộc đời Hạ Thành chưa bao giờ cầu nguyện điều gì.

Chỉ riêng lần này, đứng trước sự sống và cái chết, anh bất lực, không thể làm được gì.

Cũng không còn cách nào khác.

Cho dù anh có danh lợi quyền thế nhiều cỡ nào, cũng chưa chắc có thể cứu vãn tính mạng của vợ anh, nực cười biết bao.

Nếu ông trời có mắt, xin hãy thiên vị anh lần này.

Chỉ một lần này thôi.

Hãy để vợ anh sống sót.

Tất cả tội nghiệt và đau ốm, anh đều sẵn lòng gánh vác thay cô.

Tuyết lớn như lông ngỗng gần như đè sập sống lưng thẳng tắp của người đàn ông. Trước mặt Phật Tổ, lần đầu tiên anh cảm thấy mờ mịt luống cuống.

Thầy chùa cầm một chiếc đèn cúng cho anh, lấy tấm thẻ gỗ trên đèn xuống, khom lưng chắp tay, sau đó đưa tấm thẻ cho anh.

"Thí chủ, chỉ cần chân thành thì sẽ linh nghiệm."

Hạ Thành nâng tay nhận lấy thẻ gỗ và bút.

Tuyết rơi xôn xao, đè cong cành cây trong chùa. Nước tuyết chảy xuống theo mái hiên, phát ra những tiếng vang rất nhỏ, rơi tí tách vào vũng nước trong vắt, dường như có thể rơi vào lòng người.

Điện thờ tràn ngập yên tĩnh. Anh quỳ trước tượng Phật, cầm bút viết xuống mấy dòng chữ, mỗi một nét bút, từng câu từng chữ đều hết sức chân thành lưu luyến.

- Vợ tôi, Vãn Vãn.

"Trời xanh trên cao.

Nguyện dùng mạng tôi, đổi mạng cô ấy.

Chỉ mong vợ tôi, bình an một đời."

Bình luận

Truyện đang đọc