Edit: Vịt
Beta: Min
Yến Tuy nghiêng đầu ở trên khuôn mặt khẽ phiếm hồng của Mạnh Đình hôn một cái, lại dùng thần sắc và ngữ khí xác định hơn cả Mạnh Đình nói, "Đúng, rất có đạo lý, chính là nên nhìn."
Mạnh Đình nghe vậy chân mày khơi lên, cậu quay đầu tới, ở hai bên má Yến Tuy đều giống như phần thưởng mà hôn hôn, sau đó lại dịch dịch cái mông, nhường ra ít vị trí cho Yến Tuy, chờ Yến Tuy ngồi xuống, cậu ôm eo Yến Tuy một cái, người cũng dán vào trên người Yến Tuy.
"Anh có phải làm xong việc rồi hay không?"
"Ừ," Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, gật gật đầu, ánh mắt cũng lướt qua phía máy tính của Mạnh Đình, Mạnh Đình tối nay viết chữ ngũ hành, hơn nữa nhìn tên của anh còn chiếm 1/3, Mạnh Đình phân tâm cũng không phải phân tâm bình thường a.
Mạnh Đình cũng không phát hiện Yến Tuy chú ý tới chi tiết này, cậu nghe vậy tay ở bên hông Yến Tuy sờ soạng thêm mấy cái, sau đó mới luyến tiếc mà buông ra, "Vậy anh nấu mì cho em nha?"
"Nấu chứ," Yến Tuy cầm tay Mạnh Đình, kéo cậu đứng dậy, bọn họ cùng nhau đi xuống dưới lầu.
Ăn no uống đủ, rồi làm chút vận động trước khi đi ngủ, vô luận đối với Mạnh Đình hay là Yến Tuy mà nói, mỗi ngày đều tốt đẹp mà hạnh phúc.
Nhưng Diêm Uẩn Sinh và Tô Tư Vũ ở Lê thành lại không cảm thấy như vậy, hắn có lẽ cũng là từng có cuộc sống đủ để gọi là hạnh phúc, nhưng bọn họ không thể khống chế dục vọng dã thú trong lòng mình, từng bước đi tới con đường không lối về như hiện tại.
Diêm Uẩn Sinh có không ít con trai con gái, gia tộc Diêm thị ở Lê thành xếp thứ hai, chi chính chi bên gộp lại người cũng không ít, nhưng bây giờ đều phải theo Diêm Uẩn Sinh gặp họa, cái gọi là tường ngã mọi người đẩy, chuyện kế tiếp căn bản không cần Yến Tuy tiếp tục ra tay, mấy gia tộc Lê thành từng bị Diêm Uẩn Sinh chèn ép kia, liền có thể thu thập hắn.
Diêm Uẩn Sinh một đêm này trắng đêm không ngủ, hắn luôn cảm thấy Yến Tuy còn có chiêu phía sau chờ hắn, còn là một chiêu trí mạng.
Nghĩ lại mấy năm này, hắn mang theo Diêm thị từ gia tộc hạng cuối không nổi danh, tới hiện tại gia tộc đứng sau tứ đại gia tộc đứng đầu, thủ đoạn trong đó lại một chút không ít, thậm chí mạng người hắn cũng dính qua không ít.
Mấy chuyện lâu năm kia, Yến Tuy hẳn không thể nào biết được mới đúng, nhưng Yến Tuy năm lần bảy lượt ngoài dự liệu của hắn, làm cho hắn cũng không khỏi nhiều hơn chút lo lắng, hắn sợ những chuyện kia bị Yến Tuy một lần nữa đào ra, lại dùng chúng chiếu tướng (*) quân của hắn.
((*) Trong cờ vua, Chiếu tướng là một tình huống mà Vua của một bên đang bị đe dọa bắt mất trong lượt tiếp theo của đối thủ. Vua ở trong tình trạng như vậy gọi là bị chiếu. Người chơi cần phải tìm cách hóa giải nước chiếu nếu có thể, bằng cách đặt một quân khác vào giữa Vua của mình và quân đang chiếu của đối phương trên đường chiếu, ăn quân đang chiếu của địch, hoặc di chuyển Vua sang ô an toàn khác. Nếu người chơi không thể hóa giải được nước chiếu, ván cờ sẽ kết thúc trong thế chiếu và người chơi sẽ thua)
"Đi, cho người nhìn kỹ Tô Tư Vũ, cũng đừng để hắn chạy."
Tô Tư Vũ tới Lê thành, mới làm cho hắn rơi vào bẫy của Yến Tuy, hắn dù cá chết lưới rách, cũng sẽ không quên thanh toán tên Tô Tư Vũ này.
Kỳ thực, Tô Tư Vũ thật đúng là có ý niệm chạy trốn, nhưng Niên Ngũ bên cạnh hắn khuyên hắn. Nơi này chính là Lê thành, chỉ dựa vào năng lực một mình Tô Tư Vũ, sao có thể chạy ra khỏi phạm vi thế lực của Diêm Uẩn Sinh, mặc dù hắn hiện tại bản thân khó bảo toàn.
"Chúng ta không thể chạy, trước mắt có thể cứu chúng ta chỉ có Hứa gia thôi." Tô gia Hải thành cho dù vẫn muốn cứu Tô Tư Vũ, tay cũng không thể kéo dài xa như vậy, cùng ở Lê thành, đúng là chỉ có Hứa gia có thể cứu bọn họ, điểm này Niên Ngũ cũng không có nói sai.
Tô Tư Vũ nghe vậy trố mắt hồi lâu, hắn không có nghĩ tới Niên Ngũ đến bây giờ còn đối với hắn bất ly bất khí (*), khắp nơi vì hắn suy nghĩ, tướng mạo Niên Ngũ hắn như cũ là chướng mắt, nhưng một khắc này, hắn nhận thức được xúc động đã lâu không thấy kia.
((*) không rời xa không vứt bỏ)
"Niên đại ca, cảm ơn anh." Tô Tư Vũ cảm động nói, sau đó đứng dậy cho Niên Ngũ một cái ôm, cảm giác được Niên Ngũ trong nháy mắt cứng ngắc, hắn câu môi lên cười cười, nhưng ngay sau đó những tiếu ý cũng đều thu liễm lại.
Hắn trầm mặc chốc lát nói, "Hiện tại chỉ có thể làm như vậy......"
Theo như lời Niên Ngũ, hắn không thể trốn, nhưng không thể chờ chết, Diêm Uẩn Sinh người như thế tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo với hắn.
"Yến Tuy, đó là Yến Tuy đó...... Tôi như thế nào lại suy nghĩ......" Hối hận trong mắt Tô Tư Vũ chợt lóe lên, hắn chịu thiệt nhiều như vậy, như thế nào lại đột nhiên bị ma quỷ ám ảnh, dám tính kế lên Yến Tuy cơ.
Hắn cảm thấy hắn hẳn là túm được thứ gì đó, nhưng thủy chung có một tầng sương mù chắn ở trước mắt, làm cho hắn nhìn không rõ hiện trạng.
Trước mắt Tô Dương chưa có lớn lên, Diêm Uẩn Sinh cũng không phải là đối thủ của Yến Tuy, hắn dựa vào những tiên tri kia, là đấu không lại Yến Tuy, chút trải qua này, hắn cũng không muốn đấu nữa, ra khỏi nước Hạ liền trời cao biển rộng, hắn không cần thiết theo chân bọn họ mà dây dưa nơi này.
Có lẽ rời xa bọn họ, hắn mới có thể sống tới không hèn mọn như vậy nữa.
Niên Ngũ nhìn hối hận trên mặt Tô Tư Vũ không giống như là giả dối, gã cân nhắc một chút ngữ khí nói, "Có lẽ, cậu có thể thử đi tìm Yến Tuy, mang chút...... thành ý." Đem mấy cái hắn nói với Diêm Uẩn Sinh kia nói với Yến Tuy, dùng cái này đổi lấy tự do của hắn, có lẽ còn có chút khả năng.
Song Tô Tư Vũ vẫn là lắc lắc đầu, hơn nữa thần sắc trong nháy mắt trở nên âm ngoan, "Không, tuyệt đối không!"
Niên Ngũ trầm mặc xuống không có nói thêm, u mê không tỉnh ngộ của Tô Tư Vũ so với hắn vốn cho là còn muốn sâu hơn rất nhiều, trong hối hận của hắn phần mềm nắn rắn buông nhiều hơn.
Nhưng tiếp đó mới hai ngày, Tô Tư Vũ còn chưa tìm cơ hội cùng Hứa gia tiếp xúc, hắn trước hết bị cháu gái Diêm Uẩn Sinh Diêm Tuyết Nhi phát hiện, hơn nữa cô ta nói chuyện đặc biệt khó nghe.
"Mày con hồ ly tinh này, chính là mày câu dẫn ông nội tao đó. Mày để cho ông ấy vì mày mà cùng Yến gia đối nghịch, ông nội tao đều sắp 70 tuổi, như thế nào mà mày không biết xấu hổ như vậy hả!" Diêm Tuyết Nhi hoãn khẩu khí lại tiếp tục mắng.
"Bày ra chính là đầy mặt tướng hồ ly tinh, mày muốn câu dẫn thì mày đổi người khác có được hay không, ông nội tao có vợ có con, con có cháu trai cháu gái rồi...... Mày, mày thật ghê tởm!"
Tô Tư Vũ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng hắn vẫn như cũ chịu đựng không có đáp lại, lời đã từng còn khó nghe hơn lời này, hắn đều nghe qua.
"Anh chính là...... vị hôn thê lúc trước của anh họ tôi a."
Cùng Diêm Tuyết Nhi cùng nhau tìm tới cửa, còn có Hứa Tư Nhã của Hứa gia, cô ta nhìn bộ dáng ẩn nhẫn khó chịu này của Tô Tư Vũ, tự nhiên không khỏi đem hắn so sánh với Mạnh Đình, cô đánh giá một lúc lâu, mới hơi mang theo hứng thú mà nói, "So với chị dâu của tôi, kém xa."
"Đúng, chị dâu tôi là Mạnh Đình...... Không, hiện tại hẳn gọi là Tiêu Tử Nặc mới đúng, anh ấy là con út Tiêu gia chi chính, sinh ra ở danh môn, còn là bậc thầy nước hoa, anh nhìn bản thân anh chút, ngoại trừ khuôn mặt, anh còn có cái gì?"
Hơn nữa Tô Tư Vũ khuôn mặt kia trong khoảng thời gian này trốn đông núp tây, đã không đẹp như vậy nữa. Ít nhất Hứa Tư Nhã cảm thấy, thật sự không đẹp bằng Mạnh Đình trong ấn tượng của cô.
Lời của Diêm Tuyết Nhi, Tô Tư Vũ có thể nhịn được, nhưng lời của Hứa Tư Nhã, Tô Tư Vũ thiếu chút nữa liền nhịn không được.
Không chỉ là Hứa Tư Nhã đem hắn cùng Mạnh Đình đối lập, ngay cả Tô Tư Vũ tự mình cũng thường xuyên so sánh, hắn đã xác định Mạnh Đình là giống hắn, nhưng dựa vào cái gì Mạnh Đình thay đổi vận mệnh của mình, hắn lại vì thay đổi của Mạnh Đình vạn kiếp bất phục chứ.
"Đương nhiên rồi, mấu chốt nhất anh họ tôi đặc biệt thích chị dâu tôi," Hứa Tư Nhã tỉ mỉ nhìn Tô Tư Vũ sắc mặt xanh hồng đan xen, cô hơi cảm giác thành tựu cười cười, lúc này mới thối lui một bước, để cho Diêm Tuyết Nhi tiếp lời.
"Đây là nhà của Diêm thị tao, con hồ ly tinh này cút ra ngoài cho tao, đừng ô uế chỗ ngồi nhà tao!"
Diêm Uẩn Sinh còn có thể bởi vì cái gì tạm thời không giận chó đánh mèo Tô Tư Vũ, Diêm Tuyết Nhi thì nhịn không được nữa, bản thân bọn họ cũng sắp không có nhà ở rồi, còn đem phòng tốt như vậy cho một con cáo nịnh bợ ở, làm sao có thể?
Tô Tư Vũ nghe vậy thần sắc ngừng lại, rốt cục mở miệng, hắn gật đầu một cái, "Được."
Tô Tư Vũ đang lo làm sao từ chỗ Diêm Uẩn Sinh chạy trốn đấy, Diêm Tuyết Nhi và Hứa Tư Nhã cho dù mắng khó nghe hơn nữa, nhưng cũng coi như là giúp hắn.
Hắn và Niên Ngũ nhanh chóng thu thập một chút, liền từ căn biệt thự này rời đi, trong túi Niên Ngũ có lẽ còn có chút tiền, Tô Tư Vũ vẫn như cũ là một chút không có, mấy thứ Diêm Uẩn Sinh hứa hẹn cho hắn kia, một chút cũng chưa tới trên tay hắn, đã xảy ra biến cố.
Hắn hiện tại chỉ có thể mạo hiểm trở lại Hải thành, để cho cha hắn cho hắn tiền, đưa hắn xuất ngoại.
Hứa Tư Nhã đưa mắt nhìn Tô Tư Vũ và Niên Ngũ nhanh chóng rời đi, đụng đụng cánh tay Diêm Tuyết Nhi, cô thấp giọng nói, "Mình thấy hắn không chỉ là tình nhân của ông nội cậu đơn giản như vậy, cậu đuổi hắn đi như vậy sẽ làm hỏng chuyện a."
Diêm Tuyết Nhi ở Diêm gia mặc dù rất được cưng chiều, nhưng cũng không tới mức có thể động tới người của ông nội cô.
Diêm Tuyết Nhi nghe vậy hừ cười một tiếng, sau đó cô lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
"Ông nội a, con và Tư Nhã ở gần biệt thư Đông thành, nhìn thấy hai người lén lút từ trong biệt thự của chúng ta đi ra ngoài, con cảm thấy có thể là trộm, bọn con không dám cản, nhưng đồ bên trong cũng không ít, hiện tại con nên báo cảnh sát chứ?"
Diêm Uẩn Sinh nghe vậy gân xanh trên trán nổi lên, hắn hít sâu một cái, mới hòa hoãn một chút ngữ khí, nhưng vẫn như cũ có thể nghe ra, hắn bị chọc tức, "Không cần, ta sẽ xử lý."
"Vâng, ông nội."
Diêm Tuyết Nhi cúp điện thoại, sau đó đưa tay khoát tay Hứa Tư Nhã, "Nhã Nhã, cậu còn không hiểu tớ? Tớ có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy sao?"
Ông nội cô nữ sắc không gần, đời này tất cả tâm thần đều ở trên chuyện làm sao thay thế được vị trí của Yến thị, cô nhìn một cái liền biết chuyện gì xảy ra, cô mắng những thứ kia thuần túy chính là giận chó đánh mèo, trút giận cái gì mắng cái gì, nhưng thu thập hắn, tự nhiên còn phải ông nội cô Diêm Uẩn Sinh tự mình ra tay, đó mới đẹp mắt, đó mới đủ tàn nhẫn chứ.
Tô Tư Vũ và Niên Ngũ vừa tới bến xe, từ trên xe bước xuống đi ra ba bước, liền bị bốn người mặc áo đen vây quanh.
Hơn nữa bọn họ không nói hai lời, trực tiếp lôi kéo Tô Tư Vũ và Niên Ngũ đi lên xe bọn họ.
"Buông ra, tự tôi đi!" Tô Tư Vũ nhẹ nhàng ngọ ngoậy người một cái, nhưng những người đó không một nửa điểm ý tứ nương tay, tay hắn bị bẻ tới trên lưng, đoán chừng đứt gãy cũng không đau như vậy, hắn thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng rồi.
Nhưng hắn còn nhớ rõ thân phận tội phạm truy nã của mình, hắn so với bọn họ còn không muốn ở trước trạm xe người đến kẻ đi xô xô đẩy đẩy hơn, dẫn người chú ý.
Tô Tư Vũ và Niên Ngũ lên xe, ngay sau đó liền bị che đầu lại, sau đó là một trận thanh âm huyên náo, tiếp tục là yên tĩnh.
"Niên đại ca, anh vẫn ở đây chứ?" Tô Tư Vũ run giọng hỏi, không nhận được trả lời của Niên Ngũ, nhưng trước tiên nhận được một trận đánh.
"Đây là lão tiên sinh phân phó, giáo huấn mày!"
Song Diêm Uẩn Sinh bên kia cũng nhận được điện thoại, hắn giận đến thiếu chút nữa ném điện thoại di động trên mặt đất.
"Cái gì? Cái gì gọi là người không thấy, người ở Lê thành, dưới mí mắt các ngươi, sao có thể không thấy!"
Lời của Tô Tư Vũ có thể tin hay không Diêm Uẩn Sinh còn phải tiếp tục xác nhận, sao có thể cứ như vậy để cho hắn biến mất chứ.
Diêm Uẩn Sinh lãnh tĩnh suy tư chốc lát, sau đó gọi điện thoại cho Hứa Thụ Mân, vẫn như cũ là thư ký của ông nhận, nhưng lần này Diêm Uẩn Sinh nhịn không được khó chịu, để cho thư ký truyền đạt, tiếp đó không lâu hắn liền nhận được hồi âm, sau đó hắn liền cúp điện thoại.
"Không phải? Sao có thể không phải? Lê thành ngoại trừ Hứa gia hắn ra, ai còn có thể từ trong tay Diêm Uẩn Sinh ta cướp người!"
Diêm Uẩn Sinh khó chịu tới huyết khí trên mặt không ngừng dâng trào, thoạt nhìn trạng thái cực kỳ không tốt, nhưng càng là tới cái tuổi này, hắn lại càng không cam tâm, gia tộc tâm huyết hắn liều mạng phát triển cả đời, sao có thể là loại kết cục này.
Lê thành bên này gió nổi mây tuôn, Hải thành sau khi Yến Tuy trở về, vốn mấy phong ba hơi có di động kia đều biến mất không tiếng động, thậm chí có vài người chi bên Yến thị đều thu lại cái đuôi làm người, trong lòng lại càng là cực kỳ hối hận, bọn họ sao lại nhất thời não rút đi nói với Mạnh Đình như vậy chứ.
Yến Tuy không chỉ là gia chủ chi chính, anh còn trẻ, khá trẻ tuổi, nếu như không ngoài ý muốn, bọn họ thậm chí đám hậu bối của bọn họ đều muốn dựa vào anh. Nhưng sau chuyện lần này, bọn họ còn muốn tìm tới cửa, cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Một ngày này Mạnh Đình không đi theo bên cạnh Yến Tuy nữa, cậu mang theo Lý Lan mới tới Hải thành đi thăm phòng thí nghiệm của cậu, còn ra tay biểu diễn cho hắn một chút, miệng Lý Lan một ngày này từ sáng tới tối đều là mở to, không chỉ có Hải thành làm cho hắn ngạc nhiên, toàn bộ trong phòng thí nghiệm đều làm cho ngạc nhiên lại động tâm.
Bất quá hắn hiện tại ngay cả mới học nghề cũng không phải, muốn bắt đầu còn rất sớm.
Yến Minh Á nghe nói Mạnh Đình tới phòng thí nghiệm, y lập tức buông chuyện trong tay chạy tới, Mạnh Đình làm ra một "Yến Đình BestLove" bản thăng cấp, y đã biết, khi biết được Mạnh Đình còn muốn làm bản bốn mùa, miệng y cũng sắp không khép lại được.
"Thím nhỏ thím thật lợi hại."
"Đại đương gia anh thật là lợi hại!" Lý Lan cùng nghe một lát cũng vạn phần đồng ý mà nói, Mạnh Đình nhưng chỉ lớn hơn hắn 3 tuổi a, nhưng bản lĩnh lớn hơn hắn, bây giờ suy nghĩ một chút, suy nghĩ trước kia của hắn thật là quá ngây thơ rồi.
Mạnh Đình đối với mấy khích lệ này thật sự cũng không khiêm tốn, cậu gật đầu một cái toàn bộ đồng ý, "Đúng rồi, cháu không có chuyện gì đi, ta hiện tại muốn đi đón Yến Tuy rồi."
Yến Minh Á một hơi lạc giọng, suýt chút nữa nói lắp.
Y há hốc mồm, nhanh chóng chỉnh lý một chút ngôn ngữ nói với Mạnh Đình, "Chuyện hội giao lưu phẩm hương quốc tế lần trước, thím vẫn nhớ đi......"
"Cháu hỏi qua rồi, có thể mang theo người thân," Yến Minh Á nói hơi xấu hổ cười cười, "Cái kia...... bọn họ nói, cháu cũng có thể cùng đi, bất quá hội giao lưu cháu tham gia không giống với bọn thím."
Mạnh Đình tham gia chính là giao lưu thuần túy giữa các nhà điều hương, Yến Minh Á tham gia chính là giao lưu giữa công ty nước hoa với nhau, hoàn toàn bất đồng.
Mạnh Đình nghe vậy gật gật đầu, tương đối bình tĩnh, "Vậy ta hỏi Yến Tuy một chút, rồi lại nói với cháu."
Cậu nói cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại phát sáng, "Thời gian của ta thật sự vội."
"Vâng...... Vâng ạ, cháu không làm chậm trễ thím nữa." Yến Minh Á bất đắc dĩ nói, thần sắc trên mặt lại biến thành loại bộ dáng đáng thương hề hề.
Chân mày Mạnh Đình khẽ gạt gạt, cằm giương lên, nói, "Giả bộ đáng thương vô dụng, ta nghe Yến Tuy rồi."
Yến Minh Á bị vạch trần, có chút không biết làm thế nào, Lý Lan không cố kỵ chút nào ôm bụng phá lên cười, "Ha ha ha......"
Hắn cười xong, liền chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Mạnh Đình, hắn vội vàng đuổi theo, liền cũng nhìn không thấy ánh mắt Yến Minh Á quét ngang tới đây.
Yến Minh Á cũng cảm thấy mình bất đắc dĩ a, y chính là có thủ đoạn hơn nữa, y cũng không thể dùng trên người thím nhỏ của hắn a, ngoại trừ giả bộ đáng thương, y đã không nghĩ tới các chiêu khác.
Hơn trong khoảng thời gian này sự tình còn quá nhiều, Mạnh Đình vẫn luôn vì Yến Tuy phân tâm, thời gian vốn dùng để điều hương đều không biết bị chiếm đi bao nhiêu, y cũng thật sự là bất đắc dĩ.
__________________
Mấy hôm nay cứ bị cuồng phim Method ý mặc dù không thích kết BE _.__" trời ơi couple chính đẹp đôi gì đâu:*****