SỦNG LÂU SẼ THÀNH HÔN

Ho nhẹ một tiếng, Ngôn Mộc lại gần cô, "Sao lại muốn nấu cơm vậy?"

Cố Duy Nhất cầm muôi từ bếp đi ra, khuôn mặt vui vẻ, "Từ hôm nay trở đi, em muốn học nấu ăn."

Ngôn Mộc như có như không liếc qua đồ trên bàn, "Nhưng cũng không cần làm những món giống nhau nhiều đến vậy chứ?"

Cố Duy Nhất đi đến trước bàn ăn, nhìn bảy cái bát trên bàn, khuôn mặt rối rắm, "Anh nói xem, trứng xào cà chua đơn giản như vậy, em thấy mẹ làm rất dễ, thế nào đến lượt em lại không được? Em cũng không biết anh có khẩu vị thế nào nên làm đủ, có mặn, có ngọt, có cà chua xào nát, có dùng dầu ô liu, tóm lại anh cứ nếm thử, hợp khẩu vị nào chúng ta từ nay đều ăn như vậy."

Ngôn Mộc đến gần mới phát hiện dưới mỗi bát đều viết nguyên liệu, hai mắt Cố Duy Nhất sáng long lanh nhìn anh, đưa cho anh đôi đũa, "Anh, nếm thử đi..."

Ngôn Mộc lẳng lặng đứng đó, nhìn khuôn mặt mong đợi của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đưa tay nhận đôi đũa. Cố Duy Nhất đột nhiên rút tay lại, kéo anh vào rửa tay, vừa đi vừa nỏi, "Quên mất, anh có bệnh sạch sẽ, đi rửa tay trước..."

Ngôn Mộc đưa tay sờ sống mũi, cười nhẹ.

Cố Duy Nhất có vẻ vội vàng cho Ngôn Mộc nếm thử tay nghề của mình, đẩy Ngôn Mộc vào toilet, mở vòi nước, rửa tay cho anh. Ngôn Mộc để tùy ý cô, trên tay truyền đến cảm giác non mịn khiến anh phân tâm. Cố Duy Nhất rửa tay cho anh sạch sẽ, dùng khăn lông lau khô sau đó kéo anh ra ngoài, "Mau nếm thử đi."

Để Ngôn Mộc ngồi trước bàn, Cố Duy Nhất đưa đũa cho anh, mình ngồi đối diện, vẻ mặt chờ mong.

Ngôn Mộc định thần, nhìn về phía bàn, nâng đũa, mắt Cố Duy Nhất di chuyển theo đũa của anh. Ngôn Mộc bắt đầu ăn thử từng bát một, vừa rồi anh còn nghĩ, bình thường trứng xào cà chua sao có thể làm ra nhiều vị như thế được, trên thực tế, chỉ có anh không nghĩ tới, không phải Cố Duy Nhất không làm được.

Ăn mỗi bát một miếng xong, Cố Duy Nhất chạy lại gần, "Thế nào, ăn cái nào được nhất?"

Ngôn Mộc chậm rãi để đũa xuống, quay đầu nhìn cô, đôi mắt anh vốn rất đẹp, hẹp dài, đuôi mắt khẽ hếch lên, lúc mặt lạnh sẽ làm cho người ta rợn người, lúc ôn hòa nhìn người ta sẽ cho cảm giác căng thẳng. Cố Duy Nhất vội rời mắt, lúng túng ho một tiếng, rồi lại nhìn anh, "Thế nào, không có cái nào vừa miệng à?"

Ngôn Mộc lắc đầu, chỉ ra giữa bàn, "Cái này."

Trên mặt Cố Duy Nhất tràn đầy vui mừng, đưa tay rút tờ giấy bên dưới, hài lòng, "Chính nó." Không uổng cô phí công như vậy.

"Ngày mai chúng ta sẽ ăn khoai tây hầm cách thủy, thịt bò..." Cố Duy Nhất đem số bát còn lại bọc nilon để vào trong tủ lạnh. Sau đó từ bếp mang ra một bát cơm đưa Ngôn Mộc, cười hai tiếng, "Hiện tại trình độ em có hạn, chỉ có một món, trước tiên anh cứ ăn tạm, chờ em thành tài, em nấu cho anh một bàn đồ ngon, được không?"

Mặt Ngôn Mộc dịu dàng, gật đầu, "Được."

"Em thì sao? Sao không ăn?" Ngôn Mộc nhìn cô ngồi đối diện, không có bát đũa, Cố Duy Nhất cười xấu hổ, "Buổi chiều em ăn no rồi, bây giờ ăn không vào."

Ngôn Mộc gật đầu, không nói gì, cúi đầu im lặng ăn cơm. Cố Duy Nhất ngồi đối diện nhìn anh, Ngôn Mộc ăn cơm không có tiếng động thoạt nhìn lịch sự nho nhã nhưng tốc độ cũng rất nhanh, trong chốc lát ăn hết cơm. Trước kia lúc ở nhà, mẹ cũng rất thích nấu cho cha ăn, cô luôn cảm thấy không hiểu, vừa phí công sức phí thời gian, đi nhà hàng là được rồi cần gì phải tự làm.

Mẹ lúc nào cũng chỉ cười mà không nói nhưng bây giờ cô hiểu rồi. Thì ra, nhìn người mình thích ăn đồ ăn chính tay mình làm là cảm giác này, vô cùng thỏa mãn, khó trách mỗi lần mẹ nhìn cha ăn cơm cũng đều rất cao hứng.

Đang vui mừng, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bát cơm, "Lấy giúp anh bát nữa."

Cố Duy Nhất càng cao hứng, con mắt cười đến híp lại, đứng lên, "Được rồi."

Nhìn bàn ăn và bát cơm, Cố Duy Nhất cảm thấy có thành tựu, Ngôn Mộc đứng dậy muốn rửa bát, cô vội ngăn anh lại, vui cười hớn hở, "Để em, để em."

Ngôn Mộc không từ chối, khóe miệng thoáng một đường cong, con mắt ôn nhu như có thể chảy ra nước.

Cố Duy Nhất dọn dẹp phòng bếp xong xuôi đi ra liền thấy Ngôn Mộc ngồi trên ghế sofa, không xem TV cũng không bật đèn. Ngoài ban công không kéo rèm cửa, nhìn qua có cửa thủy tinh có thể thấy ánh trăng sáng bên ngoài.

Ngôn Mộc nghiêng đầu nhìn cô, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Cố Duy Nhất lại gần, ngồi xuống.

Dưới ánh trăng, Ngôn Mộc nhìn về phía cô, con mắt trong trẻo, môi mỏng khẽ mở, âm thanh dịu dàng, "Cố Duy Nhất, em nói chúng ta hiện tại là quan hệ như thế nào?"

Cố Duy Nhất sững sờ, quan hệ gì? Tay cũng cầm rồi, hôn cũng hôn rồi, giường cũng lên rồi, anh nói quan hệ này là như thế nào?

Nhưng mà, lên giường hình như là cô cưỡng gian, hôn cũng là cô chủ động, cầm tay à, giống như trẻ con vậy, chẳng lẽ anh không muốn vậy?

Cũng không phải, chuyện hôn cũng có lúc anh chủ động mà? Nhưng xã hội bây giờ đến trẻ con cũng có thể trả thù nhau, hôn với lên giường cũng không phải chuyện lớn lao gì cả.

Ngôn Mộc nhìn cô, cũng không biết cái đầu nhỏ này đã nghĩ đến chỗ nào, đưa tay gõ trán cô một cái, "CỐ - DUY - NHẤT..."

Cố Duy Nhất hoàn hồn, trong ánh mắt mang theo một chút hoảng loạn cùng sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay anh, "Em, em mặc kệ, nếu anh đã có tiếp xúc da thịt với em rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm." Nội tâm cô hoảng hốt, có tỏ vẻ bình thản thế nào cũng chỉ là tự cho mình một lời động viên mà thôi. Nếu anh cự tuyệt, cô sẽ cúi đầu ủ rũ, để cho anh tự do đi tìm hạnh phúc, nghĩ tới đây, hốc mắt không hiểu sao đẫm nước.

"...Được." Thanh thanh đạm đạm một chữ, giọng nói trầm xuống.

Cố Duy Nhất chớp mắt, khuôn mặt trắng nõn đối diện với ánh trăng hơi dại ra, Ngôn Mộc đưa lưng về phía ánh sáng, gương mặt tuấn tú như ẩn hiện không rõ.

"Anh nhớ còn nợ em một câu trả lời thuyết phục, hôm nay trả cho em, được." Anh nhớ tới lúc cô nói muốn mình theo cô.

Nụ cười đơn giản, gió phảng phất thổi, lòng người thoải mái.

Cố Duy Nhất cuối cùng cũng phản ứng lại, tay đặt trên đầu gối theo bản năng nắm chặt, trên mặt cố nén kích động, quay mặt đi không dám nhìn anh, ho nhẹ một tiếng, "Ừm, biết rồi."

Ngôn Mộc chau mày, bàn tay nắm lấy tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nhỏ. Cố Duy Nhất cắn môi dưới, trong mắt mang theo vui vẻ, tựa đầu lên vai anh. Trước kia cô từng nằm lên cả vai cha nhưng chưa từng có cảm giác như lúc này, tim đập thình thịch còn mang theo cảm xúc ngọt ngào khó có thể nói thành lời.

Trong phòng yên tĩnh, hai người đều không nói gì, hưởng thụ giây phút này.

"Anh không có lời nào muốn nói với em sao?" Cố Duy Nhất đột nhiên mở miệng.

Lần này đến lượt Ngôn Mộc sững sờ, khẽ nghiêng đầu nhìn cô, "Hả?"

Cố Duy Nhất cũng không trả lời, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn anh, "Có phải lúc nào anh cũng xem em là trẻ con phải không?"

Trẻ con? Thái dương Ngôn Mộc không nhịn được nhảy lên, việc nên làm hay không nên làm thì hai người cũng làm rồi, bây giờ hỏi anh có phải xem cô là trẻ con không, thực sự xem anh là ấu dâm biến thái à?

Cố Duy Nhất thấy anh không hiểu, trong lòng có chút tức giận nhưng lại không đành lòng trách móc nặng nề. Nhịn một lúc mới đè được cơn tức, "Nếu không xem em là trẻ con vậy tại sao có chuyện gì cũng giữ trong lòng không chịu nói em biết?"

Ngôn Mộc bừng tỉnh, thì ra là vì chuyện này, cổ họng truyền đến tiếng cười khẽ, tay vuốt trán cô, âm thanh lười biếng, "Cố Duy Nhất, em nói xem, từ nhỏ đến lớn vì anh mà em đánh bao nhiêu người? Anh nói cho em biết để em đi liều mạng với người ta à?"

Lại nói thêm, "Đương nhiên, cuối cùng anh cũng không giấu, em còn suýt đánh Hứa Trạch Dật còn gì."

Cố Duy Nhất suy nghĩ, trước kia anh thường trêu chọc cô, cô không có cảm giác gì nhưng bây giờ quan hệ đã khác, vừa rồi chính miệng anh nói "được", bây giờ hai người không phải một bên lạnh nhạt một bên nhiệt tình, mà là tình cảm đến từ hai phía. Những câu chuyện vinh quang của nữ hán tử khác cô không học được nhưng dù sao cũng đang vui vì được người mình yêu đồng ý, cô không muốn làm thục nữ cũng không được.

Thấy mặt Cố Duy Nhất biến hoá liên tục khiến Ngôn Mộc cười khẽ một tiếng, "Sau này đừng kích động như thế, cuối cùng người chịu tội cũng là bản thân. Em nhìn xem, mắt thì sưng, cổ họng đau phải không?"

"Không phải là không muốn nói cho em, chỉ là không biết nói như thế nào. Nói xong, anh cũng không có ý định nhận người thân, cũng sẽ khiến mọi người khó chịu, nếu cha mẹ biết được lại lo lắng, cho nên anh không muốn nói cho ai hết."

Cố Duy Nhất biết rõ, chỉ là cảm thấy trong lòng rầu rĩ, chui vào lòng anh, "Em mặc kệ, về sau dù có chuyện gì, anh lừa ai cũng được, chỉ không cho phép anh lừa em."

Ngôn Mộc bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

"...Em sẽ khó chịu." Cố Duy Nhất buồn bực.

Ngôn Mộc nhắm mắt, cúi đầu hôn lên tóc cô, "Được."

Cố Duy Nhất thỏa mãn, tìm vị trí thoải mái trong lòng anh nằm xuống, nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, trong lòng Cố Duy Nhất nổi bong bóng, đây là bạn trai của cô.

*

Sáng sớm hôm sau, lúc Cố Duy Nhất ngủ dậy, Ngôn Mộc đã làm điểm tâm xong cuôi. Cô xoa đầu tóc đã rối bời đi đến trước bàn ăn, Ngôn Mộc trong bếp đi ra, Cố Duy Nhất liếc xéo anh một cái, mắt híp lại nhìn anh, "Chào buổi sáng, anh Ngôn."

Ngôn Mộc như tránh né ánh mắt cô, ho nhẹ một tiếng, "Đi rửa mặt trước rồi ra ăn sáng."

Cố Duy Nhất gật đầu, đi vào toilet, một bên đánh răng, đầu óc không biết lại bay đi nơi nào, tối hôm qua ở trên ghế sofa, cô nhìn Ngôn Mộc mãi rồi tự tưởng tượng linh tinh, sau đó lại ngủ mất. Sáng tỉnh lại đã thấy trong phòng mình, đi qua phòng Ngôn Mộc cũng thấy rõ dấu vết có người ngủ qua, nghĩa là tối qua hai người đã ngủ riêng.

Vì cái gì? Ngày đó anh muốn ngủ chung với cô, theo lý thuyết tối qua hai người nói rõ lòng mình, đang lúc tình ý, anh lại bế cô vào phòng chính mình? Trăm mối như tơ vò, chẳng lẽ da mặt Ngôn Mộc mỏng, xấu hổ?

Không khí quỷ dị vì hai người đều có tâm tư riêng. Ăn xong điểm tâm, Cố Duy Nhất đem trứng xào hôm qua ở trong tủ lạnh ra, làm vài hộp cơm, đưa Ngôn Mộc ba hộp, "Đây là cho anh Lương Tần, Vương trợ lý, còn cả An quản lý, anh giúp em mang cho họ."

Ngôn Mộc nhìn mấy hộp cơm "tình yêu", khoé miệng giật giật, "An quản lý cũng có?"

Cố Duy Nhất nháy mắt, "Đương nhiên."

"Vậy của anh đâu?" Ngôn Mộc có chút tư vị không tốt, mặc dù mâm trứng xào cà chua kia hương vị không đáng khen cho lắm nhưng dù gì cũng do Nhất Nhất nhà anh tự làm, sao anh lại không được ăn?

Cố Duy Nhất khoát tay, "Anh ăn bên ngoài đi, chút trứng này cũng không đủ lắm."

Ngôn Mộc nhịn không được ho khan vài tiếng, thuận theo, "Được."

Cố Duy Nhất làm thêm hai hộp, hôm nay cô định từ chức ở Khởi Nguyên, hộp này đem chho Trịnh Kinh coi như từ biệt đi.

Ngôn Mộc lái xe đưa Cố Duy Nhất đến Khởi Nguyên. Thấy cô mở cửa định xuống, Ngôn Mộc kéo cô lại. Cố Duy Nhất buồn bực nhìn anh, "Làm sao vậy?"

"Cố Duy Nhất, em có phải quên cái gì không?" Ngôn Mộc mặt lạnh nhìn nàng, thân là bạn gái mà không có chút tự giác.

Cố Duy Nhất giả ngu, "... Cái gì?"

Ngôn Mộc cúi đầu, mặt sát lại cô, "Cố Duy Nhất, hôn anh một cái, anh thả em xuống." Cô gái nhỏ này, dám giả ngớ ngẩn lừa anh.

Cố Duy Nhất nhìn bộ dạng mặt không đỏ tim không nhảy của Ngôn Mộc, con mắt híp lại loé sáng, bộ dáng này thế nào cũng không giống người có da mặt mỏng vậy?

Cố Duy Nhất tiến sát lại, mắt thấy sắp hôn phải môi anh, đột nhiên lùi ra sau, nhanh tay mở cửa xe ra ngoài, khuôn mặt nhỏ đắc ý, vẫy tay với anh, "Ngôn tiên sinh, tối gặp."

Để lại khuôn mặt Ngôn Mộc đen không thể đen thêm được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc