SỦNG THÊ LÀM HOÀNG HẬU

Mười lăm tháng tám, Cúc Hoàng cua mập.

Chân Bảo Lộ tha thiết mong chờ bưng lên con cua, chỉ là nghe mùi vị kia, liền có chút ít không chịu nổi. Mà Tiết Nhượng, mặc dù là tập võ, cạo thịt cua lại là cao thủ, thịt cua trắng noãn như ngọc, gạch cua vàng óng ánh tựa như cam. Chân Bảo Lộ mân mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Đại biểu ca, ăn ngon không?”

Tiết Nhượng nhìn qua nàng, có chút buồn cười, mới nói: “Nếu không... Cầm cua đi xuống đi?”

Chân Bảo Lộ lắc lắc đầu, nói không quan hệ, “Huynh ăn đi.”

Nàng có thai, lại là ba tháng đầu, tự nhiên là nửa điểm đều không qua loa được. Cua tính hàn, phụ nữ có thai không nên ăn. Chân Bảo Lộ bảo Tiết Nhượng ăn, nàng ở bên cạnh xem. Cũng không biết có phải vì mang thai hay không, nàng đặc biệt thèm ăn, hiện thời nhìn cua này, thật có chút ít khống chế không nổi.

Hai vợ chồng đang dùng cơm, kia Trung Dũng Hầu phủ, lại truyền đến tin tức - - nói là Chân Bảo Quỳnh muốn sinh con.

Chân Bảo Lộ sợ hãi kêu lên, vẻ mặt sốt ruột nhìn Chúc ma ma nói: “Tỷ tỷ không phải là mới tám tháng sao?” Theo lý thuyết, còn chưa tới lúc sinh, sao lại sinh con trước thời gian?

Chúc ma ma nói: “Lão nô cũng không rõ ràng lắm, hình như là hôm nay đi tản bộ trong sân, không cẩn thận vấp ngã.”

Phụ nữ mang thai tháng tám, bị ngã, đây chính là cực kỳ nghiêm trọng.

Nàng lập tức nói: “Ta đi qua xem một chút.”

An Quốc công phủ cùng Trung Dũng Hầu phủ cách không xa, xe ngựa đi qua, không đến nửa canh giờ thì đến.

Tiết Nhượng cũng hiểu biết tính tình thê tử, biết ngăn không được, tiến lên nói: “Ta đi cùng nàng.”

Chân Bảo Lộ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy tốt, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta chạy nhanh qua.”

Chân Bảo Lộ vội vàng theo Tiết Nhượng lên xe ngựa, trong đầu có chút ít bất ổn. Tiết Nhượng thấy nàng lo lắng như thế, liền ôm nàng đến trong ngực, ôn nhu trấn an nói: “Yên tâm, không có việc gì.”

Chân Bảo Lộ khẩn trương liền thích bắt đồ, trước kia là siết chặt hai tay mình, lúc này theo thói quen nắm ngón tay Tiết Nhượng. Nàng dùng sức nắm, vuốt ve chỗ kén mỏng lòng ngón tay hắn, trong lòng thoáng yên chút, nói: “Tỷ tỷ ta không giống ta, nàng xưa nay chững chạc tỉ mỉ, từ lúc hoài hài tử, liền khắp nơi cẩn thận. Hiện thời đã tám tháng, càng không cần phải nói... Sao sẽ mạc danh kỳ diệu vướng chân ngã chứ?”

Ý tứ Chân Bảo Lộ đã rất rõ ràng, cảm thấy chuyện này cũng không phải là ngẫu nhiên. Đại gia đình không ít chuyện bẩn, Trung Dũng Hầu phủ nhìn qua tuy là hoà hợp êm thấm, nhưng nàng đến cùng là không có xâm nhập sâu, không biết được ở trong đó có người tâm địa ác độc hay không.

Lúc Chân Bảo Lộ theo Tiết Nhượng đến Trung Dũng Hầu phủ, trực tiếp đi Cẩn Du Hiên Chân Bảo Quỳnh trụ. Trong sân, Tống Chấp mặc một thân trường bào cổ tròn màu lam nhạt đứng ở nơi đó. Xưa nay chững chạc, lúc này đi tới đi lui, gương mặt tuấn tú cũng vặn vắt sít sao.

Thấy Tống Chấp, Chân Bảo Lộ gấp rút nghênh đón, gọi: “Tỷ phu.”

Tống Chấp nhìn cô em vợ một cái, rồi nhìn Tiết Nhượng nói: “Các ngươi đã tới.”

Chân Bảo Lộ không nhịn được nói: “Tỷ tỷ đến cùng là thế nào? Không phải là mới tám tháng sao?”

Vừa dứt lời, Tam cô nương Tống Nhân đứng ở Tống Chấp bên cạnh hốc mắt hồng hồng liền khóc sướt mướt nói: “Là ta không tốt, vốn định cùng Nhị tẩu đi ngắm hoa. Ta không có vịn lấy Nhị tẩu, mới làm hại nàng ngã xuống...” Tống Nhân mới mười ba, tiểu cô nương nũng nịu, tính tình thiên chân hồn nhiên, nơi nào gặp phải loại chuyện như vậy? Khí lực nàng nhỏ, Chân Bảo Quỳnh ngã xuống, nàng trước tiên tự nhiên là đỡ không được. Kia một cái chớp mắt, cơ hồ là dọa Tống Nhân ngốc rồi, đến bây giờ còn không có hồi phục tinh thần.

Chân Bảo Lộ cũng là không tốt oán Tống Nhân. Dù sao chuyện này, không trách được nàng ấy. Chỉ là trong lòng nàng thiên vị tỷ tỷ, tư tâm cho phép, lúc này, cũng không tâm tư an ủi Tống Nhân nước mắt lưng tròng.

Tống Nhân một đôi mắt nén lệ nước, sợ hãi nhìn thoáng qua Tống Chấp, muốn nói lại thôi.

Nhị ca nàng xưa nay tính tình tốt, lần đầu lộ ra vẻ mặt này với nàng. Nhất thời Tống Nhân thấp thỏm không thôi, chỉ hy vọng Chân Bảo Quỳnh có thể bình an sinh hạ hài tử.

Lại nói Tống Chấp, đối người vợ Chân Bảo Quỳnh này có thể nói là xem như trân bảo, lúc nàng mang thai, lại là ước gì một tấc cũng không rời chiếu cố ở bên người nàng. Hiện thời ở trong phủ mình, thế nhưng ra chuyện như vậy, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng là có chút ít trách cứ Tống Nhân, rốt cuộc là muội muội của hắn, Tống Chấp tự nhiên cũng không nói gì thêm.

Trong lòng Chân Bảo Lộ lo lắng tỷ tỷ, nghe trong phòng sinh, tỷ tỷ nàng tê tâm liệt phế kêu, cũng là theo bản năng nắm chặt tay Tiết Nhượng.

Nàng biết rõ sinh hài tử vất vả. Lúc trước nương nàng sinh Thượng nhi Vinh Nhi, nàng đã ở U U Hiên đợi thật lâu.

Ước chừng ba canh giờ, trong phòng sinh, mới rốt cục truyền đến tiếng hài nhi khóc nỉ non.

Nghe thanh âm kia, cực kỳ vang dội, Chân Bảo Lộ mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiết Nhượng bên cạnh nói: “Sinh.”

Tiết Nhượng gật đầu ừ một tiếng, mà Tống Chấp, nơi nào đứng vững? Trực tiếp liền xông vào.

Chân Bảo Lộ xem bộ dáng Tống Chấp, đột nhiên nghĩ đến, nếu là lần tới nàng sinh hài tử, Tiết Nhượng sẽ phản ứng như thế nào?

Đều nói “Bảy tháng sống tám tháng chết”, Chân Bảo Quỳnh mang thai tám tháng sinh con, tự nhiên là cực hung hiểm. Cũng may lần này xem như kinh sợ mà không nguy hiểm, người lớn đứa nhỏ đều bình an.

Chân Bảo Lộ kìm nén không được, cũng nghĩ vào xem một chút, Tiết Nhượng là nam tử, không tốt tùy ý đi vào, liền nói với hắn: “Ta đi vào nhìn một chút, huynh ở nơi này chờ ta.” Nói xong, liền đi vào thăm Chân Bảo Quỳnh cùng vừa sinh ra hài tử.

Chân Bảo Quỳnh mới vừa sinh sản xong, thai đầu, chỉ đau ba canh giờ, coi như là thuận lợi. Mà lúc này, đứa bé đã được rửa sạch qua, bao trong tã lót tinh xảo.

Gặp Tống Chấp một lòng chạy đi chỗ tỷ tỷ, nàng liền đi tới bên cạnh Cát ma ma ôm hài tử, hỏi: “Là con trai hay con gái?”

Cát ma ma cười dịu dàng nói: “Hồi Tiết Thiếu phu nhân, là vị cô nương.”

Cô nương.

Chân Bảo Lộ cúi đầu xem xét, nhìn hài tử được bao trong tã lót đỏ rực, tóc máu đen nhánh dính ở trên đầu, nhiều nếp nhăn, so với lúc Thượng nhi Vinh Nhi sinh ra, còn muốn xấu hơn.

Tiểu gia hỏa này, chính là ngoại sinh nữ của nàng. Chân Bảo Lộ mím môi cười cười, nghĩ tới sau này tiểu gia hỏa này muốn gọi mình một tiếng “Dì”, Chân Bảo Lộ liền càng xem càng thuận mắt. Nàng nói: “Ta có thể ôm sao?”

Cát ma ma cười cười, liền cẩn thận đưa tiểu nữ oa trong lòng cho Chân Bảo Lộ. Nàng thấy tư thế Chân Bảo Lộ ôm tiểu oa nhi có hình có dáng, không khỏi lộ ra ánh mắt thưởng thức.

Lúc này, bên ngoài có giọng vọng vào.

“... Sinh? Nam oa hay là nữ oa?”

Chân Bảo Lộ nghe giọng kia, lờ mờ có thể nghe ra, hẳn là bà bà tỷ tỷ nàng - - Trung Dũng hầu phu nhân - - Ngụy thị. Trung Dũng hầu phu nhân kia, nghe được là nữ oa, giọng nói rõ ràng thất lạc rất nhiều. Bất quá vẫn là đi đến, hỏi: “Nhị thiếu phu nhân tốt không?”

Phụ nhân tiến vào, mặc một thân áo bông nhiều lớp xanh lá mạ cuối triền cành bảo bình, quần áo ăn mặc đoan trang lịch sự tao nhã, vẻ mặt cũng là cực ôn hòa.

Nghe nói tính tình Tống Chấp ôn nhuận như ngọc, hầu hết theo vị Trung Dũng hầu phu nhân này.

Cát ma ma tiến lên hành lễ nói: “Nhị thiếu phu nhân sinh con thuận lợi, lúc này đang nghỉ ngơi ở trên giường, Nhị công tử bồi.”

Ngụy thị nói: “Vậy là tốt rồi.” Lại nhìn thấy Chân Bảo Lộ trong phòng, “Tiểu Lộ đã ở a.” Nàng rủ xuống mi mắt, xem trong ngực nàng ôm tiểu oa nhi, liền cũng biết là cháu gái.

Chân Bảo Lộ gọi người, thấy Ngụy thị, liền ôm hài tử đi qua cho nàng xem. Ngụy thị cúi đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười nói: “Không có đủ tháng, cái đầu xác thực nhỏ chút ít. Bất quá nhìn bộ dáng, sau này trưởng thành, tất nhiên cũng là mỹ nhân.”

Ngụy thị ngoài miệng tán dương. Nhưng làm tổ mẫu, lại không có ý tứ muốn ôm tiểu tôn nữ này.

Chân Bảo Lộ vốn đối Ngụy thị cũng cực kính trọng, lúc trước nàng đến Trung Dũng Hầu phủ, Ngụy thị đối nàng cùng tỷ tỷ đều phi thường không tệ. Tỷ tỷ nàng gả đến Trung Dũng Hầu phủ sau, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng cực hòa hợp. Về sau tỷ tỷ mang thai, vậy thì càng không cần nói. Chỉ là - - nương nàng qua đời sau, nàng mặc dù bận rộn, nhưng cũng là quan tâm tỷ tỷ, ngẫu nhiên nghe nói, thái độ Ngụy thị đối tỷ tỷ nàng có chút ít phai nhạt.

Khi đó, nàng cảm thấy là nhất thời, khả năng không lớn.

Hiện thời...

Chân Bảo Lộ có chút ít thất vọng. Trong mắt Ngụy thị, nữ oa cuối cùng không quý báu bằng nam oa.

Nàng cúi đầu xem oa nhi trong tã lót, tâm đều nhuyễn.

Loại tâm tình này, duy trì liên tục đến Chân Bảo Lộ theo Tiết Nhượng rời Trung Dũng Hầu phủ. Trong xe ngựa, Chân Bảo Lộ biểu hiện an lặng yên tĩnh, hoàn toàn không giống lúc đi. Sau, mới nhịn không được nói: “Ta ôm qua ngoại sinh nữ, nho nhỏ, phi thường đáng yêu.”

Tiết Nhượng gật đầu, cũng không nói cái gì.

Chân Bảo Lộ dò xét hắn một cái, nói: “Ai, huynh sao không quan tâm nha?”

Tiết Nhượng cười nhìn nàng, hai đầu lông mày ôn ôn hòa hòa, chậm rãi nói: “Tiểu Lộ, hài tử của người khác, ta quan tâm làm cái gì?”

Có đôi khi, Chân Bảo Lộ phi thường thích thái độ hắn trừ nàng cái gì đều không thèm để ý, nhưng có đôi khi, lại có chút ít dở khóc dở cười - - kia không đơn thuần là hài tử của người khác, cũng là ngoại sinh nữ của hắn a.

Hai tay Chân Bảo Lộ chống cằm, vặn cong đôi mi thanh tú, cảm thấy có chút ít nho nhỏ phiền não. Nếu là lần tới, nàng sinh nữ oa, cũng không biết được hắn có thích hay không.

Tiên hoàng băng hà, toàn thành cấm tiệc. Tết Trung thu đang yên đang lành, cũng có chút vắng lạnh.

An Quốc công phủ cả nhà tụ ở trong sân ngắm trăng, Chu Phinh Đình nhu thuận đứng ở bên cạnh lão phu nhân. Nàng đọc đủ thứ thi thư, kể một chút về truyền thuyết trung thu, nói được sinh động như thật, lão phu nhân nghe, cũng lộ ra vẻ mặt thưởng thức.

Cố thị mặc dù không hài lòng Chu Phinh Đình này, hiện thời gặp Chu Phinh Đình được lão phu nhân ưu ái, trong lòng ít nhiều gì vẫn còn có chút an ủi.

Không ngờ Chu Phinh Đình, vốn đang nói thật hay, không biết như thế nào liền té xỉu.

Lão phu nhân vội vàng gọi người đi thỉnh đại phu.

Không xem đại phu không biết rõ, vừa khám, liền khám ra hỉ mạch đến.

Chân Bảo Lộ được Tiết Nhượng ôm xuống xe ngựa, liền nhìn đến đại phu cùng tiểu đồng cõng hòm thuốc đi ra. Chân Bảo Lộ còn tưởng rằng là lão phu nhân xảy ra chuyện gì, vừa vào cửa, nghe Chúc ma ma nói, mới biết được là xem bệnh cho Chu Phinh Đình.

Chân Bảo Lộ theo miệng hỏi: “Chu biểu muội như thế nào?” Chu Phinh Đình này, xác thực một bộ liễu yếu đu đưa theo gió.

Chúc ma ma thấp giọng nói: “Vị Chu cô nương này thật đúng là, đại phu khám bệnh báo, không phải là bệnh, là... Hỉ mạch.”

Hỉ mạch. Chân Bảo Lộ đột nhiên nghĩ đến, hôm đó ở sương hoa đài, Chu Phinh Đình cùng Tiết Thành, chớ không phải là... Lúc ấy hoài thượng.

Nàng nghi hoặc nhìn về phía Chúc má má.

Chúc má má cười cười, trong mắt có chút ít xem thường, nói: “Lão nô nghe nói, hài tử trong bụng Chu cô nương, mới vừa đầy một tháng.”

Mới vừa đầy một tháng.

Chân Bảo Lộ lập tức liền hiểu.

Chuyện Sương hoa đài đó, đã qua hai tháng. Đứa nhỏ này mới vừa đầy một tháng, đó chính là nói - - Chu Phinh Đình lại lén lút thân cận cùng Tiết Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc