SỦNG THÊ - YẾN REI

Đều nói ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm mơ thấy cái đó.

Đêm nay, An Trường Kha lại mơ thấy chuyện đời trước. Lúc sống lúc chết nhiều năm như vậy, kỳ thật rất nhiều chuyện trước đây nàng đều không nhớ rõ lắm, nhưng trong cảnh mơ đêm nay, lại phá lệ rõ ràng, thậm chí nàng có thể thanh tỉnh cảm giác được mình đang nằm mơ.

Trong mơ, Tiêu Chỉ Quân còn ở Nhạn Châu, một mình nàng ngồi trong đình hoa viên ở vương phủ đọc sách. Đám hạ nhân hầu hạ không chăm chỉ, ở ngoài đình lười nhác nói xấu.

Nàng cũng hoàn toàn không để ý, cứ lật từng trang từng trang.

Cách đình không xa bỗng truyền đến tiếng khóc. Nàng theo tiếng nhìn lại, nhận ra người khóc thút thít là tiểu nha hoàn, dùng khăn che mặt, đứt quãng khóc lóc kể lể: "Nhiều người như thế, nhiều người chết như thế...... Nhà ta ở cạnh Tứ Thủy, viết thư cũng không ai dám đưa đến, khẳng định không có đường sống......"

Hai nha hoàn khẩn trương che miệng nàng, thấp giọng quát lớn: "Ngươi không muốn sống nữa, Vương quản gia đã hạ lệnh, không cho chúng ta nghị luận việc này!"

Nha hoàn kia bi thương mà giận dữ, đè nén thanh âm nói: "Những người ở cạnh Tứ Thủy đều do Tam hoàng tử độc chết! Không cho chúng ta nói thì không có việc này sao?"

"Đừng nói sảng." Một nha hoàn hơi lớn chút cảnh giác quay đầu nhìn thoáng qua An Trường Kha, An Trường Kha lập tức cúi đầu, làm bộ nghiêm túc đọc sách.

Nàng lại thở dài tiếp tục nói: "Nghe nói tất cả thôn trang cạnh Tứ Thủy đều bị phái binh vây lại, bệ hạ hạ chỉ nói những người đó đều là "Bạch Đinh quân", chết không đáng tiếc."

"Nếu nhà ngươi ở cạnh Tứ Thủy...... thì nén bi thương đi......"

Tiểu nha hoàn kia lại ai oán khóc......

An Trường Kha biết mình đang nằm mơ, nỗ lực muốn bản thân tỉnh táo lại, lại càng mơ màng hơn, trái lại hình ảnh thay đổi, đến một nơi khác.

Nàng đứng ở một cửa hàng sách đang lựa sách, trong cửa hàng có mấy thư sinh nhỏ giọng thảo luận.


"Nghe nói Tam hoàng tử bị quân khởi nghĩa ám sát, các ngươi nói là thật hay giả? Có người nói kỳ thật do Bắc Chiến Vương Công Chúa làm."

Một người khác thần bí, nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Liên quan gì Công Chúa, ta nói...... Đây là báo ứng."

"Chỉ giáo cho?" Một người hỏi.

Mặt thư sinh kia mang chán ghét, tiếp tục nói: "Các ngươi không biết náo động ở Tứ Thủy hai năm trước sao? Nhà ta cách không xa Tứ Thủy. Trước đây Tam hoàng tử kia vì đánh quân khởi nghĩa, đầu độc ở thượng du Tứ Thủy. Quân khởi nghĩa dùng nước sông, quả nhiên đều ngã bệnh. Tam hoàng tử nhân cơ hội mang binh đến giết, quân khởi nghĩa đại bại." Thư sinh trước đó nhíu mày: "Biện pháp này thật sự âm độc."

Có một người nói chen vào: "Binh bất yếm trá, về tình cảm có thể tha thứ."

"Về tình cảm có thể tha thứ?" Thư sinh kể chuyện cười lạnh một tiếng: "Đó là các ngươi không biết chuyện phía sau, nhánh sông Tứ Thủy đông đúc, bốn phương thông suốt. Hắn đầu độc ở thượng du, không chỉ đầu độc quân khởi nghĩa, bá tánh cạnh Tứ Thủy cũng trúng độc. Liên lụy đồng ruộng hoa màu cũng chết độc nhiều. Không ít bá tánh chỉ biết dùng nước sông đau bụng bị bệnh, sau này mới biết được, là trúng độc!"

Hắn căm giận: "Sau đó quan phủ biết việc này, chẳng những không giải độc cho bá tánh, trái lại bên trên hạ một đạo thánh chỉ, gom toàn bộ thôn trang vùng Tứ Thủy thành phản tặc, phái binh vây quét. Những thôn dân đáng thương người thì chết bệnh, kẻ bị giết chết. Hơn nửa tháng, Tứ Thủy nhuộm đỏ. Nếu không phải nhà ta trốn được, đã sớm mất mạng!"

Nghe hắn nói, thư sinh do dự: "Chuyện này do ngươi biên tập ra sao? Sao chúng ta chưa bao giờ nghe qua việc này."

Thư sinh kia thấy đồng bạn không tin, biểu tình càng thêm phẫn nộ: "Phía trên hạ lệnh, ai dám nghị luận việc này, lập tức kéo ra ngoài chém đầu, còn ai dám nói? Các ngươi không tin thì thôi, tóm lại Tam hoàng tử này chết trong tay quân khởi nghĩa, chính là báo ứng!"

Tứ Thủy...... quân khởi nghĩa......

An Trường Khanh sợ hãi cả kinh, đột nhiên ngồi bật dậy, mặt đầy mồ hôi, thở hổn hển.

—— nàng nhớ ra rồi.

Bảo sao ban ngày nàng thấy "Tứ Thủy" cứ cảm thấy quen thuộc, hóa ra nàng đã từng vô tình nghe qua. Đó là "Tứ Thủy náo động" vào Khánh Lịch năm 16!


"Làm sao vậy? Gặp ác mộng?" Tiêu Chỉ Quân bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng tỉnh theo, thấy mặt nàng toàn mồ hôi lạnh, ân cần cầm khăn lau mặt cho nàng.

An Trường Kha vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng, đôi mắt còn hơi thất thần, nhìn ngốc ngốc. Tiêu Chỉ Quân đứng dậy đẩy cửa sổ thông khí, bên ngoài mặt trời đã mọc, tia nắng sớm chiếu xuống qua tầng mây, chiếu sáng căn phòng.

"Ta lại nằm mơ." An Trường Kha lấy lại tinh thần, miễn cưỡng chỉnh mạch suy nghĩ, nói: "Tứ Thủy sắp xảy ra chuyện lớn."

Ánh mắt của Tiêu Chỉ Quân hơi rét lạnh, thấy nàng như vậy, liền biết không phải việc nhỏ, đưa tay vỗ vỗ lưng An Trường Kha, lại rót một chén nước cho nàng: "Đừng nóng vội, từ từ nói."

An Trường Kha uống một ngụm nước, miễn cưỡng bình phục tâm trạng phập phồng: "Ta mơ thấy khi Tam hoàng tử bình loạn, hạ độc ở thượng du Tứ Thủy, không chỉ quân khởi nghĩa trúng độc, bá tánh vùng Tứ Thủy cũng gặp họa......"

Nàng đã nhớ hết, sau khi ngoài ý muốn nghe được chuyện ngoài tiểu đình, nàng sinh ra tò mò, nói bóng nói gió mà hỏi thăm, tuy không biết toàn diện, nhưng ít nhiều có thể phỏng đoán ra tiền căn hậu quả.

Vì Tam hoàng tử đầu độc ở Tứ Thủy, đại bộ phận quân khởi nghĩa dùng nước sông đều ngã bệnh, Tam hoàng tử nhân cơ hội tấn công, trận chiến dịch này không cần tốn nhiều sức, quân khởi nghĩa gần vạn đều bị diệt. Sau khi khải hoàn hồi kinh, An Khánh Đế phung phí phong thưởng cho Tam hoàng tử, Tam hoàng tử nhất thời nổi bật. Nhưng sau chiến dịch không lâu, lại có quan viên địa phương báo cáo, vì trong nước sông còn độc, không ít bá tánh sống gần Tứ Thủy đều ngã bệnh, liên lụy đất đai hoa màu cũng bị độc chết.

Trước đó An Khánh Đế mới ngợi khen Tam hoàng tử, lúc này nếu tin bá tánh bình thường cũng trúng độc bị phơi ra, không chỉ thế cục bất ổn, thanh danh của An Khánh Đế cũng có trở ngại. Vì phong tỏa tin tức, An Khánh Đế trực tiếp gom một mảnh thôn dân của thôn trang thành phản tặc, hạ lệnh vây quét không lưu kẻ nào. Sau lại hạ chỉ nghiêm cấm quan viên bá tánh đàm luận việc này. Người vi phạm giết không tha, việc này mới gắng gượng bị ép xuống. Sau này quân khởi nghĩa liên tiếp xuất hiện, đều không bị triều đình chiêu hàng. Cho đến khi Tiêu Chỉ Quân đăng cơ, phái quan viên đi trấn an vẫn không có hiệu quả, cho nên đành tự mình mang binh tiêu diệt quân khởi nghĩa, yên ổn thế cục.

Trước đây An Trường Kha không rõ nguyên do trong đó, hiện tại suy nghĩ cẩn thận. Tứ Thủy nhiều người chết như vậy, không thể không để lộ chút phong thanh. Có vết xe đổ Bạch Đinh quân, nhất định không có quân khởi nghĩa dám nhận chiêu an nữa.

Ngay cả Tam hoàng tử chết, chỉ sợ cũng bởi vì chuyện của Bạch Đinh quân.

Vùng Tứ Thủy, Bạch Đinh quân có gần vạn người, nói chi là thôn dân sống gần. Một con số lớn như thế, khiến An Trường Kha cảm thấy sởn tóc gáy.

Siết chặt bàn tay, trong tay lại một mảnh mồ hôi lạnh ướt át. An Trường Kha nói năng lộn xộn: "Mạng nhiều người như thế...... Không thể......"


Tiêu Chỉ Quân đặt tay lên mu bàn tay nàng, trấn an nói: "Đừng vội, để ta nghĩ cách."

Tiêu Chỉ Quân biết trước nay An Khánh Đế xem bá tánh như con kiến, cũng biết Tam đệ kia của nàng không lương thiện như vẻ ngoài, nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, bọn họ có thể làm ra chuyện mất trí như thế. Mà cẩn thận cân nhắc, lại cảm thấy bọn họ sẽ như vậy cũng không kỳ quái.

Lão Tam nhỏ tuổi, muốn tranh chấp với Thái tử, cần phải tích đủ chiến công. Mà xưa nay An Khánh Đế chỉ để ý bản thân, sống chết của bá tánh trong mắt ông ta, chẳng qua là một con số thôi.

Không biết thì thôi, giờ đã biết, Tiêu Chỉ Quân không thể ngồi yên không nhìn đến.

Bạch Đinh quân cũng được Hoàng Đinh quân cũng được, nói cho cùng đều là bá tánh Đại Nghiệp.

Ánh mắt của Tiêu Chỉ Quân u ám, thấy An Trường Kha vẫn khiếp sợ, ôm người vào lòng, ôn tồn dỗ nàng ngủ tiếp. Chờ dỗ người ngủ say, nàng mới lặng lẽ đứng dậy, khoái mã đến quân doanh.

Khi Nghiệp Kinh truyền tin tới Nhạn Châu đã qua mấy ngày, theo nàng suy tính, lúc này nhất định Lão Tam đã sắp đến Tứ Thủy, nếu muốn cứu bá tánh, phải hành động nhanh hơn một chút.

Tiêu Chỉ Quân tự mình viết hai phong thư, đưa đến tay Thân Đồ Tư và thủ lĩnh Bạch Đinh quân.

Những ngày này thanh thế Bạch Đinh quân to lớn, nghe nói đại thủ lĩnh là một vị đồ tể vô cùng lớn sức, một con dao giết heo mạnh mẽ uy vũ, người chắn giết người Phật chắn giết Phật. Bày mưu tính kế cho hắn là nhị đệ trong nhà, là người đọc sách đứng đắn. Hai huynh đệ một văn một võ, mới đưa Bạch Đinh quân lớn mạnh đến gần vạn người.

Dán thư xong, Tiêu Chỉ Quân kêu người đi gửi tin, đang muốn đưa tin, lại cảm thấy không ổn. Trầm ngâm một lát, vẫn gọi Tạ Lăng đến, hai người mật đàm một phen, sau đó để Tạ Lăng tự mình đi làm thuyết khách một chuyến.

Nhạn Châu và Túc Châu liền nhau, khoái mã ngày đêm không ngừng, ba ngày có thể đến. Nhưng chỉ một phong thư, chưa chắc có thể khiến thế lực hai bên tin tưởng nghe theo.

Thân Đồ Tư do dự không quyết đoán, mới không bì kịp cha, cũng may lá gan của gã cũng không lớn, vì Thân Đồ Bột dạy dỗ, đối đãi tướng sĩ và bá tánh cũng không tệ lắm. Nếu có thể thuyết phục hắn đồng ý làm nội ứng, sẽ dễ làm hơn rất nhiều.

Không dễ là Bạch Đinh quân, hiện giờ bọn họ với triều đình như nước với lửa, cho dù Tạ Lăng tự mình đi, cũng chưa chắc tin tưởng.

Tiêu Chỉ Quân đứng ôm cánh tay nhìn phía chân trời xa xa, từ từ thở dài một hơi, chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể làm hết sức, nghe thiên mệnh.


***

Tạ Lăng khoái mã ba ngày đến Túc Châu, đến phủ tướng quân cầu kiến Thân Đồ Tư.

Khi Thân Đồ Tư nhìn thấy hắn còn hết sức kinh ngạc, Túc Châu và Nhạn Châu liền nhau, trước đây Nhạn Châu chống đỡ Bắc Địch, cộng thêm không có xung đột lợi ích gì, quan hệ hai bên cũng khá tốt. Thân Đồ Tư lập tức mời người vào phủ.

Vì chuyện quá khẩn cấp, Tạ Lăng cũng không nhiều lời vô nghĩa, cho lui hết xung quanh, khẩn thiết thuật lại lời của Tiêu Chỉ Quân cho hắn.

Thân Đồ Tư càng nghe sắc mặt càng khó nhìn: "Chuyện này...... có chứng cứ không? Xưa nay đầu độc vào nước đều làm người ta khinh thường, Tam hoàng tử đâu đến nỗi này?"

Đầu độc bị thương không chỉ có quân địch, còn có bá tánh lân cận. Phàm là tướng lĩnh có chút ranh giới, sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi này. Tiền triều đã từng có tướng lĩnh dùng kế này, dù cho chiến công lớn lao, cũng bởi vậy bị sử sách lên án.

"Không có chứng cứ, nhưng nếu việc này là giả, với tướng quân mà nói chính là trăm lợi không hại, không phải càng tốt?"

Tạ Lăng thành khẩn nói: "Công Chúa bảo ta đến nhắc nhở tướng quân, chỉ là không đành lòng thấy bá tánh Túc Châu vô duyên vô cớ chịu khổ. Vạn nhất Tam hoàng tử chuẩn bị dùng kế sách này thật, Thân Đồ tướng quân chỉ cần truyền lời đồn "Tam hoàng tử muốn đầu độc ở Tứ Thủy" ra, khuyên nhủ Tam hoàng tử từ bỏ kế đầu độc là được. Việc này không có bất luận tác hại gì với tướng quân. Trái lại vạn nhất đầu độc thành công, chịu khổ không chỉ là Bạch Đinh quân, còn có bá tánh lân cận Tứ Thủy. Theo ta được biết, tướng sĩ trong quân của tướng quân, một nửa chính là nhân sĩ Túc Châu phải không? Đến lúc đó lòng quân không yên......"

Hắn chưa nói hết, Thân Đồ Tư cũng đã hiểu ý hắn. Chắp tay sau lưng lo âu đi lại trong thư phòng, thật lâu sau mới nói: "Ta tạm tin ngươi một lần. Chỉ là đồn đãi này làm sao rải rác ra ngoài? Phải xử trí Bạch Đinh quân thế nào?"

Tạ Lăng nói: "Rải rác tin tức Công Chúa đã có an bài. Còn Bạch Đinh quân...... đến cùng là bá tánh Đại Nghiệp. Nếu không phải quan viên huyện Khang Vĩnh hiếp đáp bức bách bá tánh, cũng không đến mức khởi nghĩa vũ trang. Tướng quân trấn an hoà đàm, có lẽ có thể xoay chuyển."

Thân Đồ Tư thở dài, có chút rầu rĩ: "Đây đều là những chuyện gì?"

Tạ Lăng không nhiều lời, thấy hắn đồng ý, liền vội vàng cáo từ, lại khoái mã chạy đến Tứ Thủy huyện Khang Vĩnh. Còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn cần hắn đi làm.

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Hôm nay có chút nặng nề.

Nhạ Nhạ: Ừ.


Bình luận

Truyện đang đọc