SỦNG VỢ LÊN TRỜI

"Học trưởng, rốt cuộc anh cũng đến rồi."

Ninh Huyên Huyên nhìn thấy Bùi Hằng Phúc liền tươi cười chào đón, ánh mắt không hề che giấu sự si mê.

Đã nhiều năm trôi qua nhưng sự yêu thích mà Ninh Huyên Huyên dành cho người đàn ông này chỉ tăng chứ không giảm.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút việc nên đến trễ."

Bùi Hằng Phúc mỉm cười nhìn rất dịu dàng.

"Không sao, một lúc nữa mới tới giờ lên sân khấu."

Ninh Huyên Huyên dẫn Bùi Hằng Phúc đến ghế sô pha ngồi xuống, sau đó rót nước cho anh ta, hỏi: "Không biết lần này học trưởng tìm em có chuyện gì?"

"Tôi có một chút việc cần cô giúp đỡ."

Bùi Hằng Phúc gật đầu không chút giấu giếm: "Ngọc Lam muốn lấy lại chỗ đứng trong giới giải trí sau một thời gian mà cô cũng biết tình hình hiện tại của cô ấy rồi, cho nên phiền cô hãy dẫn dắt cô ấy."

Nghe vậy, hai tay Ninh Huyên Huyên liền dừng lại, nhíu mày nói: "Không phải bà xã học trưởng đang mang thai sao? Sao không ở nhà dưỡng thai?"

"Haiz, cô cũng biết cô ấy có ân oán với Ngọc Sở, Ngọc Lam không nuốt trôi cục tức này, hiện tại cô ấy đang mang cốt nhục của nhà họ Bùi nên tôi thật sự không có cách nào khác."

Bùi Hằng Phúc lộ vẻ bất đắc dĩ, thậm chí trong mắt còn thoáng qua một tia chán ghét.

Ninh Huyên Huyên có chút khó xử nhíu mày.

Trước mắt là người đàn ông mà cô ta yêu nhưng anh ta lại muốn cô giúp đỡ tình địch...

Ninh Huyên Huyên im lặng một lát mới nói: "Dẫn dắt không phải là không thể. Nhưng học trưởng, thứ cho em nói thẳng, hiện tại hình tượng của Ngọc Lam đã bị phá hủy, muốn bắt đầu lại trong giới giải trí chỉ sợ không dễ dàng. Nhưng em nể mặt anh, em có thể giúp một tay nói mấy lời có ích nhưng về kết quả thì em cũng không có cách nào đảm bảo."

"Cô yên tâm, tôi sẽ dùng tài nguyên của tập đoàn Bùi Thị, cố gắng hết sức nâng đỡ cô ấy."

Ninh Huyên Huyên nghe thấy Bùi Hằng Phúc nói vậy thì trong lòng càng hụt hẫng: "Học trưởng thật bất công, tôi thích anh nhiều năm như vậy nhưng chưa từng được đãi ngộ như thế. Anh đối xử với Ngọc Lam tốt như vậy, không sợ tôi ghen sao?"

Bùi Hằng Phúc cười cười: "Cô sẽ không ghen đâu, đối với tôi mà nói Huyên Huyên luôn rất ân cần, hơn nữa tôi sẽ bù đắp cho cô thật tốt."

Ninh Huyên Huyên nhướng mày, ánh mắt có chút hờn dỗi: "Anh muốn bù đắp thế nào?"

"Cô muốn bù đắp cái gì?"

Ninh Huyên Huyên ngẫm nghĩ một lát, ánh mắt xẹt qua một tia ranh mãnh: "Khi nào học trưởng rảnh thì có thể ăn cơm với em không? Anh cũng biết em không có bạn bè thật sự trong giới giải trí nên bình thường em chỉ ăn có một mình..."

"Không thành vấn đề. Đúng lúc tôi đã đặt bàn ở Ngân Hà Chi Hải, hay là tối nay đi luôn nhé?"

"Được!"

...

Sau khi lên xe Lục Thanh Chiêu, Đường Ngọc Sở không lập tức về nhà mà bảo anh đưa mình đến bệnh viện một chuyến.

Ở Bệnh viện, Tống An Kỳ đã hết sốt, thấy Đường Ngọc Sở tới thì có chút kinh ngạc hỏi: "Phỏng vấn kết thúc nhanh như vậy à?"

"Nếu không thì sao? Tớ và Ninh Huyên Huyên chẳng có gì nhiều để nói cả."

Đường Ngọc Sở bĩu môi, đặt trái cây đã mua trên đường lên bàn.

"Cô ta có làm gì cậu không?"

"Chắc chắn không tránh khỏi bị nói móc châm chọc. Nhưng cô ta cũng không làm gì được tớ hết, dù sao tớ cũng đang nắm giữ tin tức bất lợi với cô ta, nếu cô ta không thức thời thì sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo."

Đường Ngọc Sở xem thường nhún vai, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.

Tống An Kỳ cười: "Nếu không phải cậu nể tình cô ta là bạn học thì cô ta đã sớm xong đời rồi."

"Không nói về cô ta nữa, còn cậu thế nào? Có cần tớ ở đây mấy ngày không?"

"Nếu không sốt lại thì ngày mai có thể xuất viện."

"Vậy thì tốt, buổi tối tớ giúp cậu chỉnh sửa lại bản thảo phỏng vấn này, ngày mai giao lại cho cậu." Đường Ngọc Sở nói xong thì đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Tống An Kỳ thấy thế thì lập tức xụ mặt, làm ra vẻ đáng thương nói: "Bây giờ cậu đi, một mình tớ ở bệnh viện rất chán..."

Đường Ngọc Sở nhìn cô ấy cười: "Không còn cách nào khác, có người chờ tớ ở dưới."

Hai mắt Tống An Kỳ sáng lên: "Ai? Người chồng thần bí của cậu à?"

Đường Ngọc Sở lắc đầu: "Không phải."

Tống An Kỳ lập tức có chút bất mãn: "Đường Ngọc Sở, khi nào cậu mới cho tớ gặp chồng mới cưới của cậu vậy?"

"Sẽ có cơ hội thôi."

Đường Ngọc Sở chớp mắt nhìn cô ấy rồi cầm túi xách cười nói: "Tớ đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho tớ."

"Thấy sắc quên nghĩa."

Tống An Kỳ cười mắng một câu, nhưng chỉ có thể vẫy tay với cô nói: "Ngày mai gặp lại."

Sau khi Đường Ngọc Sở rời khỏi bệnh viện thì lập tức về nhà, nhưng vào đến nhà thì không nhìn thấy Lục Triều Dương đâu hết.

Cô có chút thắc mắc, không khỏi quay đầu lại hỏi Lục Thanh Chiêu bên cạnh: "Anh trai anh đâu?"

"Nhà bếp."

Lục Thanh Chiêu cười hì hì đáp, vẻ mặt lộ ra vẻ chờ mong.

Đường Ngọc Sở giật mình nhìn anh ta: "Không phải chứ?"

"Hi hi, chị dâu, đêm nay chúng ta có lộc ăn rồi."

Lục Thanh Chiêu nuốt nước miếng, hai mắt lộ rõ sự đói khát.

Đường Ngọc Sở không lấy làm khó tin trừng mắt nhìn anh trong chốc lát, thấy anh không giống như nói giỡn, cô lập tức chạy tới nhà bếp và chỉ trong khoảnh khắc cô liền nhìn thấy một bóng dáng đang bận rộn trong bếp.

Lục Triều Dương mặc áo sơ mi trắng và chiếc quần dài sáng màu, anh đang quay lưng lại thái rau, kỹ thuật thái đồ của anh vừa nhanh lại chính xác, rau củ được thái rất gọn gàng, động tác đó vô cùng ưu nhã và đẹp mắt.

Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu, lúc này rốt cuộc sự khó tin trong mắt cũng biến mất.

Cô cũng không ngờ người đàn ông chỉ tay năm ngón, thanh tao nhã nhặn và kiêu ngạo ấy khi vào bếp cũng rất ra dáng, thậm chí còn toát ra sự quyến rũ khó có thể diễn tả bằng lời.

Bình luận

Truyện đang đọc