SUỴT, NGÒI BÚT ĐƯA ANH TỚI

Trên sofa, con hồ ly trắng nằm sấp trên gối dựa, gối đầu lên chân trước. Bên cạnh là một con hồ ly màu đỏ bằng cỡ con mèo đang ngậm miếng thịt khô dùng sức nhét dưới bụng con hồ ly trắng, sau đó gạt lông nó xuống che kín. Cuối cùng tiểu hồ ly nhảy xuống sofa lại vây quanh Đinh Huyên.

Đinh Huyên vươn tay muốn sờ nó, nhưng tiểu hồ ly lại chạy đi ngay, chờ cô đứng thẳng dậy, nó lại vòng qua đây. Lúc này Đinh Huyên mới hiểu được, nó vẫn còn muốn thịt khô.

“Hết rồi.” Cô mở tay ra.

Xác định trong tay Đinh Huyên đã không còn thức ăn, lúc này tiểu hồ ly mới xoay người bỏ đi, nhảy về sofa, từ dưới bụng Cửu Vĩ lấy ra miếng thịt khô nó đã giấu kín, rồi bắt đầu ăn.

Đoàn Luật Minh vừa trở về, lúc từ phòng ngủ thay quần áo đi ra thì đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy: “Còn tinh ranh hơn cả Cửu Vĩ hồi trước.”

Nghe thấy tên mình, hồ ly trắng mở mắt ra, đứng dậy giũ lông, rồi nhảy xuống. Tiểu hồ ly vội vàng nhảy xuống theo, nó ngẩng đầu ngửi cái mũi của hồ ly trắng.

“Nó không thể biến thành người à?” Đoàn Luật Minh hỏi.

Cửu Vĩ hóa thành hình người, đi đến tủ lạnh trong phòng bếp: “Còn nhỏ quá, phải thêm một khoảng thời gian nữa.” Anh ta vừa nói vừa lấy bát ra đổ sữa cừu vào, sau khi hâm nóng trong lò vi sóng thì ngồi xổm xuống đặt trước mặt tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly cúi đầu liếm liếm, lỗ tai chợt dựng thẳng, xoay người chạy vèo đi. Bởi vì sàn nhà rất trơn trượt, nó liền bị ngã mấy lần.

“Mày trở về uống sữa cho tao!” Cửu Vĩ không vui, đuổi theo đến phòng dành cho khách.

“Bọn em gặp được nó ở núi Thanh Thành, tưởng nó không thích Cửu Vĩ chứ, nhưng sau đó nóvẫn lén lút đi theo bọn em xuống núi.” Đinh Huyên ngồi trên sofa, còn nói, “Anh về trước giờ, không sao chứ?”

“Không sao, thầy Từ giúp dạy lớp buổi chiều.” Đoàn Luật Minh liếc nhìn về phía phòng dành cho khách, nghe được Cửu Vĩ ở bên trong hổn hển gào thét, “Xuống đây! Mày rớt trong khe tủ, tao không —— thật ngã xuống rồi?” Sau đó là tiếng kêu chiêm chiếp của tiểu hồ ly gạt tấm gỗ của tủ quần áo.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì?” Anh ngồi xuống cạnh cô. Đồng hồ trên tường gõ chuông chỉ ba giờ chiều.

Đinh Huyên do dự một chút, nhìn chằm chằm mũi chân: “Trang Hàn liên lạc với em.”

“Cô ta nói gì?” Trong phút chốc ánh mắt Đoàn Luật Minh trở nên sắc bén.

“Cô ta bảo em…ngày mai mang theo đề cương đi tìm cô ta.”

“Ngày mai?” Anh nâng cao giọng.

“Ừm.” Đinh Huyên cụp mắt xuống, “Trang Hàn nuôi dưỡng rất nhiều yêu quái…”

Đoàn Luật Minh đứng dậy, nhíu mày suy tư, anh đi qua lại mấy lần, trực tiếp cầm di động, xin phép nghỉ với phía trường học, hủy bỏ hai lớp của năm hai ngày mai, cùng với buổi họp nhóm của sinh viên bác sĩ.

Đinh Huyên nhìn anh gọi điện thoại, mấp máy môi, nhưng chỉ im lặng.

Đoàn Luật Minh cúp máy, đi thẳng vào phòng sách lấy máy tính của Đinh Huyên đặt ngoài đây, để ở trước mặt cô: “Em viết đi, viết ra kết cục.”

Đinh Huyên chợt ngẩng đầu, không thể tin. Cô không có ý muốn khóc, thực ra cô biết Đoàn Luật Minh khẳng định sẽ nói vậy, cô cũng đã chuẩn bị xong, đã sớm suy nghĩ mọi thứ, nhưng tại khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cô cảm giác được giọt nước trong mắt mình tuôn trào, hai dòng ươn ướt trên mặt.

“Nhất định phải làm vậy.” Anh lấy ngón cái lau nước mắt trên mặt cô, sắc mặt ôn hòa, ngữ khí cũng khẳng định, “Dù cho quá trình có khả năng không giống, nhưng có hy vọng chúng ta sẽ nắm giữ kết cục.”

“Em biết.” Cô siết chặt nắm tay, cơ thể ngừng run rẩy. Cửu Vĩ đứng ở cửa phòng dành cho khách, nhìn chằm chằm bên này không biết suy nghĩ gì, trong tay anh ta xách tiểu hồ ly giống như cầm con rối.

Trong ánh sáng buổi chiều chói mắt, Đinh Huyên ngồi cạnh bàn, mở máy tính ra, tìm được hồ sơ văn kiện “Bóng đêm tựa như anh”.

Trên màn hình phản chiếu, loáng thoáng chiếu ra dáng dấp của Đoàn Luật Minh ở phía sau, sau khi giúp cô cắm phích cắm máy tính, anh liền đi qua đứng bên cạnh cô, kế bên là Cửu Vĩ hiếm khi nghiêm túc. Tiểu hồ ly đứng trên bàn chơi đùa, tuy rằng vừa mới uống sữa xong, bên miệng vẫn có vệt sữa màu trắng, nhưng nó vẫn ngây ngô mơ mộng, giẫm qua bàn phím, cái đuôi đỏ rực quét qua màn hình.

Hai tay Đinh Huyên lạnh lẽo mà cứng ngắc, cô trì trệ hồi lâu mới gõ xuống chữ đầu tiên trên bàn phím, sau đó chữ thứ hai… Cô viết xuống cú điện thoại của Trang Hàn mà cô nhận được ngày hôm nay, việc cô ta bảo ngày mai đem theo đề cương đi gặp mặt.

“Tiếp theo anh nói, em viết.” Đoàn Luật Minh bỗng nhiên nói.

“Được…” Giọng cô khàn khàn, vẫn thấp thỏm, lo lắng sẽ xảy ra sơ suất, lo lắng sẽ phát sinh biến cố.

“Ngày mai anh đi tìm cô ta —— cô ta bảo em đi đâu? Mấy giờ đến?”

“…Nữ Vu Cốc, chín giờ.” Lông mi Đinh Huyên rũ xuống run run.

“Tôi cũng đi.” Cửu Vĩ nói.

Đoàn Luật Minh nhìn anh ta một cái: “Ngày mai anh cùng Cửu Vĩ đến Nữ Vu Cốc.”

Đinh Huyên gõ ra dòng chữ này, thêm vào phía sau “Cùng trăm yêu đã từng hàng phục”. Cô cắn chặt môi, nhưng không cảm thấy đau đớn.

“Ở đó, bọn anh gặp được Trang Hàn và lũ yêu do cô ta nuôi dưỡng. Anh sẽ bị thương, nhưng cũng sẽ giải quyết hết mọi thứ.” Anh dừng một chút.

“Đừng bị thương, tôi sẽ cứu anh. Dù sao anh đã cứu tôi.” Cửu Vĩ nhún vai.

“Bị thương,” Đoàn Luật Minh nhấn mạnh, “Dù sao cũng nên có chút logic. Đó là một cơ hội, có thể viết khi anh tỉnh lại, anh sẽ biến thành người.”

“Anh muốn biến thành người thường hả?” Cửu Vĩ kinh ngạc cất tiếng.

“Phải.” Đoàn Luật Minh gật đầu, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, anh rất bình tĩnh nói với Đinh Huyên, “Em ở nhà đợi, chờ anh trở về.”

Đinh Huyên gõ xong hàng chữ này, viết xuống dấu chấm tròn.

“Đúng rồi, không phải em cũng viết vào chuyện chúng ta điều tra hội từ thiện và Tô Tinh ư?” Đoàn Luật Minh đột nhiên hỏi.

Đinh Huyên chỉ gật đầu, cô không nói nên lời.

“Vậy thêm một câu nữa đi,” Đoàn Luật Minh nói, thuần túy xuất phát từ tấm lòng của người làm nghề y, nhưng một năm trước đó, anh hoàn toàn sẽ không nói vậy, “Sau khi hôn mê gần một năm, Tô Tinh rốt cuộc tỉnh lại.”

“Được, em viết xong rồi.” Đinh Huyên bấm lưu lại, cô điều chỉnh cảm xúc, thật lâu sau vẫn chưa quay đầu lại. Tiểu hồ ly ở đằng sau máy tính vòng qua vòng lại, cắn một góc của máy tính, để lại vết cắn nhỏ bé.

“Mày đừng gây rối.” Cửu Vĩ xách tiểu hồ ly lên, đưa lên trước mắt, “Không được phép gặm cắn đồ đạc trong căn nhà này, hoặc là con người.”

Tiểu hồ ly nghiêng đầu.

Cửu Vĩ gật đầu: “Phải, kể cả tao.” Anh ta lại thêm một câu, “Tao cũng chưa bao giờ cắn người.” Đương nhiên, cắn người không phải một thói quen tốt. Anh ta vừa dạy dỗ vừa đi tới phòng khách, “Tiếp theo mày cần xem tivi mở mang tầm mắt, mày có biết ‘Thành phố động vật điên cuồng’ không?”

“Tiếp theo, chúng ta làm gì?” Đinh Huyên rốt cuộc xoay người lại, “Cần chuẩn bị không?”

“Không cần chuẩn bị, trong lòng anh đã hiểu.” Đoàn Luật Minh dường như chẳng hề lo lắng, anh nhìn thời gian, mới bốn giờ chiều, “Đi ra ngoài ăn bữa tối, thầy Từ tặng anh hai vé xem phim.”

Đinh Huyên ngơ ngác đứng dậy, có phần không biết làm sao.

Đoàn Luật Minh lấy áo khoác của cô qua, hôm nay đột nhiên chuyển lạnh, nói xong anh ôm cô đi về phía cửa.

……

Sau khi ăn cơm xem phim, về đến nhà thì đã là mười giờ tối. Hồ ly trắng đã ngủ say cuộn mình trên sofa, cái đuôi của nó đè lên một tiểu hồ ly trông giống trẻ con thỉnh thoảng run lên một cái.

Rửa mặt xong trở về phòng ngủ, Đinh Huyên nằm sấp trên giường lấy ra cuống vé phim trong túi, rồi bỏ vào ngăn kéo. Cô không định bỏ đi.

“Điều khiển từ xa của tấm màn sao không hoạt động?” Cô bấm về phía tấm màn mấy cái, phát hiện nó hoàn toàn không nhúc nhích. Theo lý thuyết mới mua về hẳn là không xảy ra vấn đề.

Đoàn Luật Minh ngồi bên mép giường: “Anh dạy cho em.”

“Em không học.” Cô lập tức lăn sang một bên, “Sau này anh phụ trách mở màn.”

Đoàn Luật Minh khựng lại, “Được.” Nói xong anh tắt đèn đầu giường.

Đinh Huyên nhích qua, dựa vào lồng ngực anh: “Em muốn nghe anh hát.” Hồi tết đã từng nghe anh hát.

Anh nằm thẳng xuống ôm cô, khẽ hát bên tai cô: “Hôm qua trôi đi, giai điệu vẫn đang vang vọng. Anh nguyện hát đưa em vào giấc ngủ, để em vào giấc ngủ trong tiếng hát. Vì sao trên trời đêm lấp lánh vì em. Mà trái tim anh cũng đập vì em…”

Đinh Huyên nhắm mắt lại, trong đêm tối dài đằng đẵng, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ.

……

Bệnh viện Đệ Nhất nằm cách mấy con phố, lầu mười ba.

Trên hành lang, một mình Quan Dư đứng trước cửa sổ, bóng lưng được ánh đèn kéo rất dài. Trong cái bóng, không thấy rõ sắc mặt của anh ta, nhưng đại khái ánh mắt dừng tại trên người Tô Tinh vẫn đang ngủ say ở bên trong.

Một cô gái nhân loại yếu ớt, không chịu nổi một cú đánh.

Quan Dư kéo ra nụ cười khó hiểu, vô cớ khiến người ta liên tưởng tới từ “khẩu Phật tâm xà”, sau đó anh ta xoay người bỏ đi. Tiếng bước chân vang lên trên hành lang trống rỗng. Dưới ngọn đèn phát sáng trên đầu, cái bóng của xương lông mày rõ ràng, ánh mắt màu nâu tựa như lang sói, trong tai nghe màu đen âm nhạc vẫn vang lên, tự động nhảy đến một bài.

“I am a human being, capable of doing terrible things. There’s lighting striking all over the world. You people are mistaken if you think that I am awake and celebrating anything that I can come. RUN!”

Trong tai nghe vừa hát đến từ “Chạy đi ——”, anh ta đẩy ra cửa cầu thang. Mà đồng thời phòng bệnh ở phía sau nằm tại chỗ xa xa, Tô Tinh giống như chìm trong nước chợt bừng tỉnh, hoặc như là mơ một cơn ác mộng dài, sau khi tỉnh lại lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tô Tinh tựa như gốm sứ mong manh dễ vỡ, chẳng có chút sức lực, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy đầu giường chợt phát ra tia sáng đỏ, chắc là một cái đèn đỏ, sau đó trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập của y tá.

……

Năm giờ sáng hôm sau.

Đoàn Luật Minh rửa mặt xong thay quần áo đi ra phòng ngủ. Đinh Huyên đã làm xong bữa sáng. Cửu Vĩ ngáp liên tục mở tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa cừu. Tiểu hồ ly vốn đi theo bên cạnh anh ta, vừa thấy lại là sữa, nó lập tức chạy đi mất.

Bữa sáng ăn uống đơn giản lại nhanh chóng. Ăn xong thì phải xuất phát.

Đinh Huyên đứng cạnh cửa, cầm chìa khóa và áo vét, nhìn Đoàn Luật Minh thay giày.

“Buổi tối gặp lại.” Anh đứng thẳng dậy, ôm lấy cổ cô, đặt xuống một nụ hôn trên trán cô.

Cửu Vĩ mặc áo khoác có mũ, trong cái mũ đằng sau đựng con tiểu hồ ly đỏ, cái đuôi xõa tung lộ ra, trông giống như cổ áo lông thú.

“Cậu mang nó theo à?” Đoàn Luật Minh nhíu mày.

“Nó khăng khăng đòi đi.” Cửu Vĩ đá dép ra, “Đến lúc đó để nó chơi bên cạnh, sẽ không gây chuyện đâu.” Nói xong anh ta ra cửa trước.

“Trên đường lái xe chú ý an toàn.” Đinh Huyên thấy Đoàn Luật Minh sắp đóng cửa, cô lập tức nói một câu.

“Được.” Anh cười, ánh mắt dịu dàng, đóng cửa lại.

Trong phòng là một mảnh im lặng.

Đinh Huyên giống như tượng điêu khắc đứng tại cửa không nhúc nhích, cho đến khi di động trên bàn ăn đột nhiên vang lên, là Tiên Đam.

“A lô, Đinh Huyên. Tôi đã ngồi chuyến xe sớm nhất quay về Ninh Nam.” Tiên Đam nói, “Có lẽ khoảng sáu giờ hơn sẽ đến. Ngày hôm qua tôi lục lọi tàng thư của đạo quán, dựa theo tin nhắn của cô, học một trận pháp đặc biệt lợi hại. Cơ mà lần này chúng ta đối phó với yêu quái nào? Giống như Đại Phong hả?”

“Cậu xuống xe đi thẳng tới bãi bi*n đ*ng Thanh, chúng ta gặp nhau ở đó.” Đinh Huyên nói xong mau chóng trở lại phòng sách mở máy tính ra, lại do dự một chút, “Cậu đã xem được tin nhắn vào lúc chín giờ hơn tối qua tôi gửi chưa?” Cô cố ý nhắc nhở nói lần này có khả năng rất nguy hiểm, nếu Tiên Đam không muốn giúp…cũng không sao.

“Thấy rồi,” Tiên Đam cảm thấy không quan trọng, “Chúng ta là bạn mà, nguy hiểm thì nguy hiểm thôi. Nhưng tôi chạy rất nhanh, cùng lắm thì đến lúc đó bỏ chạy thôi, tôi dẫn cô chạy cùng.”

“Không đơn giản như cậu nghĩ ——”

“Haiz, biết rồi. Tôi hiểu rõ, cô yên tâm đi.” Thực ra nhớ lại lần trước đối phó với Đại Phong, tuy rằng cuối cùng ngất xỉu, nhưng trải nghiệm này khiến Tiên Đam có cảm giác thành tựu làm anh hùng. Mà lần này cậu ta rất có tin tưởng, trang bị đầy đủ hết, dù sao đã đọc nhiều sách từ lâu lắm rồi, chỉ thiếu một cơ hội thực hành.

“Chừng nào cô đến?” Tiên Đam lại hỏi.

“Tôi lập tức xuất phát, khoảng bảy giờ sẽ tới bãi biển.” Đinh Huyên lướt nhìn đồng hồ, tần suất gõ chữ càng ngày càng nhanh.

Đề cương hôm qua viết xuống kết cục, thực ra là bản cũ lộn xộn. Khi mở máy tính, thừa dịp Đoàn Luật Minh giúp cô cắm phích cắm máy tính, cô sao chép dán xóa bỏ, gõ xuống kết cục trong văn bản kia là phần trước hoàn toàn không thay đổi, là bản đề cương đầu tiên đưa cho Đoàn Luật Minh, không khớp với hiện thực, bản cũ mà cô mới sửa chữa mấy hôm trước. Cứ vậy, thực ra kết cục của hôm qua đã mất đi hiệu lực.

Cô không thể để Đoàn Luật Minh gặp mặt Trang Hàn. Từ trước đến nay cô không phải là người theo chủ nghĩa lạc quan, cô ở cùng mọi người có vui cười, có cảm động, có rơi lệ —— nhưng cô là một người trốn tránh, bề ngoài lạc quan, nội tâm tiêu cực. Từ khi bắt đầu viết “Bóng đêm tựa như anh”, tất cả chính là số mệnh, là dây thừng quấn quanh góc u ám, dẫn dắt mỗi bước chân của nhân vật, bọn họ đi đến từng phòng, nhưng vẫn không thoát khỏi sợi dây thừng kia, yêu quái dưới ngòi bút của cô…không có ai có kết cục vui vẻ. Có lẽ bọn họ từng cười, từng hạnh phúc, nhưng có một ngày sẽ biến mất tựa như Tư Nam, tan biến giống như người cá.

Trong bản đề cương hoàn chỉnh thật sự, Đinh Huyên viết lại kết cục lần nữa, tuy rằng bản thân cô cũng không tin tưởng sẽ mỹ mãn như vậy: nhóm người Đoàn Luật Minh đến Nữ Vu Cốc, giải quyết lũ yêu dưới trướng của Trang Hàn ở đó. Sau khi Đoàn Luật Minh bị thương thì hôn mê, khi tỉnh lại đã trở thành người thường. Còn Đinh Huyên thì cùng Tiên Đam đến đảo Minh Xà, giải quyết Trang Hàn cùng với sự trợ giúp cho cô ta có thể xuất hiện. Buổi tối về đến nhà, mọi người đoàn tụ.

Bấm lưu lại xong, Đinh Huyên thoát khỏi văn bản, lại lấy USB sao chép bản đề cương ban đầu không khớp với hiện thực vả lại không có kết cục, xách túi lên, cầm chìa khóa ra ngoài.

Rốt cuộc, cô có một người yêu khiến cô không hối hận sẵn lòng giao ra sinh mệnh.

Anh đã từng nói, anh sống vì cô.

Cô biết, cô cũng như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc