TA CHỈ LÀ PHƯỜNG NHAN KHỐNG

111. Tôi thấy Sở Duệ Uyên rõ ràng đạo ý tưởng của mình. Có điều, hắn làm hoành tráng hơn tôi nhiều. Các triều thần nghĩ thế nào, tôi không quản. Tôi chỉ quan tâm thái hậu nương nương liệu có phải cho rằng con bà ấy “không có năng lực hành vi”, tôi thì có, nên mới không can thiệp chuyện giữa chúng tôi?!

112. Tôi không phải là hơi hoảng nữa, mà là vô cùng hoảng.

113. Trước đây tôi luôn nghĩ Sở Duệ Uyên dùng mình làm thế thân, chuỵch choạc, cho dù trong 3 năm nay có đem tình cảm dành cho anh tôi chuyển hết sang tôi, chẳng qua cũng chỉ là chút lãng mạn điểm xuyết cho cuộc đời đế vương. Tình cảm của nhà đế vương, sao có thể coi là chân tình. Thế nhưng giờ đây, hắn thân là vua một nước, vì từ chối hôn sự mà dùng đến cả cái cớ tự bôi nhọ chính mình như vậy, nếu nói không phải chân tình, chỉ e còn hơn cả chân tình. So ra, kẻ luôn chỉ coi đối phương là gậy massage loại hịn như tôi, mới thực sự là quá mức vô tình.

114. Đọ vô tình với hoàng đế, thế mà tôi lại thắng. Không tự hào chút nào, cảm ơn.

115. Điều này cũng giống như giành được danh hiệu “Bản triều đệ nhất tra nam”, khiến người ta không có cách nào vui mừng được.

116. Sau này không còn mặt mũi nào gọi người ta là “Sở Tra Đế” nữa rồi.

117. Nghe thằng bạn gossip xong những tình tiết mới nhất về chuyện hôn nhân của hoàng đế, tôi tự mình sám hối mất một ngày, sau đó thì được “vị công tử nhà tai to mặt lớn” có chỗ nào đó không xài được trong lời đồn triệu tiến cung. Cảm động vì tình cảm sâu đậm của Sở Duệ Uyên, hôm nay tôi lên giường cùng hắn đặc biệt quấn quýt, hai người không ngừng hôn tới hôn lui, đến cả tư thế 69 ngày thường tôi không thích cũng dùng qua một lượt. Sau một phen lăn lộn chán chê, hắn lấy ra từ trong ám cách một viên thuốc màu đỏ đưa cho tôi, cười bảo: “Thuốc này tên gọi ‘phá duyên’, có thể trừ tà, khử độc, là ta đặc biệt phái người đi Nam cương lấy về. Mính Chi, ngươi uống đi.”

118. Hắn không cảm thấy cái thứ này từ màu sắc đến tên gọi đều vô cùng không cát lợi à?!

119. Tôi nhìn viên thuốc toàn thân tỏa ra khí tức không cát lợi, lắc đầu bảo: “Đã là thuốc tốt như vậy, nên để dành cho bệ hạ. Mính Chi chẳng qua là thân bồ liễu, bệ hạ phải bảo trọng thân thể ngàn vàng.” Sở Duệ Uyên đặt viên thuốc vào tay tôi, còn tự mình bưng nước cho tôi uống: “Trẫm không cần, Mính Chi mau uống vào đi.”

120. Đệch mợ nó! Cái dự cảm vừa sụt sịt với chân tình của hắn xong đã bị hắn ban cho thuốc độc tự tử, sao lại rõ ràng thế này?! Xin đừng có trap em!

Bình luận

Truyện đang đọc