TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ

"Ui da, ngươi làm gì vậy hả?" Ban Họa đang nằm trên giường êm để nha hoàn xoa bóp đầu cho nàng, Ban Hằng lại gào khóc xông tới, dọa nha hoàn mạnh tay làm đứt mấy sợi tóc của Ban Họa.

"Quận Chúa. " Tiểu nha hoàn bị dọa đến trắng bệch cả mặt, nàng ta hoảng loạn nhìn Ban Họa, tay chân cũng không biết làm như thế nào cho ổn.

" Tất cả các ngươi lui xuống đi. " Ban Họa quay đầu nhìn tiểu nha hoàn:  "Không sao, chuyện này cũng không trách ngươi."

"Tạ Quận Chúa." Tiểu nha hoàn đi theo những người khác lui ra ngoài, tay rất run. Nàng ta cúi đầu nhìn thấy trên tay mình còn vài cọng tóc, chỉ cảm thấy Quận Chúa nhà mình đẹp người đẹp nết, không một khuyết điểm.

"Ngọc Trúc, ngươi hầu hạ bên người Quận Chúa một hai năm rồi, lá gan sao còn nhỏ như thế?" Tiểu nha đầu giao hảo tốt kéo cổ tay của nàng ta, nhỏ giọng cười nói: " Xem ra đợi lát nữa Quận Chúa lại phải cùng Thế Tử đấu võ mồm."

"Ngươi đừng nói nhảm, chuyện của chủ nhân, sao hạ nhân như chúng ta có thể nói lung tung chứ?" Ngọc Trúc bận bịu giật cổ tay của nàng kia: "Nếu để quản gia nghe được, chắc chắn trừ bạc tháng này của ngươi."

Tiểu nha đầu vội im miệng, quay đầu nhìn bốn hướng nháy mắt, không nhìn thấy bóng dáng quản gia, mới yên tâm lại.

Trong viện, Ban Họa từ trên giường quý phi ngồi dậy, đem tóc xõa sau lưng: "Lần trước bị Dung Bá gia phát hiện, không phải đệ nói sẽ không tiếp tục làm loại chuyện ngu xuẩn này sao?"

"Cũng không phải mỗi lần đều có thể bị Dung Bá gia phát hiện. " Ban Hằng mặt dày nói: "Thời điểm ta nói giỡn, tỷ đừng xem là thật. Tỷ, sáng mai chúng ta hãy đi chôn bạc có được hay không?"

"Tự đệ đi đi. " Ban Họa nằm xuống giường quý phi: "Buổi sáng lạnh như vậy, ta không muốn rời giường."

"Nếu vậy... Ban đêm chúng ta hẳn đi,  tối mai chúng ta ở trong biệt trang ngoại ô, không về thành." Ban Hằng suy nghĩ: "Ban đêm đi ra ngoài không quá an toàn, chạng vạng tối chúng ta đi, nếu như không kịp lệnh cấm đi lại ban đêm, thì ở biệt trang một đêm, tỷ thấy thế nào?"

Ban Họa trầm mặc một lát: "Đệ đi gọi nha hoàn giữ cửa của ta vào đây."

"Gọi họ làm gì?" Ban Hằng không hiểu.

"Không gọi bọn họ thì đệ chải đầu cho ta chắc?" Ban Họa đứng người lên: "Lát nữa ta sẽ đi nói cho mẫu thân một tiếng."

"Được!" Ban Hằng cao hứng gật đầu, quay người gọi bọn nha hoàn vào: "Tỷ, vậy ta đi thu dọn một chút."

Ban Họa không để ý tới hắn, ngồi trên giường mềm, nhìn chiếc vòng bạch ngọc quấn chín vòng trên cổ tay mình,  nàng lo lắng với đầu óc đệ đệ mình, năm năm sau sẽ quên mình đã đem bạc chôn ở đâu.

Bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, hầu hạ Ban Họa chải đầu thay y phục. Mỗi một món đều hao phí thời gian hơn một tháng của Tú Nương mới có thể làm ra, người dân bình thường cả đời cũng không mua nổi trâm gài tóc, ngọc bội, vòng tay, trân châu vậy mà lại vứt bỏ cứ như tảng đá tùy ý đặt vào hộp bỏ một góc, chờ đợi chủ nhân ngẫu nhiên sủng hạnh.

Ban Họa dùng bàn tay nhẹ nhàng bôi son lên môi mình, mấp máy môi, bặm môi mình khiến nó diễm lệ lại mọng nước, nàng hài lòng đứng lên, đi đến chủ viện.

Mặc dù việc Thành An Bá bị thương, khiến Ban Hoài có chút áy náy, nhưng tổng quát mà nói, tâm tình Ban Hoài vẫn rất tốt. Ông đi vào nhị môn, nhìn thấy nữ nhi hoạt bát đáng yêu, nụ cười trên mặt lập tức xán lạn thêm vài phần: "Họa Họa."

"Phụ thân. " Ban Họa phúc thân với Ban Hoài, chạy chậm đến trước mặt ông:  "Ngài cười vui vẻ như vậy, có chuyện gì xảy ra à?"

Từ trước đến nay Ban Hoài ở trước mặt nữ nhi không giấu được gì, đem chuyện xảy ra hôm nay trên triều nói cho Ban Họa, cuối cùng còn cảm khái một câu: "Thành An Bá thật là một người tốt."

"Người nói Tạ Trọng Cẩm bị vào đại lao?" Tâm tình Ban Họa có chút phức tạp, chẳng lẽ sau này người tạo phản thật sự là Tạ Trọng Cẩm, thế nhưng gã ta làm gì có bản lĩnh tạo phản? Trong giới văn nhân thì không bằng Dung Hà, trong võ tướng càng không có bao nhiêu hy vọng, cũng không thể học tiền nhân, làm thần tích gì đó, nói mình số trời đã định, xúi dục dân chúng cùng gã tạo phản à?

Ban Hoài thấy nữ nhi thật lâu không nói gì, không hiểu nhìn nữ nhi: "Nữ nhi ngoan, tại sao con không nói chuyện?"

"Phụ thân, người nói... Chúng ta có nên giết hắn ta không." Ban Họa sâu kín nhìn Ban Hoài, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng nghe có chút làm người ta sợ hãi.

"Ách, giết ai?" Ban Hoài bị lời nói của nữ nhi làm giật nảy mình: "Nữ nhi ngoan, con và Đại Lang Tạ gia có thù oán gì?"

"Không có." Ban Họa nhỏ giọng nói:  " Con chỉ lo lắng hắn là người kia."

"Không thể nào. " Ban Hoài không dám tin: "Với đức hạnh kia của Tạ Kim Thoa, có thể nuôi ra một nhi tử biết làm đại sự sao?"

Ban Họa không phản bác được, nàng tự gõ đầu: "Đều tại con,  không nhớ được mọi chuyện."

"Không sao, dù là phụ thân cũng không nhớ mọi chuyện, chỗ này con giống ta." Ban Hoài an ủi vỗ đầu Ban Họa: "Đi, chúng ta tìm mẫu thân con thôi."

"Phụ thân, ngài đã trở về?" Ban Hằng thấy Ban Hoài bước đến, từ trên ghế đứng lên: "Mẫu thân còn đang lo lắng người sao muộn như vậy còn chưa về đấy."

"À, hôm nay trên triều gặp một số việc." Ban Hoài lại cùng vợ con nói một lần chuyện xảy ra trên triều:  "Cũng trách ta không cẩn thận, thậm chí liên lụy đến Thành An Bá. Phu nhân, bà thấy chúng ta đưa thứ gì tạ lễ thì được?"

Âm Thị suy nghĩ cặn kẽ rồi nói: "Ông yên tâm đi, việc này giao cho ta sắp xếp."

Phủ Thành An Bá, Dung Hà nhìn cánh tay sưng phù của mình, buông tay áo xuống che lại mùi thuốc nồng đậm, lấy khăn tay lau miệng, nói với hộ vệ áo lam trước mặt:  " Ngày mai đúng lúc  sắc thu, là thời tiết leo núi tốt."

"Đúng."

Dung Hà cầm lấy sách trên bàn, còn chưa kịp xem một trang, quản gia đã bước nhanh đi tới.

"Bá gia, Tĩnh Đình Hầu phủ đưa tạ lễ tới."

"Tạ lễ?" Dung Hà không nghĩ tới người Tĩnh Đình Hầu phủ vậy mà khách khí như thế, y để sách xuống cầm qua danh mục quà tặng xem xét, bên trong là các loại thuốc bổ, còn có mấy hộp thuốc trị thương tốt nhất, cùng... Một hộp bánh ngọt Lục phù ngự tiền Long Tỉnh?

Quản gia cầm một hộp đựng thức ăn từ gã sau vặt, biểu lộ có chút vi diệu: " Người Tĩnh Đình Hầu phủ phái tới tặng lễ nói, đồ vật trong hộp không thể để lâu."

"Lấy tới cho ta xem một chút."

Quản gia đưa hộp bưng đến trước mặt Dung Hà, Dung Hà mở nắp, bên trong là lá sen màu xanh thẳm, bên trong để mười hai chiếc bánh ngọt chỉnh tề, bên trong bánh ngọt xanh nhạt lộ ra trong suốt, mềm mại đáng yêu, hình như còn tản ra một mùi thơm như có như không.

Dung Hà nhìn mười hai chiếc bánh điểm tâm này, nhịn không được cười khẽ một tiếng, nói với quản gia: "Ngươi tự mình đi cám ơn người tới tặng lễ, không được chậm trễ."

"Vâng." Quản gia cảm thấy người Tĩnh Đình Hầu phủ có chút không đứng đắn, nhà ai tặng lễ cho người ta lại tặng điểm tâm nhỏ, gặp phải người lòng dạ hẹp hòi, còn không phải cho là bọn họ xem thường người khác, ngay cả một đĩa điểm tâm đều dùng không nổi rồi.

Hương vị điểm tâm lần này và lần trước không có khác biệt gì, nhưng mà có thể bởi vì không còn ai thể hiện ra vẻ hào phóng không nỡ của mình, Dung Hà cảm thấy không ngon như lần trước. Ăn hai khối xong, Dung Hà buông đũa xuống, quay đầu tiếp tục xem sách.

Sáng sớm hôm sau, Ban Hằng đã tỉnh từ sớm, hắn hết tìm đông kiếm tây, tìm mấy thứ đáng tiền nhưng lại không có chỗ bỏ vào bao cát ngụy trang. May mắn gần đây mỗi ngày tỷ hắn đều giày vò, hắn cảm thấy rốt cục mình có thể một hơi khiêng hai bao cát thật to này lên núi.

Hiện tại khiêng bao cát một lần, có thể khiến say này khiêng được nhiều bao hơn, hắn chịu được!

"Quận Chúa, sáng hôm nay Thế Tử tới hỏi nhiều lần ngài dậy chưa. " Như Ý hầu hạ Ban Họa rửa mặt, có chút buồn cười nói: " Có muốn nô tỳ phái người nói cho Thế Tử một tiếng không?"

"Không cần." Ban Họa lau sạch sẽ: "Tính tình của hắn cũng nên mài dũa một chút rồi."

"Vâng." Như Ý cười đồng ý, để nha hoàn khác đem nước đi: "Hôm nay người muốn chải tóc kiểu gì?"

" Hôm nay ta muốn ra cửa, đêm nay phải cùng phụ thân ở lại biệt trang, ngươi và Cát Tường giúp ta dọn dẹp một chút." Ban Họa ngồi vào trước gương đồng, xem mặt mình kĩ càng trong gương. Thời tiết vào thu, hoa điền giữa trán vẫn tô lại thành màu hồng là tốt nhất.

Dùng xong cơm trưa, Ban Hoài lấy lí do dẫn nữ nhi đến biệt trang chơi đùa chỉ huy Ban Họa và Ban Hằng ra cửa.

Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, lúc đi đường tắt ngang một tiệm may, không hẹn mà gặp nam nhân đang ra khỏi cửa.

Nam nhân này dáng dấp mười phần xuất chúng, thân thể như ngọc, cả người mặc áo gấm, một đầu tóc xanh dùng ngọc quan buộc lại, đã đoan chính lại nhanh nhẹn. Không được hoàn mỹ là trên mặt nam nhân đeo một mặt nạ màu bạc, đúng lúc che khuất nửa phần trên mặt trái của hắn.

Nhìn thấy Ban Họa, nam nhân dừng bước, trên mặt biểu lộ do dự, giống như áy náy, còn có chút trốn tránh.

Một người nam nhân xuất chúng đeo mặt nạ, luôn dễ nhận ra trong đám người. Hắn ta nhìn thấy Ban Họa, Ban Họa tự nhiên cũng nhìn thấy hắn.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại không có lời gì có thể nói.

Hai năm trước bọn họ là vị hôn phu và vị hôn thê sắp thành thân, nhưng Tạ Khải Lâm vì một nữ nhân lầu xanh mà đào hôn, khiến nàng nhận hết chế giễu thế nhân, đây là sỉ nhục lớn nhất mà đời này Ban Họa phải chịu.

Ấy, khi đó nàng đã mắng thế nào?

Nàng nói: Dung mạo của nàng đẹp như vậy, nam nhân này mắt bị mù, mới cùng một hoa khôi lầu xanh bỏ trốn?

Xem ra nàng hai năm trước mắng đúng, nam nhân này quả nhiên mắt mù rồi.

"Giá!" Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống nam nhân này, không chút do dự cưỡi ngựa mà đi.

Lúc trước tình hình sâu như vậy, cuối cùng vì sao từ bỏ vinh hoa phú quý mà chạy theo một nữ tử lầu xanh đáng thương? Bởi vì không chịu được phỉ báng thế nhân, chịu không được cuộc sống không có người hầu hạ? Đáng thương cho hoa khôi kia, cho là mình tìm được chỗ dựa cả đời, nào biết nàng ta lại tìm được thứ đồ bỏ đi như thế.

Cho nên phần lớn nam nhân trên thế gian,  lúc hoa tiền nguyệt hạ* đó hắn có thể làm anh hùng anh dũng nhất thiên hạ, nhưng chỉ vẻn vẹn làm anh hùng lúc hoa tiền nguyệt hạ mà thôi.

*Bên hoa dưới trăng: ý nói trăng hoa

Tạ Khải Lâm đứng y tại chỗ, nhìn cô nương áo tím trên lưng bạch mã, vuốt ve mặt nạ bạc trên gương mặt mình, hai mắt nhắm nghiền.

Bình luận

Truyện đang đọc