TA CHO NGƯƠI XEM MỘT BẢO BỐI

Cuối phố đi bộ có một cửa hàng thú cưng, Hề Điền dừng chân ở chỗ này lâu nhất.

Cửa hàng trang trí rất ấm áp sạch sẽ, động vật nhỏ đều được nhốt trong quầy kính trong suốt, lặng yên nằm đó. Đầu tiên Hề Điền thấy thỏ nhỏ thật đáng yêu, nhưng tiếc là cách một tầng kính không sờ được, lại đi sang khu chuột đồng, rất cẩn thận mà đưa ngón tay xuống trêu chọc bọn nó.

Một con chuột bạch và một con chuột xám đang chạy trốn thì đâm sầm vào nhau, ngay lập tức hai đứa quấn lấy nhau đánh một trận, hai viên thịt lăn lộn kêu "Chít chít chi". Hề Điền sợ rụt tay về, thấy hai đứa đánh nhau ác quá, lại thò tay xuống định tách chúng nó ra.

Chung Hạo ngăn cậu lại: "Lúc bọn chuột cắn nhau đừng cản lung tung, cẩn thận bị nó cắn đấy."

Hề Điền vội la lên: "Thế nhưng con chuột trắng nhỏ kia sắp thua đến nơi rồi!"

"Nhân viên cửa hàng cũng chẳng có ai quản", Chung Hạo cười cười, cầm tay cậu, lại lấy một cái gậy nhỏ bên cạnh sang, "Dùng cái này đi."

Hề Điền nằm nhoài trên tủ kính nhìn chằm chằm, lấy gậy tách hai con chuột ra, lúc này mới vui vẻ. Xem xong chuột cậu lại đi xem mèo, mèo nhỏ bị nhốt trong lồng, muốn vươn móng ra nhưng không được, chỉ thò ra ngoài mấy cọng lông mềm mềm. Hề Điền sờ lông nó, con mèo nhỏ có vẻ không vui, hung dữ "meo" một cái, cách khoảng không mà quơ quơ.

Cậu cười không ngừng được, cũng bắt chước bộ dạng của con mèo, không đứng vững lùi về sau hai bước, vừa vặn rơi vào lồng ngực Chung Hạo.

Chung Hạo làm như lơ đãng mà đỡ lấy cậu, cũng không cho cậu thoát khỏi lòng mình, ghé sát từ sau lại, giả vờ chơi với mèo, nói: "Tôi mua cho cậu nhé?"

Mắt Hề Điền sáng lên một chút, lại nhanh chóng tắt đi, lắc đầu: "Cảm ơn tiên sinh, thế nhưng không cần đâu!"

"Sao vậy? Không phải rất thích à?"

"Thích nhưng không cần thiết phải có", Hề Điền gãi đầu một cái, "Hơn nữa mấy tháng sau tôi cũng đi rồi, nuôi bảo bảo sẽ rất mệt, mèo nhỏ đi theo tôi cũng phải chịu khổ, không cần phải thế."

Chung Hạo ngẩn người, không ngờ cậu nghĩ vậy nên không nói thêm gì nữa.

Hề Điền tự giác, hắn lại buồn phiền. Quả nhiên cần phải sớm làm rõ...

Hắn còn đang suy nghĩ, Hề Điền đã khôi phục tâm trạng, quay đầu cười với hắn.

Bọn họ rời khỏi cửa hàng thú cưng, Chung Hạo quay đầu lại nhìn, chú mèo nhỏ đó vẫn đang còn nằm nhoài trong lồng, đôi mắt chăm chú nhìn theo. Nhưng Hề Điền không quay đầu lại nữa, hắn bắt đầu nghĩ còn có gì vui đâu, vừa nãy hãy còn thích như thế, bây giờ quay đi đã chẳng lưu luyến tí nào.

Có phải khi cậu rời khỏi nhà mình, cũng sẽ dứt khoát thế không?

Chung Hạo kéo nhẹ Hề Điền lại, tránh khỏi dòng người lộn xộn, trong lòng thầm quyết định:

—— trước hết phải giữ được người.

Hắn và Hề Điền khi ở cùng nhau quá mức chìm đắm trong thế giới riêng,  ngày hôm nay cũng buông lỏng cảnh giác, không phát hiện ở phía sau có người theo dõi, lén lút chụp họ vô số lần.

Hai người cùng nhau ăn bữa cơm, lúc về Hề Điền mới vui vẻ, ngồi trên xe tháo tóc giả và khăn lụa xuống, thỏa mãn vuốt cái bụng no căng mà cười.

Chung Hạo nhìn mái tóc rối như ổ gà, giúp cậu chỉnh lại, ngoài miệng còn nói: "Không có hình tượng."

"Quen tiên sinh cũng lâu rồi, không cần câu nệ quá." Hề Điền chỉnh tóc, quay mặt về phía hắn cười cảm kích, "Cảm ơn tiên sinh vì hôm nay đã đi chơi với tôi nhé!"

Chung Hạo gật đầu, học theo cậu: "Cũng cám ơn cậu đã đi chơi với tôi."

Tiên sinh nói một câu như vậy, nghe vào tai thực sự là cực kì quái lạ, Hề Điền che miệng nín cười, cuối cùng vẫn rung hết cả vai, nhỏ giọng cười rộ lên.

Về đến nhà, Hề Điền vừa xuống khỏi xe thì điện thoại Chung Hạo đổ chuông, ra là cha hắn gọi.

Hề Điền tò mò nhìn, Chung Hạo nói: "Cậu cứ lên trước đi, chơi cả một ngày rồi, đi tắm đi."

Hắn đi sang một bên nghe máy, mấy phút mới cất điện thoại đi, sắc mặt trầm tĩnh, không có thay đổi gì. Hắn gọi dì quản gia lại, dặn dò để ý Hề Điền, có chuyện gì phải gọi ngay, rồi nói bây giờ hắn phải về nhà cũ một chuyến.

Bình luận

Truyện đang đọc