TA CÙNG NỮ CHỦ ĐỀU THẬT THƠM

Đang lúc Thẩm Quyết hết sức sinh nghi, mặt kia thuỷ kính, đoàn người Thẩm Kỳ Khi đã rời núi hoang.

Xét tới thương thế Liễu Sương, ba người chỉ phải thả chậm bước chân chậm rãi đi tới, may mà tốc độ chảy của thời gian trong yểm cảnh khá nhanh, mặt trời lặn dần về phía tây, thời gian đã tới gần chạng vạng, hoàn cảnh khô nóng dần dần chuyển mát, hành tẩu cũng không tính quá khó chịu.

Đám mây mềm mại kết thành từng mảng dày rộng, chân trời dường như là được bôi lên một lớp thuốc màu đỏ hồng ráng cam, ngẫu nhiên có đàn chim xẹt qua mây mù bay về phía phương xa, rơi xuống vài tiếng đề thanh lảnh lót.

Bỗng nhiên, không gian yên tĩnh bị "ọt ọt" vang lên đánh vỡ.

Ba người dừng lại bước chân.

Liễu Sương cùng Triệu Kha không tự chủ được nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Thẩm Kỳ Khi chớp mắt nhìn bọn họ, trên mặt tràn ra một nụ cười thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Hì hì......Ta, ta có chút đói bụng." Lúc trước vội vàng đi cứu sư tỷ, cũng quên luôn ăn uống, cứ thế vẫn luôn chịu đựng đến buổi tối.

Triệu Kha sửng sốt: "Ta thiếu chút nữa đã quên, tiểu sư muội chưa tích cốc, giữa trưa tới giờ còn chưa ăn cái gì, nói vậy đói lả đi."

Thẩm Kỳ Khi xua xua tay: "Không khoa trương đến vậy." Thể chất người tu tiên vẫn tốt chán so với thường nhân, cho nên nàng đến bây giờ mới cảm nhận được một chút đói.

Ánh mắt Liễu Sương dừng trên người nàng, hơi nhíu mày: "....Thời gian dài như vậy, ngươi làm sao không nói sớm."

"Ta quên mất a."

Vẻ mặt Liễu Sương không vui: "Chuyện này cũng có thể quên?"

Thẩm Kỳ Khi nghe ra lo lắng trong giọng nói nghiêm túc của nàng, nhịn không được ôm sát cánh tay nàng, cười trộm nói: "Ta biết, ta sai rồi ta sai rồi, sư tỷ chớ trách, lần sau nhất định đúng hạn ăn cơm."

Liễu Sương nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Phía sau Triệu Kha ho khan vài tiếng, ôn thanh hỏi: "Sắc trời cũng không còn sớm, không biết hai vị sư muội tính toán thế nào?"

Thẩm Kỳ Khi cười nói: "Tối nay sợ là phải ăn ngủ ngoài trời hoang dã, không bằng chúng ta thừa dịp trời còn chưa tối đen, nắm chặt thời gian tìm nơi có thể nghỉ chân."

"Được." Triệu Kha nói, "Phía trước vừa lúc có một chỗ đất trống, không ngại thì liền nghỉ chân ở đó."

Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch to lớn, ban đêm gió thốc vù vù, độ ấm thấp hơn rất nhiều. Chỗ đất kia ở vào phía sau triền núi, vừa lúc là nơi an ổn chắn gió.

Thẩm Kỳ Khi cùng Liễu Sương không có ý kiến, ba người nhanh hơn bước chân đi đến đất trống, nơi này mặt đất còn tính bằng phẳng, Triệu Kha lấy ra hai cái túi vải sậm màu đặt trên mặt đất.

Thẩm Kỳ Khi hiếu kỳ hỏi: "Triệu sư huynh, ngươi đang làm gì?"

Triệu Kha dựng thẳng hai ngón tay khép lại, trong miệng lẩm bẩm một trận, túi vải bỗng nhiên xì một tiếng bành trướng lên. Thẩm Kỳ Khi trợn tròn mắt, tập trung nhìn vào, hai túi vải nhỏ thế nhưng đã biến thành lều trại vải bạt.

"Woa, đây là ma pháp gì nha!" Thẩm Kỳ Khi cảm thán, này cũng quá phương tiện đi, lều trại tự động dựng hình sao?!

Triệu Kha cười cười: "Tiểu pháp thuật thôi, không có gì hiếm lạ. Ta ở một cái, hai vị sư muội ở chung một cái, có vấn đề gì không?"

Liễu Sương gật đầu: "Không thành vấn đề."

Thẩm Kỳ Khi ở xung quanh tìm được một khối đá to, phủi đi cát bụi, dùng linh khí gọt bỏ góc cạnh, làm thành hình hộp vuông vức, nàng thật cẩn thận dìu Liễu Sương ngồi lên khối đá, nói: "Sư tỷ, ngươi trước nghỉ một lát đi."

Liễu Sương ngồi xuống, nhịn không được sờ sờ đầu nàng: "Không phải đói bụng sao, muốn ăn cái gì?"

Thẩm Kỳ Khi ngồi xổm bên người nàng, hai mắt toả sáng, thành thật mà nói: "Muốn ăn thịt."

"Vậy liền ăn thịt nướng đi." Liễu Sương đề nghị.

"Được a được a!" Thẩm Kỳ Khi ra sức gật đầu, hai chữ thịt nướng này đại nhập cảm quá cường, đã bắt đầu muốn rớt nước miếng.

Triệu Kha từ trong lều đi ra, nói: "Ta đây đi phụ cận tìm xem có linh thú gì có thể ăn được không."

"Ta đây......lưu lại nơi này trông coi sư tỷ đi," Thẩm Kỳ Khi chần chờ nói, "Sư huynh ngươi một người không thành vấn đề chứ?"

"Ta sẽ không đi quá xa, không thành vấn đề."

Liễu Sương quay đầu nói với hắc ưng trên vai, "Ngươi cũng đi theo đi."

Hắc ưng nghe vậy kêu oác một tiếng, vỗ hai cánh bay lên rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống đậu trên vai Triệu Kha.

Triệu Kha thụ sủng nhược kinh nói: "Vậy, làm phiền vị này......ưng huynh?"

Thẩm Kỳ Khi nhìn nó, cười nói: "Trời, ngươi thật ngoan, nghe lời sư tỷ của ta vậy sao."

Hắc ưng quay đầu lại, lộ ra một ánh mắt mà nàng xem không hiểu, theo Triệu Kha dần dần đi xa.

Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Ánh mắt nó làm gì thê lương vậy a, chẳng lẽ ta nói sai cái gì rồi?!

Nàng đứng lên, khom lưng nhặt mấy nhành cây khô trên mặt đất, thấy số lượng không sai biệt lắm, lại lần nữa đi trở về, ngồi xổm xuống bên cạnh Liễu Sương.

Liễu Sương thấy thế dịch qua một bên, nhường ra vị trí: "Ngươi ngồi."

Thẩm Kỳ Khi xếp nhánh cây vây tròn, lại dựng lên ba cành khô làm thành giá nướng thịt, sau đó nàng ngồi xuống. Liễu Sương nghiêng đầu an tĩnh mà nhìn, ánh lửa từ từ dâng lên chiếu sáng đôi mắt, bên trong thiêu đốt nhan sắc tương đồng với bầu trời đêm.

"Như vậy sẽ không lạnh." Thẩm Kỳ Khi duỗi tay quơ quơ trước đám lửa, lại quay qua áp lên tay Liễu Sương, "Sư tỷ, tay ngươi vẫn lạnh băng a."

Liễu Sương cười cười, gương mặt tái nhợt bị lửa trại huân đến hồng hồng, khó được có vài phần độ ấm.

Thẩm Kỳ Khi nhè nhẹ bao bọc tay nàng, không ngừng phả hơi thở vào, nề hà một hồi vẫn không thấy có hiệu quả, đều là vô dụng. Nàng mê mang nhăn mặt nói: "Sao lại thế này, vì cái gì không có ấm lên nha...."

Liễu Sương rút tay về, nhẹ nhàng bâng quơ: "Vấn đề thể chất thôi."

Thẩm Kỳ Khi chống cằm nhìn nàng, mênh mông trong mắt là ánh trăng thanh lãnh, sau lưng là trời đêm đầy sao, tựa như bức hoạ.

"Nhìn gì đấy?"

Thẩm Kỳ Khi cũng không chớp mắt: "Sư tỷ đẹp."

Liễu Sương nhẹ giương khoé môi, nhàn nhạt cười một chút. Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng, hỏi: "Nói trở về, trước đó sư tỷ muốn cùng ta nói một chuyện, là gì vậy?"

Liễu Sương ngẩn ra: "Ngươi muốn biết sao?"

"Muốn. Nhưng nếu sư tỷ không muốn nói cho ta thì có thể không nói."

Liễu Sương nhìn về phía đám lửa, bóng lửa chập chờn khiêu vũ trên mặt, nàng im lặng một lát, bỗng nhiên nói: "Nếu có một ngày, ngươi phát hiện người bên cạnh mình vẫn luôn lén gạt đi một bí mật......Ngươi sẽ làm sao?"

Thẩm Kỳ Khi nhíu mày, "Kia cần xem là bí mật gì.....Sư tỷ giấu ta cái gì sao?"
Nàng nghĩ nghĩ, chẳng lẽ nữ chủ muốn cùng ta lộ ra thân thế?! Hay là nói nữ chủ chuẩn bị chính thức nhập ma?

Liễu Sương do dự đáp: "Ừ."

"Không quan hệ, mỗi người đều có bí mật." Thẩm Kỳ Khi vỗ vỗ vai nàng, "Ta có thể thông cảm."

Liễu Sương nhìn nàng, nói: "Chuyện này, có lẽ sẽ điên đảo nhận thức của ngươi đối với ta từ trước tới nay."

"Nghiêm trọng như vậy sao?!" Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, "Còn có thể điên đảo đến cỡ nào a?"

Liễu Sương đỡ trán, nàng biết mình ở trong lòng Thẩm Kỳ Khi là bộ dáng gì. Đơn giản là cái gì thiện lương đáng yêu ôn nhu săn sóc linh tinh, cùng nàng tám sào không với tới.

Thẩm Kỳ Khi thấy mặt nàng ưu tư, liền tựa như nói giỡn: "Cũng không thể nào người làm chủ phía sau màn kỳ thật là sư tỷ đi, tay đánh Tu Tiên giới chân đá Thiên Đạo? Quỷ súc đại ma vương? Cha ta thấy đều phải sợ hãi? Không có khả năng, ta không tin."

Liễu Sương: "......"
Hoàn mỹ phủ định đáp án chính xác, không hổ là ngươi.

"Nếu ngươi thật sự rối rắm, có thể không cần lập tức nói cho ta." Thẩm Kỳ Khi cười nói, "Vô luận là bí mật gì, ta đều tôn trọng lựa chọn của sư tỷ."

Liễu Sương chăm chú nhìn nàng, "...Ừ ta biết."
Yểm cảnh quá nhiều biến số, hiện tại còn không phải thời điểm.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng chân dồn dập, hai người ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Kha đang nhanh chân vọt tới hướng này, hắc ưng hùng hổ bay ở phía sau, "Hai vị sư muội, mau bắt lấy nó ——"

Đằng trước hắn là một con dã thú da lông tục tằng đang lấy tốc độ mũi tên rời cung mà phóng lại đây, Thẩm Kỳ Khi kinh hãi, vội vàng giơ tay dựng lên một vòng tường lửa, vây dã thú kia ở bên trong.

"Triệu sư huynh, ngươi mang theo cái gì về a!"

Liễu Sương nhìn nhìn, nói: "Là Hắc Giác Trư."

Dã thú này chính như kỳ danh, bề ngoài giống heo, trước mũi lại mọc sừng dài giống tê giác, nó bị nhốt trong tường lửa, phát ra tiếng kêu khàn khàn.

Ánh mắt Thẩm Kỳ Khi sáng ngời: "Có thể ăn sao?"

Triệu Kha gấp gáp đi tới, thở ra: "Tốt quá tốt quá, bắt được. Đi chung quanh mấy trăm mét, thật vất vả nhìn thấy một con."

Liễu Sương nói: "Sư huynh vất vả."

Thẩm Kỳ Khi xoa xoa lòng bàn tay, thập phần chờ mong: "Ăn heo nướng, ta có thể!"

Hắc Giác Trư thuận lợi bị tử hình ngay tại chỗ, bỏ đi da heo, thịt bị cắt thành mấy khối, nướng đến du quang bóng lưỡng, rải lên hạt tiêu cùng hạt thì là, càng là hương bay mười dặm, Thẩm Kỳ Khi vui sướng ăn thỏa thích, Triệu Kha cũng nhịn không được nếm mấy miếng, giơ ngón tay cái lên khen: "Liễu sư muội tay nghề thật tốt."

Thẩm Kỳ Khi thổi phồng nói: "Kia đương nhiên, sư tỷ của ta chính là lợi hại."

Liễu Sương lắc đầu: "Ngươi ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn."

Ăn xong, ba người trở vào trong lều nghỉ ngơi, chung quanh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió lao xao.

Bóng đêm mông lung, Liễu Sương chậm rãi đi ra lều trại, Triệu Kha còn đang ngồi trước ngọn lửa chập chờn.

Hắn quay đầu, kinh ngạc nói: "Liễu sư muội, ngươi không nghỉ ngơi sao?"

Liễu Sương lắc đầu, ngồi xuống đối diện hắn.

"Tiểu sư muội đâu?"

"Nàng ngủ rồi." Liễu Sương đáp, "Mệt mỏi cả ngày, nằm lên gối liền ngủ."

"Ha ha ha, có thể ngủ cũng là không tồi."

Liễu Sương nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Triệu sư huynh, ta muốn hỏi ngươi một sự việc."

"Ừ? Sự việc gì?"

Ánh mắt Liễu Sương lập loè: "Ta muốn biết, tiểu sư muội là như thế nào mang theo ngươi tìm được sơn động?"

Bình luận

Truyện đang đọc