TA CÙNG NỮ CHỦ ĐỀU THẬT THƠM

Góc cạnh kim loại lạnh băng cạ vào lòng bàn tay mềm mại, Thẩm Kỳ Khi nhìn chằm chằm chìa khoá trong tay, giống nắm một củ khoai lang phỏng tay, không biết nên làm sao.

Nàng hiện tại cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, trong lòng vừa tò mò vừa sợ hãi, cực kỳ giống người qua đường trong phim kinh dị, đối mặt ngôi biệt thự bỏ hoang đã lâu vừa nhìn liền thấy rất nguy hiểm, quả thực không nên đi vào nhưng mà không đi vào thì cũng không được.

Nàng nhớ rất rõ ràng, tòa miếu cùng với cánh cửa kỳ quái và chiếc chìa khoá đều chưa từng xuất hiện trong văn của mình, cũng chưa bao giờ phí bút mực đi miêu tả gạch ngói nơi này. Kiến trúc khổng lồ như vậy, hẳn là thế giới này sau khi hình thành, vì bổ túc giả thiết mà tự động sinh ra đồ vật.

Cũng như Tiên giới cùng Ma Vực ác chiến trăm năm thượng cổ lịch sử, cuộc đời của những vai phụ người qua đường đều giống nhau, tuy rằng trong truyện không hề cố ý miêu tả, chỉ là sơ lược, nhưng ở thế giới này lại hàng thật giá thật mà tồn tại phát sinh.

Nàng bỗng nhiên khắc sâu ý thức được, mảnh đất dưới chân mình là chân thật, hoa cỏ từng chạm đến là chân thật, nhân vật cũng là chân thật......Đây đã là một vũ trụ song song hoàn toàn chân thật, chứ không phải là tiểu thế giới hư cấu dưới ngòi bút của nàng, chỉ vận chuyển vây quanh nữ chủ.

Nó đã có được sinh mệnh của riêng nó, chẳng những vậy còn đang tiếp tục vận chuyển theo một quỹ đạo mà nàng vô pháp biết trước.

Đồng tử Thẩm Kỳ Khi hơi co lại, nháy mắt liền không còn cảm giác là nhà tiên tri. Nàng gục đầu xuống, một lần nữa xem kỹ chìa khoá trong tay.

Chiếc chìa khoá này với người khác là vô dụng, nhưng với nàng lại là một quả bom oanh tạc —— giống như là có người biết nàng sẽ đến, cố ý chuẩn bị cho nàng.

Thẩm Kỳ Khi nín thở ngưng thần: Người này, sẽ là ai?

...... Là tiên nhân, hay là ma?

Nàng trầm mặc một lát, cuối cùng làm ra lựa chọn.

Chìa khóa nhắm ngay ổ khóa, nhẹ nhàng xoay tròn. Răng rắc một tiếng, cửa chậm rãi mở ra, mang theo một trận gió nhẹ.

Một luồng sáng rất nhỏ hắt ra từ sau khe cửa, những hạt bụi nhỏ lấp lánh lơ lửng trong không khí, xoay quanh bay múa.

Thẩm Kỳ Khi chống tay lên cửa, nheo mắt lại, thầm nghĩ: Cố làm ra vẻ huyền bí để doạ ta sợ? Ta càng muốn nhìn xem phía sau cửa là cái thể loại yêu ma quỷ quái gì!

Hiện giờ nàng đang gánh trọng trách Thiên Đạo, lại có đùi vàng nữ chủ để ôm, có thể nói là song trọng bàn tay vàng. Dù là lão già trong mộng hay là Liễu Sương, đều sẽ không dễ dàng để nàng chết như vậy.

Ôm lấy tâm tình không sợ hãi, Thẩm Kỳ Khi nghênh ngang đẩy cửa ra.

Thực mau, nàng dừng lại hô hấp.

Bức màn chỉ kéo một nửa, chậu hoa trên bệ cửa sổ thiếu chăm sóc, uể oải héo rũ. Chính ngọ ánh nắng như kiếm, đâm thủng u ám vắng lặng trong gian phòng, hết thảy đều không thể nào che giấu.

Tủ giày bên cạnh cửa đặt bốn đôi dép lê lớn nhỏ không đồng nhất, áo gió màu đen treo ở trên giá áo gỗ hoa lê. Bàn trà trước sô pha có mấy trái cây đã khô, ti vi LCD đang mở, lập loè một mảnh bông tuyết mênh mang. Bể cá cảnh bên trong lại không có cá, màu nước vẩn đục như bùn, như là hồi lâu chưa đổi. Bức tường trắng lâu năm đã chuyển sang màu hơi ngà, trên tường treo mấy tấm ảnh chụp màu sắc rực rỡ, một nhà bốn người, tươi cười dào dạt, hạnh phúc vui sướng.

Đây đều là cảnh trí mà nàng từ nhỏ đến lớn vô cùng quen thuộc.

Thẩm Kỳ Khi đứng tại chỗ, giống bị ấn xuống nút tạm dừng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một sự yên tĩnh làm người hít thở không thông, bỗng nhiên trong phòng bếp có một người đi ra, tóc đen trộn lẫn vài sợi tóc bạc, thần sắc tiều tụy. Rõ ràng là 50-60 tuổi, thoạt nhìn lại chẳng khác gì mấy cụ bà.

Người nọ có chút gù lưng, tập tễnh về phía trước vài bước, đột nhiên như là ý thức cái gì, người nọ ngẩng đầu, cùng Thẩm Kỳ Khi bốn mắt nhìn nhau.

Trái tim Thẩm Kỳ Khi nháy mắt như bị một bàn tay niết lấy thật chặt.

Người nọ run rẩy bờ môi, cái dĩa trong tay rớt xuống, tiếng vang rõ ràng đến đáng sợ.

Cổ họng Thẩm Kỳ Khi như bị lấp kín, sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc tìm về thanh âm của mình: "...... Mẹ."

Vành mắt người nọ rất nhanh đỏ lên, miệng lẩm bẩm đáp lời, muốn tiến tới trước.

Thẩm Kỳ Khi nghẹn ngào, nàng thấy mảnh sứ vỡ vụn trên mặt đất, vội vàng ra tiếng ngăn lại đối phương: "Đừng đi tới, coi chừng giẫm trúng."

Mẹ nàng gật đầu, ngừng tại chỗ. Thẩm Kỳ Khi đi vào trong, đến phòng chứa đồ, từ góc tường rút ra cây chổi quét rác.

Trở lại phòng khách, nàng cong lưng, chậm rãi quét hốt sạch mảnh vỡ.

Mẹ nàng vẫn cứ nhìn nàng không chớp mắt, tỉ mỉ quan sát, giống như xem không đủ, một bàn tay duỗi tới đặt trên vai nàng. Thanh âm khô khốc, thần sắc giống như đuốc tàn trong gió: "Tiểu Kỳ a, ngươi mấy tháng qua.....rốt cuộc đi đâu?"

Thẩm Kỳ Khi hơi khựng lại, sau đó tiếp tục quét sạch lần nữa rồi đứng thẳng thân mình. Bàn tay đối phương rơi vào khoảng không, lo lắng mà thu trở về.

Thẩm Kỳ Khi nhìn về phía mẹ, ngón tay nắm chặt, nhẹ giọng nói: "......Có việc, đi một chuyến xa nhà."

Mẹ nàng lại khóc lại cười, giọng mang oán trách: "Ngươi đứa nhỏ này, như thế nào không gọi điện thoại nói một tiếng? Ta và ba ngươi đều cho rằng ngươi......" Bà bắt đầu khóc, tiếng khóc giống tiếng ống kéo lửa cũ xưa, yếu ớt rời rạc.

Thẩm Kỳ Khi mấp máy cánh mũi, nàng giơ tay che khuất hai mắt, rất là thống khổ thở dốc một tiếng.

Mẹ nàng vẫn nhìn nàng, không ngừng nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Bà xoay người đi vào phòng bếp, trong miệng lải nhải nói: "Vừa vặn tốt, ta có mua giò heo mà ngươi thích ăn nhất, làm thịt kho giò heo, hôm nay chúng ta cơm trưa liền ăn cái này, còn có canh rong biển xương sườn, rau muống xào......"

Thẩm Kỳ Khi buông tay xuống, lộ ra một gương mặt bình tĩnh. Nàng nhìn bóng dáng đối phương, thấp giọng đáp: "Tốt."

Nàng dừng một chút, chậm rãi xoay người, rốt cuộc đi vào phòng mình.

Gian phòng nhỏ hẹp, giấy dán tường xanh pastel, laptop trên bàn học, kệ sách bày biện chỉnh tề......Hết thảy đều sạch sẽ, như là có người đúng giờ quét dọn. Thẩm Kỳ Khi dọc theo mép giường vuốt ve đệm chăn mềm mại, chậm rãi ngồi xuống.

Chiếc gương toàn thân ở phía đối diện, nàng thấy rõ chính mình, gương mặt thanh tú, dáng người thon gầy, có chút xa lạ.

Đây là nàng trước kia, mà không phải là Thẩm Kỳ Khi trong truyện.

"Vừa lúc ba ngươi cùng em trai ngươi cũng sắp trở về." Giọng mẹ nàng từ phòng bếp truyền tới, ngữ khí thân thiết lại mang theo oán trách, "Cho bọn họ cái kinh hỉ! Chờ bọn họ trở về a, thế nào cũng bị dọa nhảy dựng! Ha ha ha!"

Thẩm Kỳ Khi cười cười, không có trả lời.

Từ sau khi tốt nghiệp, nàng một mình dọn đi nơi khác, thật lâu không có trở về nhà cha mẹ. Từ tiểu học đến đại học, nàng đã vượt qua tuổi thơ ở nơi này, hết thảy trước mắt giống hệt trước kia lại không phải thật sự là khi còn nhỏ, nàng có một chút hoài niệm.

Một lát, mùi đồ ăn quen thuộc tràn ngập lại đây.

Mẹ nàng bưng đồ ăn dọn ra bàn, Thẩm Kỳ Khi đi qua giúp đỡ. Móng heo phiếm mỡ toả ra mùi hương nồng đậm, làm người thèm nhỏ dãi.

Nàng đặt dĩa xuống bàn, nghe thấy mẹ ở phía sau nói: "Sau khi ngươi mất tích mấy ngày, chúng ta mọi người đều gấp muốn chết, khắp nơi tìm, như thế nào cũng tìm không thấy."

Thẩm Kỳ Khi ngừng động tác, nhỏ giọng ừ một tiếng.

"Báo cảnh, cảnh sát đi tìm, cuối cùng hơn mười ngày trôi qua, cũng tìm không thấy, nói một chút manh mối cũng không có." Trong giọng nói của mẹ nàng bất giác lại trộn lẫn nghẹn ngào, "Nhưng ba ngươi cùng em trai ngươi cũng không chịu từ bỏ, mãi cho đến hiện tại, mấy tháng đều đi qua. Chúng ta đã nghĩ, ngươi khả năng thật là không về được."

"Ba ngươi luôn thở dài, đi qua cửa phòng ngươi, đều phải dừng lại xem hồi lâu. Em trai ngươi trước kia mỗi ngày nhắc mãi ngươi, sau lại cũng không nhắc nữa, trông trưởng thành lên không ít......Mấy ngày hôm trước ta chiếu gương, tóc cũng trắng rất nhiều."

Tuy bà không nói rõ ra, Thẩm Kỳ Khi vẫn minh bạch ý tứ.

Nàng cất giọng khàn khàn: "Mẹ, mẹ vất vả.....cả nhà vất vả rồi."

"Không vất vả."

Mẹ nàng duỗi tay lau nước mắt, một giọt nước xẹt qua khuôn mặt, không tiếng động rơi vào chén canh. Không biết vì sao, bà không hỏi Thẩm Kỳ Khi đi nơi nào.

Bà chỉ là lẩm bẩm nói: "Vậy, vậy ngươi lần này trở về......Còn đi nữa không?"

Thẩm Kỳ Khi đưa lưng về phía mẹ nàng, nhắm hai mắt lại, trong lòng không khỏi chấn động.

Một lát, nàng xoay người, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, ăn cơm trước đi."

Mẹ nàng ngẩn ra một lúc, che giấu mà cười cười, biểu tình khó nén cô đơn.

"Chờ ba và em trai ngươi trở về cùng ăn đi." Bà giơ tay tựa hồ muốn sờ đầu tóc Thẩm Kỳ Khi, nhưng lại không dám, chỉ nói, "Nếu ngươi đói bụng cũng có thể ăn trước."

Thẩm Kỳ Khi gật gật đầu, đi đến trước tủ chén, lấy ra mấy cái chén, múc cơm cho cả nhà, tựa như trước kia.

Lượng cơm của mỗi người, nàng đều tinh tường nhớ rõ. Phụ thân ăn nhiều nhất, tràn đầy một chén; em trai đang tuổi trưởng thành, ăn nhiều thứ hai; còn mẹ nàng ăn không nhiều lắm, mà nàng là ít nhất.

Mẹ nàng nhìn nàng đi tới, khẩn thiết mà nói: "Ăn đi, ăn đi."

Thẩm Kỳ Khi không có động đũa, nhìn đồ ăn, nói: "Chờ bọn họ trở về cùng ăn."

Mẹ nàng nở nụ cười: "Cũng được."

Đang nói, ở cửa truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động, hai người theo mùi hương, một trước một sau mà đi vào phòng ăn.

Khi bọn họ nhìn đến Thẩm Kỳ Khi, không hẹn mà cùng dừng lại.

Mẹ nàng đầy mặt tươi cười: "Nhìn xem ai đã trở lại?"

Ba nàng dáng người cao lớn đứng đó trầm mặc, tóc đã là một nửa hoa râm, chàng trai cao gầy bên cạnh thì trừng lớn hai mắt, hốc mắt đỏ lên, có vẻ không dám tin tưởng, kinh hô một tiếng: "Tỷ!?"

Ba nàng nhìn nàng, nói: "Ngươi đã trở về."

Thẩm Kỳ Khi rủ mắt xuống, thấp giọng nói: "......Ta đã trở về."

"Trở về là tốt rồi." Ba nàng chậm rãi nói, "Ăn cơm đi."

Thẩm Úc đi phòng bếp rửa tay, ngồi vào bàn ăn, hắn nhìn Thẩm Kỳ Khi, cắn răng nói: "Tỷ, ngươi đột nhiên không rên một tiếng rốt cuộc đi nơi nào a?! Ngươi có biết chúng ta những ngày qua bị lăn lộn đến......"

Ba nàng lắc đầu, ngăn lại hắn: "Đừng nói nữa, trước để Tiểu Kỳ ăn cơm đi."

Thẩm Úc bẹp miệng, căm giận cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên rau xào, để vào trong miệng, hung tợn mà nhai.

Mẹ nàng chú ý tới nàng vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tiểu Kỳ, sao ngươi không ăn a? Không hợp khẩu vị sao?"

Thẩm Kỳ Khi nói: "Không phải."

Thẩm Úc thoạt nhìn dư hận chưa tiêu, thô giọng nói: "Ăn đi chứ, đừng nói là chê cơm mẹ nấu a?"

Thẩm Kỳ Khi thực nhẹ mà cười một chút.

Nàng bỗng nhiên đứng lên, từ bên hông rút ra Bích Trì kiếm, một nhát đâm xuyên qua ngực Thẩm Úc.

Mấy người mở to hai mắt, ngây dại.

Thân kiếm tuyết trắng chiếu ra lãnh quang trong mắt Thẩm Kỳ Khi, nàng nhìn Thẩm Úc biểu tình dữ tợn dưới kiếm, từng câu từng chữ mà nói: "Kỹ thuật diễn rất không tồi, chính là cùng hiện thực kém quá xa."

Bình luận

Truyện đang đọc