TA CÙNG NỮ CHỦ ĐỀU THẬT THƠM

Không chỉ có Thẩm Kỳ Khi cảm thấy Liễu Sương không thích hợp, ngay cả Tư Đồ Vân cũng từ từ cảm thấy không đúng rồi.

Hắn thật cẩn thận mà liếc xem thần sắc Liễu Sương, trong lòng tự hỏi đối sách tiếp theo. Hiện tại cho là ngốc tới cỡ nào thì hắn cũng nên hiểu ra, hắn tuyệt đối không thể trêu vào nữ nhân không rõ lai lịch này, không khéo thật sự đó có khả năng là Thẩm Kỳ Khi.

Rốt cuộc ba năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy Liễu Sương để lộ ra cảm xúc như vậy, tính công kích chẳng phân biệt địch ta kia làm hắn phải e dè.

Suy nghĩ đến tận đây, Tư Đồ Vân bình tĩnh mà buông ra cổ tay Thẩm Kỳ Khi, lời lẽ chính đáng: "Ma chủ, chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi."

"Ta thấy nàng một mình lén lút ở trong phòng ngươi, tưởng là tiểu ma tu nào đó mưu đồ gây rối, muốn làm hại ngươi, nhất thời lo lắng, cho nên mới bắt nàng. Cũng không có ý gì khác."

Thẩm Kỳ Khi giơ tay chỉ vào chính mình, mặt đầy khiếp sợ: "Ha?! Lén lút?"

Hay thật, ta công khai cmnl chứ lén lút cái gì!

Rõ ràng là ngươi ngay từ đầu không nghe ta giải thích rõ ràng, bây giờ ngược lại chối bai bải đổ thừa cho ta!

Liễu Sương không nói gì, tay phải vẫn như cũ treo ở giữa không trung, năm ngón tay tái nhợt tinh tế, lòng bàn tay hoa văn sạch sẽ.

Đôi con ngươi đỏ đậm kia thật sâu mà nhìn Thẩm Kỳ Khi, giống một kẻ săn thú kiên nhẫn, không tiếng động chờ đợi con mồi tới gần.

Thẩm Kỳ Khi cùng nàng đối mắt, lập tức sợ sệt rụt rụt cổ.

...... Có thể không đi qua đó không a?

Có một nói một, nhìn đến trạng thái tinh thần sư tỷ thế này, nàng thật sự sợ hãi.

Liễu Sương đợi một lát, thấy Thẩm Kỳ Khi còn không có ý lại đây, sắc đỏ trong mắt dần ảm xuống.

Nàng rủ mắt, lông mi mảnh dài nhẹ lay động, nhìn qua có vẻ quạnh quẽ cô đơn.

Thẩm Kỳ Khi âm thầm đau xót, đi tới phía trước, dắt lấy tay nàng.

Liễu Sương đương thất thần cúi đầu, chợt nhìn thấy đôi tay hai người mười ngón tương giao, con ngươi hơi hơi sáng lên.

Nàng nắm chặt năm ngón tay, kéo Thẩm Kỳ Khi ra phía sau, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt vọng qua của Tư Đồ Vân.

Liễu Sương chậm rãi ngước mắt lên, ngữ khí bình tĩnh: "Ngươi có thể đi rồi."

"Được, ta đi." Được cho phép, Tư Đồ Vân thực thi bài bản đào tạo của Ma vực, ngựa không ngừng vó vọt lẹ xuống lầu, rất nhanh biến mất trong phạm vi tầm mắt của hai người.

Nhìn bóng dáng hắn chóng vánh mất hút, Thẩm Kỳ Khi quả thực không còn lời gì để nói.

Ngươi có bản lĩnh gây rắc rối, thì cũng có bản lĩnh đừng chạy nhanh như vậy a! Có tật giật mình!

Lúc này, Liễu Sương mới xoay người qua. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Thẩm Kỳ Khi, nàng cúi đầu để sát vào, thanh âm mềm nhẹ như tình nhân thủ thỉ yêu thương, ".... Ngươi cùng hắn nói gì đó?"

Tầm mắt ấy quá mức chuyên chú nóng rực, thậm chí làm Thẩm Kỳ Khi không dám chớp mắt, sau lưng cơ hồ muốn ướt đẫm mồ hôi.

Đầu ngón tay lạnh lẽo di chuyển trên gò má, như là con rắn uốn lượn lưu lại xúc cảm lạnh băng. Bỗng nhiên, hai ngón tay nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ, nhấc lên.

Thẩm Kỳ Khi bị bắt ngẩng mặt, lộ ra một đoạn cần cổ trắng ngần.

Cần cổ nhìn vô cùng yếu ớt, tóc đen hai bên má làm nó trông càng thêm nhỏ gầy, dường như năm ngón tay nhéo nhẹ liền sẽ bẻ gãy.

Ánh mắt Thẩm Kỳ Khi nổi lên ướt át, thanh âm run rẩy: "Sư tỷ, đau......"

Liễu Sương bình tĩnh nhìn nàng, màu đỏ sậm lắng đọng nơi đáy mắt, cứ như là ngọn lửa cô độc đã cháy hàng ngàn năm.

Nàng nhẹ nhàng mà hỏi: "...... Ngươi sợ ta?"

Đọc ra ý vị nguy hiểm phía sau lời này, Thẩm Kỳ Khi kinh hoàng nhanh chóng trả lời: "Không có!" Nàng lại bổ sung, "Ta chỉ là lo lắng ngươi."

"Lo lắng cái gì?"

Thẩm Kỳ Khi thành khẩn mà nói: "Lo lắng ngươi bóp chết ta, hối hận cũng không kịp."

Liễu Sương thoáng trầm mặc, buông ra nàng.

Nàng chợt cười, trong tươi cười mang theo vài phần tự giễu: "Ta nỡ lòng nào mà giết ngươi."

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Kỳ Khi cũng không có gì vui vẻ, nàng nắm lấy cổ tay đối phương, nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, ngươi hiện tại không quá thích hợp."

Liễu Sương không nói gì.

Thẩm Kỳ Khi yêu thương mà cầm mu bàn tay nàng lên, ấp ở trong lòng bàn tay hôn hôn, ôn nhu nói: "Nhưng mà cũng không sao, ta sẽ cùng ngươi, từ từ tới."

Liễu Sương nhìn nàng, màu đỏ trong mắt càng đậm.

Nàng lặp lại hai chữ này, bên môi nổi lên nụ cười cổ quái: "...... Cùng ta?"

Không khí bốn phía nháy mắt lạnh băng, Thẩm Kỳ Khi bản năng cảm giác có chút không ổn.

Sao lại thế này, câu đó có cái gì không đúng sao?

Cảm động biết mấy a, ôn nhu biết mấy a! Giống như là người nhà vô tư chiếu cố người thực vật nằm trên giường nhiều năm mà không oán than, giống vậy đó!

Liễu Sương cười ra tiếng, gật đầu: "Được thôi, vậy thì cùng ta."

Một giây sau, Thẩm Kỳ Khi đã bị nàng mang về phòng.

Thẩm Kỳ Khi ngồi ở trên giường, nhìn bóng dáng thanh lãnh của Liễu Sương, dấu chấm hỏi đầy mặt: "???"

Tình huống gì đây, chẳng lẽ nàng kích phát từ ngữ nhạy cảm gì đó không nên nói?

Nàng thật cẩn thận kêu: "Sư tỷ?"

Liễu Sương giơ tay đóng cửa khoá cửa liền mạch lưu loát, xoay người đi từng bước về phía nàng.

Mắt đỏ tóc đen, hắc y uyển chuyển, yêu dã đến không giống người phàm.

Trái tim Thẩm Kỳ Khi tức khắc đập không có quy luật.

Khổ rồi, chẳng lẽ......

Một cái bóng ập tới trước mặt nàng, là Liễu Sương cúi người đè ép xuống.

Nàng bóp lấy sườn cổ Thẩm Kỳ Khi, cuồng nhiệt mà mút hôn hai cánh môi phấn hồng no đủ, mỗi một tấc, môi răng cọ xát giống như mưa rền gió dữ, mất sạch lý trí.

Như là người hành tẩu cô độc trong sa mạc, trước khi chết vì đuối sức, rốt cuộc gặp được ốc đảo thương nhớ ngày đêm, điên cuồng mà không có thuốc chữa.

Môi Thẩm Kỳ Khi bị nàng gặm đến sinh đau, thậm chí chảy máu. Đuôi mắt nàng hiện lên một mạt đỏ nhạt, mắt ướt dầm dề, tràn ngập không biết làm sao.

Đầu lưỡi chợt đau xót, bị răng nanh sắc bén tinh tế mà gặm cắn, vị rỉ sắt lan tràn.

Đầu óc choáng váng, Thẩm Kỳ Khi tức khắc sinh ra ảo giác rằng mình sẽ bị đối phương nuốt ăn nhập bụng.

Cứu mạng a, sư tỷ giống như thật sự điên rồi......

Một lát, ở khi Thẩm Kỳ Khi thở hổn hển không chịu nổi, Liễu Sương buông nàng ra, một tay đáp ở sau cổ nàng, không chút để ý mà vuốt ve làn da non mịn dưới lòng bàn tay.

Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, bên môi còn tàn lưu một vệt máu tươi, giống quỷ hút máu trắng dã điên cuồng.

Trong lòng ngực chính là người mà nàng ngày đêm tơ tưởng.

Là thù hận, là tình yêu, là kiếp nạn của nàng. Người này tự tay đẩy nàng xuống vực sâu, rồi lại hiến cho nàng ánh sáng.

Liễu Sương khẽ rơi một nụ hôn trên trán đối phương, con ngươi đỏ tràn ngập độc chiếm vặn vẹo.

Yêu đến tột cùng đại khái cũng kèm theo hận thù.

"...... Vĩnh viễn cùng ta."

"Chỉ có ta."

....HHH.....Thời điểm Thẩm Kỳ Khi tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Nàng nâng lên cánh tay bủn rủn, vừa muốn xốc chăn, liền cảm giác sau lưng dâng lên lạnh lẽo.

Liễu Sương mở mắt ra, trong mắt rõ ràng không có một chút buồn ngủ, tỉnh táo đến đáng sợ.

Nàng siết chặt eo Thẩm Kỳ Khi, thình lình hỏi: "Đi đâu?"

Thẩm Kỳ Khi trở mình, vạt áo choàng nửa hở để lộ ra xương quai xanh tinh tế, mấy cái dấu cắn đỏ tươi hết sức rõ ràng.

"Mới sáng sớm đừng dọa người nha." Nàng nhìn Liễu Sương, thanh âm khàn khàn, "Đừng có nói là ngươi cả đêm không ngủ?"

...... Cái giọng vịt gì thế này! Loa nhà ai bị rè!

Thấy vẻ mặt nàng ảo não, đáy mắt Liễu Sương trồi lên một tia ý cười.

"Ta ngủ không được." Nàng nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời, "Hiện tại còn sớm, ngươi ngủ tiếp một lát."

"Không ngủ." Thẩm Kỳ Khi chống đệm chăn, gian nan muốn ngồi dậy, chưa được vài giây đã lại ngã xuống.

Liễu Sương nhướng mày nhìn nàng: "Huh?"

"Tê tay nhức chân." Thẩm Kỳ Khi vùi vào lòng nàng, hung tợn mà cắn bả vai, "Đều tại ngươi đều tại ngươi!"

Liễu Sương xoa xoa đầu nàng, cười nhẹ một tiếng.

"Sư tỷ." Thẩm Kỳ Khi đem cằm gác lên vai nàng, nhỏ giọng nói, "Ta cảm giác ngươi hiện tại thật không thích hợp, rất dọa người."

Liễu Sương liếc nhìn nàng, "Vậy ngươi còn dựa lại đây?"

Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, thò lại gần hôn cằm nàng, "Ta không chê ngươi a, ta biết ngươi sẽ không thương tổn ta."

Liễu Sương cứng đờ, lông mi khẽ run.

Thẩm Kỳ Khi hôn mỗi má một cái, thấy thần sắc nàng buông lỏng, cười hì hì: "Cho nên có thể tháo còng ở chân ta được không nha, cử động thật bất tiện...."

Liễu Sương nhìn về phía nàng.

Hai mắt Thẩm Kỳ Khi sáng lấp lánh, chứa đầy chờ mong.

Thanh âm quạnh quẽ, Liễu Sương đáp không chút do dự: "Không thể."

Thẩm Kỳ Khi: "......"

Rốt cuộc tín nhiệm giữa người với người ở đâu? Tình yêu ở đâu?!

Các nàng ở trên giường dính nhau tới mặt trời lên cao mới chịu bò dậy.

Nhưng liền tính là rời giường, Thẩm Kỳ Khi cũng thật mau phát hiện chính mình căn bản không có chỗ nào để đi.

Bởi vì Liễu Sương căn bản không tính toán để nàng ra cửa.

"Theo lý mà nói, ngươi muốn ta mang xích còng chân, ta cũng y theo ngươi, còn phải giam nhốt vậy sao!" Thẩm Kỳ Khi ngồi ở mép giường, lắc lư cái chân trắng nõn, xích chân bạc trên mắt cá chân cũng đi theo đong đưa, phát ra tiếng vang đinh đinh leng keng.

Nàng nghiêm túc, vỗ đùi nói: "Mỗi người nhường nhau một bước được không?"

Liễu Sương cầm chăn che khuất đôi chân dài mượt mà của nàng, mắt đỏ ám trầm: "Không được."

Thẩm Kỳ Khi:.....Haizz, nói không thông, đành thôi.

Nàng đành chấp nhận ngày tháng trạch nữ.

Không nghĩ tới chính mình ở hiện đại chết dí trong nhà, ở cổ đại cũng chết dí trong nhà.

Nhật trình của ma chủ bận rộn hơn nàng tưởng tượng, Liễu Sương có đôi khi không thể phân thân, thường xuyên sẽ để Thẩm Kỳ Khi một mình trong phòng.

Có mấy thị nữ ngày ba bữa đưa cơm nước đến cửa liền vội vàng rời đi, hoàn toàn không để ý tới nàng bắt chuyện.

Nhiều nhất chính là khi nàng gọi người, bọn họ sẽ đáp lại vài câu, cũng sẽ tận lực thỏa mãn các loại nhu cầu vô cớ gây rối của nàng.

Bởi vì tứ chi bủn rủn, Thẩm Kỳ Khi ở trên giường xem tiểu thuyết bằng tranh suốt một tuần, dưỡng tốt thân mình, rốt cuộc có thể xuống giường đi lại.

Nàng vừa đi, xích bạc liền kéo trên mặt đất leng keng rung động.

Trong phòng có một phiến cửa sổ rất nhỏ, có thể xuyên thấu qua cửa sổ giấy trông thấy một chút phong cảnh ngoại giới. Thẩm Kỳ Khi nhón chân tiến đến trước cửa sổ, phòng nàng là ở đỉnh tháp đen, tầm nhìn phi thường rộng lớn, người trên đường phố giống hệt từng con kiến nhỏ đi qua đi lại, cả thành Tái Tuyết phồn hoa ồn ào náo động, chúng sinh trăm thái, đều nhìn không sót gì.

Thẩm Kỳ Khi nhìn nhìn, không khỏi có chút hâm mộ, nàng tựa như công chúa tóc dài bị nhốt ở tháp cao, mỗi ngày người duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có Liễu Sương.

Nàng tự tiêu khiển mà nghĩ: Không sai, ta chính là công chúa Disney đang lẩn trốn!

Nàng biết, trạng thái tinh thần hiện tại của Liễu Sương không ổn định, cũng cùng chính mình có quan hệ rất lớn.

Cho nên nàng tận khả năng mà thuận theo đối phương, trấn an, an ủi. Cho dù một mình ru rú trong phòng cũng rất ít có câu oán hận.

Liễu Sương đẩy cửa đi vào, chứng kiến Thẩm Kỳ Khi đứng ở bên cửa sổ si ngốc nhìn, cả người đắm chìm trong ánh nắng, gương mặt trắng nõn, tay chân thon dài đều được ánh nắng tươi đẹp ánh đến mềm mại lấp lánh, mỗi một lông tơ thật nhỏ đều có thể thấy.

Nghe được tiếng động, Thẩm Kỳ Khi quay đầu, hướng nàng nhoẻn miệng cười: "Sư tỷ!"

Nụ cười trong sáng rạng rỡ, đâm chói mắt nàng.

Liễu Sương nắm chặt ngón tay, thần sắc đen tối.

Nàng bỗng nhiên cảm giác chính mình giống ác quỷ từ vực sâu bò lên, muốn đem bó ánh sáng kia cường ngạnh kéo vào địa ngục không đáy.

...... Ô nhiễm nàng, hủy diệt nàng, phá hoại nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc