TA ĐOẠT BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHỦ

"Alo, Lê Hanh."

"Nhã Nhã, mấy ngày nay có nhớ anh hay không? Bận công tác không thể gặp em được thực xin lỗi, hôm nay anh đưa em đi ăn một bữa lớn được không?" Thanh âm Lê Hanh ôn nhuận trước sau như một, bởi vì đè thấp giọng, ngược lại thêm vài phần từ tính.

Nguyên chủ chính là bị bộ dáng tình cảm ôn nhu này lừa gạt, mới không phát hiện được chỗ không đúng.

A, bận công tác không có thời gian gặp mặt, chẳng lẽ cả thời gian gửi một tin nhắn wechat cũng không có sao?

Từ chủ nhật đến thứ sáu, sáu ngày, Trúc Tâm Nhã không có nhận được một tin nhắn nào của hắn.

Lê Hanh rõ ràng muốn bỏ nàng lại không thể bỏ nàng, chỉ có thể ủy khuất chính mình thứ bảy hẹn hò với nàng.

Lê Hanh có thể lừa gạt được nguyên chủ, bất quá là vì nguyên chủ khăng khăng một mực yêu hắn mà thôi.

Hiện tại Trúc Tâm Nhã không chỉ không có một chút cảm tình nào với hắn, thậm chí còn muốn ở trước mặt Khuyết Hàn Phù dẫm lên hắn.

Đôi mắt Trúc Tâm Nhã hoảng loạn liếc nhìn Khuyết Hàn Phù một cái, nhỏ giọng nói với di động: "Em, em hôm nay có chuyện khác, chờ, chờ lần sau anh lại đưa em đi ăn một bữa lớn được không?"

Lê Hanh bên kia ngồi sau bàn làm việc thật lớn nhíu mày, hắn thực không thích bị người khác quấy rầy kế hoạch, nếu không phải vì thân phận của Trúc Tâm Nhã, hắn đã sớm không có kiên nhẫn với cái nữ nhân đơn thuần đến ngu xuẩn không thú vị này.

Đôi mắt Lê Hanh sau cặp kính mờ mịt hắc ám, lãnh khốc vô tình, trong miệng lại ôn nhu như cũ, hiếu kỳ nối: "Nhã Nhã có chuyện gì, kể cả lần hẹn hò sau một tuần của chúng ta đều phải hủy?"

Tay trái Trúc Tâm Nhã khẩn trương nắm chặt vạt áo, ấp úng nói: "Là chuyện rất quan trọng, về sau anh sẽ biết, hiện tại muốn giữ bí mật."

Lê Hanh cười khẽ một tiếng, tiếc nuối nói: "Được rồi, Nhã Nhã của chúng ta cũng có bí mật nhỏ, anh sẽ chờ lúc em muốn tiết lộ cho anh."

"Anh chỉ có thể dành ra được một ngày, chúng ta muốn hẹn hò chỉ có thể cuối tuần......"

Trúc Tâm Nhã vội vàng nói: "Cuối tuần em cũng có việc, cuối tuần sau lại hẹn được không?"

Lê Hanh: ".....Được."

Lê Hanh không nghĩ tới Trúc Tâm Nhã sẽ cự tuyệt mình tới hai lần, này là chuyện trước kia không có khả năng xảy ra, chẳng lẽ Trúc Tâm Nhã di tình biệt luyến?

Sau khi Lê Hanh ngắt máy, mặt vô biểu tình nhìn di động trong tay.

Tần Sương Mạn gõ cửa tiến vào, mắt nhìn thẳng đi đến trước bàn làm việc của Lê Hanh, khom lưng để tư liệu trong tay lên bàn làm việc của Lê Hanh, trong ngực bởi vì đè ép mà càng thêm mãnh liệt.

"Lê tổng, đây là tư liệu về sản phẩm của tập đoàn Phương Âm."

Tần Sương Mạn nói như bay nhìn thoáng qua Lê Hanh, Lê Hanh vẫn luôn nhìn di động, một cái liếc mắt đều không dừng trên người nàng, trong mắt Tần Sương Mạn nhịn không được xẹt qua một tia ghen ghét.

Dựa vào cái gì nam nhân ưu tú như vậy lại coi trọng cái loại nữ nhân bình đạm như nước Trúc Tâm Nhã, nếu không có một người ba tài giỏi, Lê Hanh căn bản sẽ không chú ý đến nàng!

Nguyên bản bên người Lê Hanh chỉ có một nữ nhân là nàng, một tuần bảy ngày mỗi ngày nàng đều có thể ở bên cạnh hắn. Nhưng từ khi Lê Hanh đính hôn với Trúc Tâm Nhã, mỗi tuần Lê Hanh đều sẽ rút ra một ngày hẹn hò với Trúc Tâm Nhã.

Đó là khoảng thời gian Tần Sương Mạn không có cách nào tìm hiểu hay can thiệp vào, nàng hận Trúc Tâm Nhã đã cướp Lê Hanh đi.

Đôi mắt u ám sâu kín của Lê Hanh chuyển tới trên tư liệu, tay cầm di động nhẹ nhàng vung lên, di động va chạm với vách tường tuyết trắng, "Ầm" một tiếng chia năm xẻ bảy rơi trên mặt đất.

Tiếng vang thật lớn làm Tần Sương Mạn sợ tới mức trái tim nhảy dựng, thân thể lại không có di chuyển nửa phần.

Lê Hanh không thích người bên cạnh lúc sợ lúc hét.

"Đi mua cái di động mới về đây." Bàn tay tái nhợt của Lê Hanh chuyển tới tư liệu trước mắt, không chút để ý nói.

"Vâng Lê tổng." Tần Sương Mạn không dám chậm trễ, lập tức rời đi văn phòng tổng giám đốc, tự mình ra ngoài lựa di động.

- -

Sau khi Trúc Tâm Nhã buông di động, thở ra một hơi, cả người so với trạng thái khẩn trương vừa rồi nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vừa vặn lúc này đèn đỏ chuyển xanh, Khuyết Hàn Phù tiếp tục lái xe.

"Vừa rồi nói chuyện với ai, em thoạt nhìn thật khẩn trương." Khuyết Hàn Phù ngữ khí nhàn nhạt hỏi.

Tay cầm vô lăng lại bắt đầu siết chặt.

Trúc Tâm Nhã miễn cưỡng cười một chút với Khuyết Hàn Phù, thần sắc ảm đạm nói: "Vừa rồi là vị hôn phu của em."

Ngực Khuyết Hàn Phù cứng lại, con ngươi thanh lãnh chậm rãi chớp một chút, "Em....Vị hôn phu?"

"Em mới có vài tuổi, đã có vị hôn phu?"

Trúc Tâm Nhã thở dài một hơi, "Anh ta tên Lê Hanh, là sinh viên kiệt xuất đã tốt nghiệp đại học Long Thành, em quen biết anh ta khi anh ta về trường diễn thuyết.

Anh ta theo đuổi em, thâm tình lại chuyên chú, hơn nữa bản thân anh ta thoạt nhìn thực ưu tú, lớn lên văn nhã tuấn tú, quản lý công ty cũng có khả năng, em chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cho rằng gặp chân mệnh thiên tử, nhanh chóng cùng anh ta rơi vào bể tình, anh ta rất biết dỗ cha mẹ em vui vẻ, hơn nữa em kiên trì, cho nên chúng em yêu đương hơn một tháng liền đính hôn."

Khuyết Hàn Phù cảm thấy ngực nghẹn khí thở không thông, dừng xe vào lề đường, quay đầu hỏi Trúc Tâm Nhã: "Em nói em cho rằng đã gặp chân mệnh thiên tử, cho nên điểm nào của Lê Hanh xảy ra vấn đề?"

Lông mi Trúc Tâm Nhã run lên, "Anh ta thực ôn nhu, thực săn sóc, chính là, từ khi chúng em quen biết cho đến khi đính hôn, anh ta nói chính mình mỗi tuần chỉ có một ngày rảnh, cho nên mỗi tuần chỉ hẹn hò một ngày, trừ thứ bảy, anh ta không hề gửi cho em một tin nhắn hay một cuộc điện thoại nào."

"Anh ta nói bản thân chỉ là con nuôi trong nhà, vì để cho em sau khi kết hôn cũng có được sinh hoạt hậu đãi như hiện tại, nên phải tập trung vô sự nghiệp, quản lý thật tốt công ty duy nhất dưới tay, nhận được sự công nhận của cha mẹ nuôi. Anh ta nói là vì tốt cho em, em liền tin."

"Nhưng về sau em lại phát hiện, anh ta không nhắn tin gọi điện cho em ngoại trừ thứ bảy, bất quá là bởi vì anh ta không thích em, kể cả là ứng phó cũng lười đi ứng phó, anh ta..... Anh ta thích người khác." Trúc Tâm Nhã nhịn không được nghẹn ngào, trên lông mi treo nước mắt trong suốt, muốn rơi lại không rơi.

Chân mày Khuyết Hàn Phù nhíu chặt, vươn tay tới ôn nhu lau đi nước mắt trên lông mi nàng, "Đừng khóc."

Trúc Tâm Nhã vốn dĩ cúi đầu, nghe vậy ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng mà kêu Khuyết Hàn Phù một tiếng: "Tỷ tỷ....."

Đầu ngón tay Khuyết Hàn Phù run rẩy, không có thu tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Trúc Tâm Nhã, "Anh ta thích người khác, vì sao lại theo đuổi em?"

Hốc mắt Trúc Tâm Nhã càng đỏ, nước mắt đong đầy hốc mắt, nhẹ nhàng chớp mắt, một dòng nước mắt từ trên mặt chảy xuống, dừng trên quần áo, lưu lại dấu ấn đậm màu.

"Em còn chưa kịp nói cho chị, ba em là Trúc Âm, tập đoàn Phương Âm chính là của nhà em.

Lê Hanh thực để ý đến tiền, khi hẹn hò với em luôn sẽ thần sắc ảm đạm mà nói bản thân là con nuôi Lê gia, tương lai phần lớn gia sản khẳng định đều là của em trai anh ta, nói không chừng cuối cùng anh ta cũng không chiếm được cái gì, anh ta chỉ có thể tự mình nỗ lực..... Anh ta nhìn trúng nhà giàu số một Long Thành Trúc Âm tài phú ngập trời, em là con gái một của Trúc Âm, tương lai gia sản đều là của em, em gả cho ai, gia sản chính là của người đó..... Đây đại khái là nguyên nhân anh ta theo đuổi em đi."

Khuyết Hàn Phù từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, giúp Trúc Tâm Nhã lau đi nước mắt trên má, ánh mắt ôn nhu, ngữ khí lại như băng tuyết: "Không phải sợ, chỉ là một cái tra nam không đáng nhắc tới thôi, tôi sẽ giúp em."

Tác giả có lời muốn nói:

Trúc Tâm Nhã: Hì hì, mách lẻo thành công, tỷ tỷ nói sẽ giúp tôi đó ~

Lê Hanh: Cô cho rằng bạch nguyệt quang của tôi là cái người đơn thuần gì, sẽ giúp cô miễn phí sao?

Khuyết Hàn Phù một tay quăng bay Lê Hanh, mỉm cười: Xác thật phải có phí, tôi muốn Nhã Nhã làm thù lao.

Trúc Tâm Nhã: Em, em cảm thấy hướng đi không đúng lắm, chúng ta không phải tỷ muội sao???

Bình luận

Truyện đang đọc