TA DỰA NÓI NGỌT TUNG HOÀNH HẬU CUNG


Nam tử mặc y phục đen bị Kỳ Văn đụng trúng, đau đến mức nhe răng trợn mắt, lảo đảo lùi ra sau vài bước.

Theo sau hắn là vài thiếu niên trạc tuổi, bọn họ vội vàng đỡ lấy vị nam tử kia.
Kỳ Văn cũng đỡ mũi, lui về phía sau rồi xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi."
Nam tử mặc hắc y sau khi ổn định thân thể ngay lập tức nổi giận đùng đùng, hắn ghét bỏ rủ sạch những giọt nước dính trên người: "Ngươi là người cung nào! Dám lỗ mãng như vậy!"
Tùy tùng của nam tử kia trong miệng toàn kêu điện hạ, Kỳ Văn nghĩ vị nam tử mặc hắc y này có lẽ cũng là một hoàng tử.
Kỳ Văn ngữ khí cung kính nói: "Thần là Nhị hoàng tử phi Kỳ Văn."
"Nhị hoàng tử phi." – Hắc y nam tử nghe xong cười nhạo một tiếng.
Những người còn lại đang đứng phía sau nghe thấy ba từ Nhị hoàng tử thì đều có sắc mặt vi diệu, không khỏi ngẩng đầu lên đánh giá Kỳ Văn.
Kỳ Văn không hiểu rõ mối quan hệ giữa các hoàng tử, lúc này nhìn thấy nét mặt của mọi người không đúng lắm, lập tức nhận ra vị hoàng tử trước mặt e rằng không có quan hệ tốt với Yến Dĩ Tuần.
Nếu người này cùng Yến Dĩ Tuần quan hệ không được tốt, vậy chính mình không cần phải giao lưu nhiều với hắn.

"Điện hạ, đã đến giờ vào học." – Kỳ Văn đang muốn lễ phép từ biệt: "Thần xin cáo lui trước."
Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Người nọ lại khinh miệt cười một tiếng, ra hiệu với tùy tùng.

Những người xung quanh nhận được mệnh lệnh ngay lập tức chắn trước mặt Kỳ Văn, chặn lối đi của y.
"Hầy"
Cây quạt tinh xảo trong tay khép mở, giọng nói nhàn nhạt của nam tử kia truyền từ phía sau, ngữ khí khinh thường, lười biếng: "Đừng đi mà."
"Nhị hoàng tử phi đụng phải bổn vương liền muốn chạy đi sao? Vậy thì không hợp tình hợp lý rồi."
Kỳ Văn sửng sốt.

Có thể tự xưng là bổn vương, vậy chỉ có thể là Đại hoàng tử Yến Thanh Việt phong hào Vinh Vương và Ngũ hoàng tử Yến Chiêu phong hào Tề Vương.
Mà hai người này vừa khéo lại là nhân vật sáng giá cho ngôi vị hoàng đế.
Kỳ Văn không muốn đắc tội với hắn, giải thích: "Thần cả người ướt sũng, sẽ làm bẩn xiêm y của Điện hạ.

Chi bằng để thần hồi cung thay y phục, sau đó sẽ bồi tội với Điện hạ sau."
Yến Thanh Việt nghe xong cười càng lớn: "Ngươi nói chuyện so với Yến Dĩ Tuần dễ nghe hơn nhiều đấy."
Với câu này thì Kỳ Văn tán thành.
Yến Thanh Việt phe phẩy quạt, thong thả đi vòng đến bên cạnh Kỳ Văn: "Mấy ngày gần đây có tin Nhị hoàng tử thành thân với Kỳ tiểu thế tử của Kỳ hầu phủ, sớm nghe nói dung mạo của Kỳ tiểu thế tử còn hơn cả Phan An hay Tống Ngọc, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền."
"Vừa nãy nhìn thoáng qua đã thấy khó quên, hình bóng của tiểu thế tử đã in sâu vào trái tim của bổn vương, muốn xóa cũng xóa không được nha."
Lời nói của Yến Thanh Việt có chút phù phiếm khinh bạc.


Kỳ Văn không khỏi nhíu mày: "Điện hạ chớ có trêu ghẹo thần."
Sau đó Kỳ Văn nhắc nhở: "Nếu không đi học viện e là sẽ đến muộn."
Yến Thanh Việt đương nhiên hiểu ý của Kỳ Văn, hắn hỏi tùy tùng ở phía sau: "Hôm nay là lớp của ai?"
Tùy tùng thành thật trả lời: "Hồi điện hạ, hôm nay là lớp của thiếu sư An Phong Trúc."
"An Phong Trúc..." – Yến Thanh Việt đóng quạt gỗ, tay cầm quạt chống cằm đăm chiêu: "An thiếu sư ngày thường cũng không quản chúng ta, hôm nay có trốn cũng không sao."
"Ngày thường học nhiều như vậy, chi bằng hôm nay chúng ta xuất cung để thư giãn thoải mái chút.

Ngươi nói xem, chúng ta đưa tiểu thế tử ra ngoài dạo chơi, thay đổi tâm tình có được không?"
Tùy tùng nghe xong liên tục phụ họa: "Thuộc hạ cảm thấy điện hạ suy xét thật là chu đáo."
Ngươi cảm thấy?? Ta không cần ngươi cảm thấy! Kỳ Văn trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng đã bắt đầu chửi bới.
Yến Thanh Việt rất vừa lòng: "Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đưa tiểu thế tử xuất cung."
Hai người kẻ xướng người họa, hoàn toàn không cho Kỳ Văn cơ hội cự tuyệt, nói huyên thuyên một hồi liền quyết định lịch trình hôm nay của Kỳ Văn.
Kỳ Văn:...
Y thật không còn gì để nói, từ khi gả vào hoàng cung đến nay y chưa từng gặp qua một vị hoàng tử bình thường.


Nếu phải so sánh, Yến Dĩ Tuần mặt lạnh như băng thực sự trông có chút đáng yêu.

Đương nhiên so với Yến Thanh Việt thì bình thường hơn một chút.

Hơn nữa, mấy vị hoàng tử này đều có hứng thú với nam nhân, chẳng lẽ là di truyền trong hoàng thất sao?? Kỳ Văn thật sự tin rằng việc học ở hoàng cung quá nặng nề áp lực, bằng không tại sao một người rồi hai người đều có bệnh như vậy.
Không biết Yến Thanh Việt muốn làm cái gì, nhưng xem ra hôm nay hắn không mang y ra ngoài thì không được.
Không còn cách nào khác, mạng nhỏ quan trọng.
Do dự một lúc lâu Kỳ Văn mới đồng ý: "Làm phiền điện hạ."
Yến Thanh Việt làm tư thế mời: "Mời.".


Bình luận

Truyện đang đọc