Đại béo và Lão Tứ trốn ở phía sau một cây đại thụ, xung quanh còn có cỏ cây che chắn. Ban đêm trời tối như mực nhìn thứ gì cũng không rõ ràng, không dễ để mà phát hiện hai người nấp ở đây, chỉ cần hai người không tự tìm đường chết, chờ kia mấy con ma kia đi qua rồi chạy thoát thân cũng không muộn.
Nào ngờ con ma nữ kia thế mà lại tự móc mắt ra? Trực tiếp treo lên cán chổi, từ trên cao nhìn xuống đường đi?! Này là cách con người có thể nghĩ ra được à?
Tục ngữ nói rất đúng, đứng càng cao, nhìn được càng xa. Cái cán chổi kia vốn đã cao hơn người vài cái đầu, mắt ở cao như thế, lại còn xoay ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chả lẽ lại không nhìn thấy hai người nấp bên cạnh à?
Lúc này đột nhiên bị bắt tại trận, Đại béo cùng Lão Tứ đứng hình ngay tại chỗ! Bọn họ biết chính mình giờ phút này nên trốn đi, được bao xa cũng phải chạy, đầu cũng không cần ngoái lại nhìn làm gì nữa, thế nhưng chân lại giống như mọc rễ, nâng cũng nâng không nổi, nhất là còn bị cặp mắt chảy máu đầm đìa kia nhìn chằm chằm, bọn họ ngay cả ngón tay cũng không dám động, chứ nói gì đến việc chạy.
Bà lão cầm tròng mắt xoay người lại, bay thẳng tới trước mặt tên béo cùng lão Tứ, quay tấm lưng gầy gò lại nhìn bọn họ chằm chằm, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào, loang lổ đầy nếp nhăn, giống hệt như một người chết.
Mà ngay cả cô gái hàng xóm với thân thể cứng nhắc đang bay về phía trước, giờ phút này cũng bạy lệch khỏi hướng ban đầu, ngẩng khuôn mặt với hai hốc mắt đầy máu lên, nhìn về phía đại béo cùng lão Tứ, sau đó lặng lẽ bay qua.
Cố Phi Âm thấy bà lão cùng cô gái hàng xóm đều dừng lại, ngạc nhiên xoay đầu qua, lúc này mới nhìn thấy dưới một gốc cây cạnh đó có hai người đang ẩn nấp.
Đại béo: "! ! !"
Lão Tứ: "! ! !"
Đại béo cùng lão Tứ chỉ cảm thấy đầu óc như dính hết cả lại, bị ba con ma nhìn như vậy, hơn nữa cô gái tóc dài kia còn sầm mặt nhìn họ, dáng vẻ không thân thiện lắm. Đại béo cùng lão Tứ trong lòng sóng to gió lớn, cảm thấy chính mình cách cái chết không xa!
Hai người sớm đã bị dọa sợ vỡ mật, biết là không còn đường trốn, chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, dập đầu không ngừng, lắp bắp xin tha: "Đừng, xin đừng giết tôi, van xin cô đừng giết tôi. . . Chỉ cần cô không giết tôi, sau này mùng một mười lăm hàng tháng, ngày lễ ngày tết tôi nhất định sẽ đến tế bái cô, van xin các cô đừng giết tôi mà!"
"Đúng vậy đúng vậy, van xin mấy người tha mạng cho tôi, tôi trước giờ chưa từng làm qua việc thất đức nào, lần này cũng là bị người ta xúi giục nên mới phạm sai lầm, tục ngữ có câu oan có đầu nợ có chủ, tôi không làm chuyện gì có lỗi với các cô hết, xin các cô tha cho tôi, tha cho tôi đi mà. . . Muốn giết, vậy hãy giết hắn đi!" Lão Tứ vốn đang xin tha bỗng dưng đổi giọng, ánh mắt ngoan độc, chỉ vào đại béo rồi nói, "Giết hắn đi, hắn nhiều thịt như thế chắc chắn sẽ ăn ngon, người đưa ra ý kiến bắt cóc tên nhóc kia cũng là hắn, các cô giết hắn đi! Tôi cũng chỉ là bị ép mà thôi."
Đại béo đang dập đầu cầu xin tha thứ, đột nhiên nghe lão Tứ nói như thế, trong lòng thầm hận, nghiến răng nghiến lợi đứng lên: "Khi tao nói muốn bắt cóc thằng nhóc kia mày cũng không phản đối, bây giờ xảy ra chuyện liền đổ hết lỗi lên đầu tao à?"
Đôi mắt lão Tứ đỏ cả lên: "Đó là do tao bị ép, mày cùng lão Nhị thương lượng bắt cóc tên nhóc đó trước mặt tôi, nếu tôi còn không gia nhập, lẽ nào các người không giết tao để diệt khẩu? Tao dám từ chối sao hả?"
"Hừ, lúc ấy mày cũng không nói như vậy, rõ ràng mày còn kích động hơn cả bọn tao nữa!"
"Dù sao cũng không liên quan gì đến tao hết, tao chỉ vì sợ bị các người trả thù nên mới làm theo."
"Nói như thể mày vô tội lắm đấy, nếu bọn tao bảo mày đi ăn cứt mày có ăn không hả?"
". . ."
Cố Phi Âm một chữ đều chưa nói, hai người kia đã bắt đầu nội bộ lục đục, không chỉ đùn đẩy trách nhiệm, lẫn nhau trốn tránh, thậm chí hận không thể khiến đối phương thay chính mình đi chết.
Chắc cũng chỉ có loại người không có nhân tính đạo đức này, mới có thể không màng đến tính mạng của người khác, rồi làm ra những việc trái pháp luật.
Con mắt gắn ở trên cái cán gỗ xoay lộc cộc, cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hai người đang quỳ trên mặt đất, phảng phất như đang nhìn hai người đã chết.
. . .
Tô Địch cũng không dám động, anh nằm trên lưng cô gái tóc dài, không nhìn thấy bà lão đứng phía trước, càng nhìn không thấy người đang cõng mình là ai.
Hiện giờ đầu óc cậu tuy rằng mơ mơ màng màng không được tỉnh táo cho lắm, nhưng chỉ số thông minh thì vẫn còn, mơ hồ cảm thấy tình cảnh của chính mình lúc này cũng không tốt hơn vừa nãy là bao, nhất là khi nghe được bọn bắt cóc khóc rống cầu xin tha thứ, lại đùn đẩy lẫn nhau trốn tránh trách nhiệm rồi cố tình đẩy đối phương vào chỗ chết, thì cảm giác này càng mãnh liệt.
Anh có chút hoảng sợ mà nghĩ, người đang cõng cậu lúc này, rốt cuộc là ai, lại có thể dọa đám bắt cóc liều mạng này sợ thành như vậy? Thậm chí khiến bọn họ ngay cả phản kháng cũng không dám, chạy cũng không dám chạy, trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. . .
Hơn nữa, bản thân anh cũng cao một mét tám bảy, nếu là con gái bình thường muốn cõng anh, chân của anh ta không thể nào không chạm đến mặt đất. Thế nhưng hôm nay chân của anh lủng lẳng trên không, duỗi dài mũi chân cũng không chạm đến mặt đất, vậy cô gái này phải cao đến bao nhiêu hả? Mà cô vẫn đang bay bay. . .
Giờ phút này Tô Địch dù thế nào cũng không nghĩ tới, người cõng anh ta cũng không chỉ có một.
Đoán chừng hai tên bắt cóc vẫn tiếp tục cãi cọ, Tô Địch lặng lẽ mở to mắt nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy hai tên con trai đang quỳ gối bên gốc cây cạnh đó. Trời lạnh như vậy, bọn họ trực tiếp quỳ gối trên mặt tuyết, quần bị thấm ướt cũng không để ý, tựa như không cảm giác được giá lạnh, cả người run rẩy, hoảng sợ cùng cầu xin hiện rõ trong đáy mắt!
Từ trên cao nhìn xuống hai người này, tuy rằng giờ phút này tình huống cực kỳ quỷ dị, nhưng anh lại cảm thấy hả hê vô cùng, đáng đời hai tên này! Khi bọn chúng là kẻ mạnh, chỉ biết tùy tiện làm hại người khác, không chịu nhận cái sai của mình, còn vì lợi ích bản thân mà bịa ra đủ loại lí lẽ để chứng minh bọn họ là đúng. Chỉ khi nào chính chúng phải chịu khổ thì mới có thể cảm nhận được cái gì gọi là đau điếng người, cái gì gọi là hối hận.
Đối với loại người như thế, Tô Địch không hề cảm thấy đáng thương hay đồng tình.
Tục ngữ nói gieo gió gặt bão, lời này không sai chút nào.
Đầu óc anh mơ mơ hồ hồ, chỉ nghe cô gái tóc dài giọng lạnh như băng hỏi: "Các người biết Mạc Sơn ở đâu sao?"
. . . Mạc Sơn? Mạc Sơn là cái gì?
Đại béo cùng lão Tứ quả nhiên hai mặt nhìn nhau, mắt lộ ra nghi hoặc, miệng lại liên tục nói: "Biết, biết, chỉ cần cô tha cho chúng tôi, chúng tôi nhất định nói cho cô biết Mạc Sơn ở nơi nào!"
Cố Phi Âm chỉ là không đi học, không bằng cấp, chứ không phải kẻ ngốc, hai người này trong lòng hoảng hốt rõ ràng đang nói dối, nhìn một cái là biết họn họ cũng không biết Mạc Sơn ở đâu rồi.
Cô thở dài một tiếng: "Có vẻ các người cũng không biết."
Đại béo chỉ cảm thấy cô gái tóc dài nói câu này thật nhẹ nhàng, ngữ khí thất vọng còn xen lẫn một chút đoán được từ trước “quả nhiên là thế”. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không còn tác dụng, có thể chết được rồi.
Mồ hôi của hắn tuôn ra như suối: "Tôi, chúng tôi có thể giúp cô đi tìm, cho dù cô muốn tìm cái gì, tôi đều giúp cô tìm! Chúng tôi nhất định có thể giúp cô tìm được, lão Tứ mày nói xem có phải hay không?"
Lão Tứ cũng theo đó mà cầu xin tha thứ: "Đúng thế đúng thế, tôi nhất định có thể tìm được Mạc Sơn, van xin cô tha cho tôi đi, trong nhà tôi còn có cha mẹ già, bọn họ già rồi, không thể không có tôi đâu. . ."
Cố Phi Âm suy nghĩ một lúc, ánh mắt nhíu lại: "Các người dám gạt tôi?"
Đại béo cùng lão Tứ liền bị dọa vãi ra quần, liên tục dập đầu cầu xin, nói không dám không dám, bọn họ làm sao dám lừa cô? Cho bọn họ lá gan to bằng trời cũng không dám lừa gạt cô!
Cố Phi Âm làm sao dám tin, hai tên bắt cóc này chuyên làm những việc trái pháp luật, mà đã là việc trái pháp luật khẳng định sẽ bị bắt, lập tức liền phải vào tù cải tạo, làm sao có cơ hội giúp cô tìm Mạc Sơn? Không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang gạt người. Hơn nữa cô càng ngày càng nhìn bọn họ không hợp mắt, nếu không phải tại bọn họ, có thể cô đã làm được một nửa quan tài rồi!
Cô dần dần sầm mặt xuống.
Trong lúc nhất thời, Đại béo và Lão Tứ sợ tới mức không ai dám thở mạnh.
Tô Địch phảng phất ngửi thấy mùi nước tiểu khai khai, anh âm thầm cười nhạo trong lòng. Đang lúc vui sướng khi người gặp họa, đột nhiên Tô Địch cảm thấy cánh tay của mình bị người ta xốc lên, anh thuận thế từ trên lưng cô gái tóc dài trượt xuống. Hai chân rốt cuộc cũng chạm được vào mặt đất, nhưng hiệu quả của thuốc mê chưa hết, anh ta căn bản không có sức lực đứng dậy, cơ thể mềm yếu lăn đùng vào trong tuyết, lại không cẩn thận gặm luôn một miệng đầy tuyết.
Tô Địch: . . .
Tuyết trong miệng tan ra thành nước chảy qua cổ họng, ngoài ý muốn làm cổ họng đang khô khốc thoải mái hơn không ít, anh nhịn không được còn ăn thêm vài miếng nữa. Vươn người nằm trên mặt đất, lắc lắc đầu, hất bỏ đám tuyết dính trên mặt cùng mi mắt, khung cảnh mơ hồ trước mắt mới trở nên rõ ràng.