TA KHÔNG THÀNH TIÊN

Quyển 4: Hắc Phong Động

Cùng với tiếng hô "Đại sư bá về rồi", Linh Chiếu đỉnh thoáng cái đã kín người hết chỗ.

Đại sư bá đã mất tích hơn mười ngày.

Vốn tất cả mọi người đều cho rằng việc thu nhận đệ tử mới của Nhai Sơn sẽ do đại sư bá Kiến Sầu phụ trách, không ngờ buổi tối hôm đó đại sư bá lại biến mất vô tung vô ảnh.

Phù Đạo sơn nhân và mọi người gần như đã lật tung cả Nhai Sơn lên nhưng vẫn không hề tìm thấy tung tích nàng.

Thứ duy nhất có thể cho thấy đại sư bá không xảy ra chuyện chính là tấm mệnh bài đó.

Sau đó Phù Đạo sư bá tổ nói với mọi người, Kiến Sầu đại sư bá đã ra ngoài rèn luyện.

Không ngờ chưa được bao nhiêu ngày, đại sư tỷ Kiến Sầu lại về rồi.

Ở Nhai Sơn, Kiến Sầu là một người rất nổi tiếng. Nữ tu sĩ đầu tiên, đệ tử của Phù Đạo sơn nhân, đại sư tỷ Nhai Sơn, thiên tài siêu tuyệt có hi vọng đè đầu cưỡi cổ Tạ Bất Thần Côn Ngô.

Nàng là người vai vế cao nhất, cũng là người bình dị gần gũi nhất.

Gần như bất cứ lúc nào gặp nàng trên đường, chỉ cần chào hỏi một tiếng là sẽ nhận được một nụ cười đáp lễ của nàng.

Một đại sư bá hiền lành như vậy biết tìm đâu ra?

Nhớ lại lúc đầu Khúc Chính Phong làm đại sư huynh, mọi người quả thực đều cảm động đến rơi nước mắt.

Có một đại sư bá dịu dàng như vậy, nhất định phải quý trọng mới được!

Bây giờ đại sư bá đột nhiên quay về, mọi người có thể thoát khỏi cơn ác mộng mang tên Khúc Chính Phong, đúng là quá tốt, không thể tốt hơn được nữa.

Cho nên mọi người sao có thể không kích động cho được?

Cùng với tiếng hô kinh thiên động địa bên ngoài, tất cả mọi người nghe thấy đều dừng công việc trên tay lại, chạy thẳng đến Linh Chiếu đỉnh, ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc này tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bao gồm cả Phù Đạo sơn nhân vừa phi thân ra.

Nhai Sơn đạo cao hơn Linh Chiếu đỉnh hàng chục trượng, vừa khéo có thể nhìn xuống cả Linh Chiếu đỉnh.

Đại sư bá Kiến Sầu bỗng dưng mất tích rất lâu giờ đang đứng chính giữa Nhai Sơn đạo, bóng dáng quen thuộc đó vẫn đẹp như lần đầu tiên đi tới Nhai Sơn.

Có điều...

Hôm nay trở về, trên người đại sư tỷ toàn là vết máu.

BỘ váy áo vốn màu trắng, giờ đã không nhìn ra màu sắc cũ, chỉ có vết máu đã khô như muốn nói rõ chiến tích huy hoàng của nàng mấy ngày nay.

So với vẻ điềm đạm của đại sư tỷ trước lúc đi, khí chất của nàng bây giờ dường như đã có mtooj sự thay đổi kì lạ.

Không giống.

Đại sư bá của bọn họ không giống trước nữa.

Y bào nhuộm máu giống như mtooj chiếc chiến bào khoác trên người nàng.

Trên vai nàng ngồi một con chồn nhỏ mọi người chưa bao giờ nhìn thấy, đôi mắt linh động của con chồn nhỏ đang nhanh chóng chuyển động, dường như cũng đang nhìn bọn họ ở phía dưới. Hai chân trước ôm một cục xương có hai cái chân, thỉnh thoảng nó lại liếm một cái, cục xương liền run lên, dường như sắp sửa bật khóc.

Tay nàng cầm một thanh Quỷ Phủ nghiêng nghiêng, hình thù dữ tợn lại vô cùng tương xứng với y bào nhuộm máu.

Gió thổi qua Nhai Sơn đạo, lướt qua bên người nàng, làm cho y phục trên người nàng bay phần phật.

Đại sư tỷ vốn rất ôn hòa đứng thẳng tắp ở đó, có một sự kiên cường từ trong lòng lộ ra, mang theo một sức mạnh có thể phá tan bất cứ thứ gì.

Nàng đón gió phấp phới, không ngờ lại rất giống một cây chiến kì màu máu.

Đứng cách quá xa, rất ít người có thể nhìn thấy ánh mắt của Kiến Sầu lúc này, nhưng...

Vô số, vô số người, rất lâu, rất lâu sau này, đều có thể nhớ lại cảnh này một cách rõ ràng.

Lần đầu tiên nhìn thấy đại sư bá Kiến Sầu nhuốm máu.

Lúc này nàng còn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kì thông thường mà đã trở thành đại sư tỷ Nhai Sơn, có thể bị người khác nghi ngờ là hữu danh vô thực.

"Về thật rồi..."

Trong đám người, cũng không biết ai than một tiếng trước tiên.

Tiếp đó là tiếng chào như sóng triều: "Bái kiến đại sư bá!"

Kiến Sầu đứng bên trên, tay cầm búa.

Lần đầu tiên nhìn thấy dường như còn không có cảm giác quá rõ, nhưng lúc này, cùng với tiếng chào "Bái kiến đại sư bá" này, đột nhiên lại có một thứ gì đó nặng nề đè xuống.

Như là...

Bộ váy áo nhuốm máu nặng nề này của nàng.

Phù Đạo sơn nhân đứng xa xa bên kia, sau khi gọi một tiếng cũng không tới gần.

Kiến Sầu nhìn một lượt, nói với tất cả mọi người: "Các vị đồng môn không cần đa lễ, Kiến Sầu đã bình an trở về".

Nói xong nàng tung người nhảy xuống, Quỷ Phủ lập tức bay theo bóng dáng nàng, lướt xuống dưới chân nàng, đưa nàng đến trước mặt Phù Đạo sơn nhân.

"Đồ nhi bái kiến sư phụ!"

Kiến Sầu hành lễ.

Phù Đạo sơn nhân thoáng nhìn mọi người trên Linh Chiếu đỉnh đã bắt đầu rời đi, phất tay nói: "Hành lễ cái gì? Có thời gian hành lễ còn không bằng tìm cách nào làm cho sơn nhân ta bớt lo ọột chút. Đây, ngươi nhìn xem bây giờ ngươi giống ma hay giống quỷ? Ngươi có phải là một cô gái không đấy? Ngươi nói đi, ngươi nói đi, tự nhiên sao lại mất tích? Bị người ta cướp tiền hay là cướp sắc?"

Kì thực với nhãn lực của Phù Đạo sơn nhân, chẳng lẽ lão lại không nhìn ra trạng thái của Kiến Sầu bây giờ?

Tuy là trên người đầy vết máu nhưng trong thân thể nàng lại tràn ngập sức mạnh, dường như phương pháp luyện thể Nhân Khí lại có tiến bộ nhảy vọt, còn có linh lực tràn đầy khắp nơi trong người đều có thể làm mọi người cảm thấy tinh thần nàng rất no đủ.

Thần quang trong mắt quả thực muốn giấu cũng giấu không nổi.

Có thể nói là Kiến Sầu mặc bộ huyết bào, thoạt nhìn có vẻ chật vật nhưng thực ra lại đang ở trạng thái tốt nhất.

Trái tim thấp thỏm đã trở về vị trí cũ, Phù Đạo sơn nhân thầm nghĩ, mình đúng là già rồi, không chịu nổi giày vò như thế này nữa.

Lão làm bộ mình không có việc gì, cũng tạm thời không hỏi Kiến Sầu rốt cuộc mười mấy ngày qua có kì ngộ gì mà chỉ vui đùa một câu.

Kiến Sầu ngước mắt lên nhìn Phù Đạo sơn nhân.

Tuy vẻ mặt Phù Đạo sơn nhân vẫn như đang đùa cợt nhưng sự ân cần lộ ra dưới đáy mắt lão lại không thoát khỏi hai mắt Kiến Sầu.

Kiến Sầu hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Lần này là đồ nhi suy nghĩ không chu đáo, đầu óc nóng lên là đi luôn, không nghĩ tới sư phụ ở nhà sẽ lo lắng..."

"Hừ! Ai thèm lo lắng cho ngươi!"

Phù Đạo sơn nhân trừng mắt, giơ tay lên, một chiếc đùi gà xuất hiện trong tay lão.

Lão đang định đập về phía Kiến Sầu, nhưng mới đưa tay được một nửa, con ngươi đã nhanh chóng đảo một vòng: "Đùi gà đánh Kiến Sầu, có đi không có về, ngu gì mà đánh!"

"..."

Vì sao sư phụ luôn có thể phá hoại bầu không khí một cách triệt để như vậy?

Nghi vấn chung của tất cả các đệ tử của Phù Đạo sơn nhân bây giờ lại xuất hiện trong đầu Kiến Sầu.

Một hồi lâu sau nàng mới tìm lại được âm thanh của mình: "Vậy đồ nhi sẽ không nói chuyện mất tích nữa. Tóm lại là đồ nhi ra ngoài rèn luyện một chuyến, cũng không có tổn thất gì, cướp được một chút tiền, miễn cưỡng cũng xem như cướp được một chút sắc..."

"Khụ!"

Đột nhiên có tiếng ho vang lên.

Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bị chiếc đùi gà vừa nhét vào miệng làm nghẹn chết.

Còn chưa nuốt miếng thịt trong miệng xuống, Phù Đạo sơn nhân đã trợn tròn mắt: "Ngươi nói cái gì? Cướp tiền cướp sắc? Dạo này ngươi đổi nghề trộm gà bắt chó rồi à?"

"Sư phụ..." Kiến Sầu hoàn toàn bó tay: "Dù nói thế nào thì con cũng là đại sư tỷ Nhai Sơn, ngài nói con trộm gà bắt chó sẽ làm Nhai Sơn rất mất mặt, ít nhất cũng phải nói là vào nhà cướp của chứ?"

"Có lí!"

Phù Đạo sơn nhân giơ chiếc đùi gà lên tán đồng cách nói của Kiến Sầu.

"Trộm gà bắt chó đúng alf quá mất mặt, lần sau nhớ có ra ngoài thì phải vào nhà cướp của!"

Nhai Sơn có trưởng lão thế này, có đại sư tỷ thế này, quả thực là sơn môn bất hạnh! Sơn môn bất hạnh!

Gần đó có người nghe thấy đoạn đối thoại của hai thầy trò không đáng tin này, suýt nữa trượt chân ngã thẳng vào trong Quy Hạc tỉnh.

Tuy nhiên hai thầy trò Phù Đạo sơn nhân và Kiến Sầu lại không hề đẻ ý.

Phù Đạo sơn nhân nhìn xung quanh, nói: "Này, thế ngươi cướp được tiền gì? Sắc gì? Ngươi nói riêng với sư phụ đi!"

Lão nói xong lại chớp chớp mắt đầy háo hức.

Kiến Sầu chỉ muốn một chưởng vỗ bay lão ra ngoài.

Thấy xung quanh còn có không ít người, Kiến Sầu thật sự không nỡ nhìn sư phụ nhà mình đã ngã xuống đất lại còn bị người ta giẫm thêm mấy cái, vội vàng nói: "À, tiền thì có, sắc cũng có, chỉ có điều... Sư phụ xem chúng ta có nên đổi nơi khác nói chuyện không?"

Phù Đạo sơn nhân vỗ trán, đúng thế, pháp không truyền sáu tai!

"Tốt, đi!"

Nói rồi lão nhảy thẳng xuống, bay về phía đại đường phía dưới vách núi Linh Chiếu đỉnh. Kiến Sầu vội vàng đuổi theo.

Trong đại đường.

Sau khi Phù Đạo sơn nhân ra ngoài, mấy tên đệ tử ở lại liền bắt đầu thi nhau công kích sư phụ.

Thẩm Cữu nhếch miệng, phất tay áo trắng như tuyết quạt gió, không nhịn được hừ lạnh: "Đúng là không muốn nhìn sư phụ như thế này, thật sự là quá dối trá. Rõ ràng trước đó sư phụ vẫn thắc mắc tại sao mệnh bài của đại sư tỷ không vỡ, bây giờ đại sư tỷ vừa về, sư phụ cũng là người chạy ra nhanh nhất!"

"Ờ... Kì thực ta cho rằng sư phụ cũng giống như chúng ta thôi, tò mò không biết đại sư tỷ rốt cuộc gãy tay hay là gãy chân".

Tiểu mập mạp Khương Hạ vuốt cằm như một lão già, đưa ra một giả thiết.

Khấu Khiêm Chi luôn luôn ít lời, lúc này chỉ ôm kiếm đứng bên cạnh gật đầu.

Thẩm Cữu nhìn hắn một cái, trợn mắt xem thường: "Ta nói này, Khấu sư huynh, chúng ta ở đây cũng không có người ngoài, sư huynh không cần phải làm dáng thế đâu. Cảm thấy sư phụ không đáng tin thì cứ nói thẳng, dù sao sư phụ cũng không có đây".

Khấu Khiêm Chi vẫn không nói, chỉ lạnh mặt làm như mình không nghe thấy gì cả.

"Hê hê!"

Tên ngốc Trần Duy Sơn sờ sờ đầu, cười một tiếng.

Mọi người lập tức có cảm giác nổi da gà.

Trần Duy Sơn là một tên ngốc, không sai, nhưng người này nói chuyện lại rất tuyệt diệu, chẳng hạn như lúc này...

"Đại sư tỷ chỉ có tu vi Trúc Cơ kì, đại địa Thập Cửu Châu rất nguy hiểm, dù không bị môn phái khác bắt cóc cũng có thể vừa gãy tay lại vừa gãy chân".

Lại thê thảm đến thế cơ à?

Trên Thập Cửu Châu cũng có bọn buôn người...

Ôi.

Thẩm Cữu lo lắng thở dài một tiếng: "Các ngươi đúng là... Ôi, đạo đức suy đồi, đạo đức suy đồi! Mười viên linh thạch, ta đặt cửa đại sư tỷ gãy một cánh tay!"

"Đại sư tỷ chủ yếu dùng chân, ta đặt cửa đại sư tỷ gãy một chân!"

Tiểu mập mạp Khương Hạ lập tức hai mắt sáng ngời, trực tiếp móc linh thạch ra đặt cửa.

Thẩm Cữu vội vàng đón tiếp: "Mau mau mau, đặt xong bỏ tay ra, đặt xong bỏ tay ra! Lão Lục ngốc, Khấu sư huynh, hai ngươi đặt đi! Khấu... Ơ, sư phụ về rồi à, nói mau nói mau, bọn con đang đánh cuộc, đại sư tỷ rốt cuộc gãy mấy tay mấy chân?"

Bóng dáng Phù Đạo sơn nhân không biết khi nào xuất hiện ngoài cửa đại đường.

Thẩm Cữu nhìn thấy, vội vàng hưng phấn hỏi đáp án.

Mọi người cũng đồng loạt đưa mắt nhìn đầy mong chờ.

"Đúng rồi đúng rồi, mất tích mấy ngày liền, chắc chắn rất thảm. Mấy tay mấy chân?"

"Gãy năm trăm sáu mươi chín cái tay, năm trăm sáu mươi chín cái chân!"

Giọng nói trong trẻo mang theo ý cười, lại khiến mọi người sởn gai ốc.

Thẩm Cữu mặc áo trắng, một chân giẫm trên ghế, nghe thấy câu này không nhịn được sờ cằm: "Năm trăm sáu mươi chín cái tay, thế là một ăn bao nhiêu nhỉ?"

Hắn vô thức nhìn về phía tiểu mập mạp Khương Hạ đối diện, vừa rồi Khương Hạ còn rất hưng phấn.

Tuy nhiên lúc này hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của tên tiểu mập mạp Khương Hạ.

Khương Hạ nói khinh khỉnh: "Đại sư tỷ tổng cộng chỉ có hai tay hai chân, lấy đâu ra năm trăm sáu mươi chín? Ngươi đúng là ngốc..."

Nói đến đây, Khương Hạ đột nhiên im bặt như bị người nào đó bóp chặt cổ họng.

Không...

Không đúng...

Giọng nói trả lời vừa rồi căn bản không phải của sư phụ đang đứng ngoài cửa.

Trong nháy mắt, tiểu mập mạp Khương Hạ cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người mình đều dựng đứng!

Giọng nói này thật quen tai, thật quen tai...

Răng rắc!

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau.

Tiếng xương cổ kêu rắc rắc như sắp gãy.

Ngoài cửa đại đường có ánh sáng hắt vào.

Mấy ngày nay nơi này vẫn bị thầy trò Phù Đạo sơn nhân chiếm lấy, cũng không có người ngoài vào cho nên lộ ra một mùi vắng lạnh kì lạ.

Phù Đạo sơn nhân đứng ngược chiều ánh sáng, vẫn lôi thôi lếch thếch, lộ ra một sự thô tục khó tả.

Tuy nhiên đây không phải điều quan trọng nhất...

Quan trọng nhất là không biết từ khi nào, một bóng người chậm rãi đi ra từ sau lưng Phù Đạo sơn nhân.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều thấy trước mắt mình đỏ rực.

Ánh mặt trời chiếu xuống nghiêng nghiêng, thắp sáng màu đỏ trên người nàng. Màu đỏ máu vốn đã ngả sang màu nâu nhất thời lại trở nên rực rỡ chói mắt, dường như ngay cả ánh sáng chiếu vào người nàng cũng nhuốm máu theo.

Nhất thời, phàm khí bị tẩy đi hết, chỉ còn lại sự cao ngạo riêng có của tu sĩ Nhai Sơn.

Chiến!

Là hồn của Nhai Sơn.

Từ khi nào mà đại sư tỷ của bọn họ đã giống đại sư tỷ như vậy?

Đại sư tỷ vưa nói năm trăm sáu mươi chín cái tay, năm trăm sáu mươi chín cái chân, trên mặt mang nụ cười, từ bên ngoài đi vào từng bước một.

Tất cả mọi người đều không nói nên lời.

Chỉ có mười mấy ngày ngắn ngủi, sự thay đổi lộ ra từ trong xương tủy này rốt cuộc là cái gì?

Là Lý Ngoại Kính biến mất, thay bằng Quỷ Phủ trong tay? Là vết máu trên người không biết từ đâu ra? Là vẻ hiên ngang kiên cường lộ ra trên gương mặt nàng?

Nhưng đầu mày cuối mắt vẫn lộ rõ sự dịu dàng như trước.

"Chào các sư đệ!"

Giọng Kiến Sầu vẫn lạnh nhạt, vẫn ôn hòa.

Đã lâu không gặp đám sư đệ tim đen không đáng tin này.

Không thích ứng.

Mọi người đều có chút không thích ứng.

Người không thích ứng nhất là tiểu mập mạp Khương Hạ. Tu vi của hắn thấp nhất, chỉ có Kim Đan kì, ngay lúc nhìn thấy Kiến Sầu đi vào liền nuốt nước miếng, bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán.

Bấm một hồi lâu, dường như đã có kết quả.

Giọng tiểu mập mạp Khương Hạ đã trở nên nghẹn ngào, lắp bắp: "Đại... đại... đại sư tỷ, tu... tu vi của đại sư tỷ..."

Tu vi?

Kiến Sầu hiểu ra.

Tay phải nàng cầm Quỷ Phủ, tay trái xách con chồn nhỏ trên vai đặt xuống chiếc bàn lớn chính giữa phòng. Nàng ngồi xuống bên bàn, tiện tay tóm cốt ngọc Đế Giang vẫn bị con chồn nhỏ ôm lấy, mở miệng nói: "Có chút kì ngộ, có điều vẫn chưa theo kịp các vị sư đệ, bây giờ mới trúc cơ hậu kì thôi".

Con chồn nhỏ tức giận kêu to, cốt ngọc Đế Giang lại như gặp được cứu tinh, hai chân co lên quắp chặt lấy ngón tay út Kiến Sầu không chịu buông ra, còn tủi thân khóc nức nở.

"Hu hu hu hu..."

Nhất thời trong đại đường không có tiếng động nào khác ngoài âm thanh của hai con vật nhỏ.

Đám người Thẩm Cữu không còn cả sức mạnh để nhìn nhau.

Khương Hạ ôm ngực mình, rất muốn nói với đại sư tỷ một câu: Diễn nữa đi! Cẩn thận không bọn ta đánh chết luôn đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc