TA LÀ CON RỐI VÔ ĐỊCH


Cơ Thấu đang ngồi trong quan tài, lộ ra nửa người trên, nàng trở thành đối tượng đọa yêu công kích.

Cơ Thấu không nghĩ nhiều, tay cầm nắp quan tài, bắt chước động tác của Nhị sư tỷ trong trí nhớ cầm lô đỉnh đập người, ném mạnh nắp quan tài về phía đọa yêu.

Bởi vì lần đầu tiên dùng phương thức này áp chế dịch, thêm việc nghiệp vụ không thuần thục, không thu liễm lực đạo, khi đọa yêu bị đánh bay, nắp quan tài trong tay nàng đồng thời cũng bay tứ tung ra ngoài.

Nắp quan tài đập lên cửa đá ở địa cung.

Chỉ thấy chiếc cửa đá mà ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không mở được kia, dưới sự công kích của nắp quan tài, xuất hiện những dấu vết nứt ra như tơ nhện, tiếp theo đó là ầm ầm rơi xuống.

Người trong thạch thất ngơ ngác nhìn một màn này.

Sau đó tu sĩ ở đây nhanh chóng phản ứng lại, lập tức liều mạng chạy về phía cánh cổng bị phá vỡ.

Cửa đá bị đóng rốt cuộc mở ra, lúc này không chạy còn đợi tới khi nào?Ở đây không chỉ có đọa yêu ăn thịt người, còn có một thiếu nữ quỷ dị chỉ dùng nắp quan tài là có thể đập vỡ cửa đá, hiển nhiên nguy hiểm nhiều so với bên ngoài, sẽ không có ai dại dột mà ở lại đây đâu.

Khí các tu sĩ chạy ra, đọa yêu dưới đất lung lay bò dậy.

Nó còn chưa chết.


Chù dù một kích vừa rồi đánh lệch cổ của nó, nhưng chỉ cần cổ không đứt thì đọa yêu đều có thể tiếp tục công kích những sinh linh xung quanh, sinh mệnh của chúng nó có tiếng là ngoan cường, chỉ cần bất tử thì vẫn sẽ luôn công kích.

Yến Đồng Quy vừa thăm dò, thấy đọa yêu không đuổi theo những tên chạy trốn kia mà kiên định chạy về bên này, không nhịn được nguyền rủa một tiếng.

Hắn nhanh chóng nhảy lên, nói với Cơ Thấu đang ngồi yên ở đó: “Cô nương, đi mau!”Cơ Thấu quay đầu, yên lặng nhìn hắn.

Yến Đồng Quy đã nhảy ra quan tài, thân hình như gió, bay vút qua.

Chỉ là hắn lại nhanh chóng nhảy vào lại, một lần nữa nằm trong quan tài, xấu hổ cười cười với Cơ Thấu: “Cô nương, con đọa yêu kia….

”Cơ Thấu nhìn đọa yêu qua mấy phút đã khôi phục hùng phong, nói: “Nắp quan tài bay.

”Hiện tại trong tay của nàng không có bùa chú, cũng không có vũ khí tiện tay, nói thực ra là nàng rất không muốn chính diện đối đầu với đọa yêu hôi thối này, phù sư trước nay không am hiểu chiến đấu, đây là đạo lý mà mọi người đều biết.

Yến Đồng Quy cắn chặt răng, lại lần nữa nhảy ra quan tài, chạy về phía nắp quan tài ở bên kia.

Đọa yêu nhìn cũng chưa nhìn Cơ Thấu trong quan tài, chạy theo hắn.

Một người một thú chạy thành vòng tròn ở trong địa cung rộng lớn, cuối cùng dưới sự nguy hiểm Yến Đồng Quy đã mang cái nắp quan tài kia về, đồng thời cũng mang về một con đọa yêu bám riết không tha.

Rất nhiều lần đọa yêu mở ra chiếc miệng rộng sắp cắn được đầu của hắn, muốn một ngụm cắt đứt cái đầu kia.

Mạng của Yến Đồng Quy chưa kết thúc, rốt cuộc mang được nắp quan tài về đặt vào tay Cơ Thấu.

Cơ Thấu nhận nắp quan tài, đứng lên, bình tĩnh dùng nắp quan tài phi vào con đọa yêu đang lao tới đây.

Lúc này vì Cơ Thấu có sự chuẩn bị, đầu đọa yêu bị nắp quan tài đập vỡ, óc tanh hôi màu vàng đục văng khắp nơi, chết đến không thể chết hơn.

Phát hiện hơi thở của đọa yêu hoàn toàn chấm dứt, Yến Đồng Quy tránh ở trong quan tài đá rốt cuộc thả lỏng, cả người nằm liệt trong quan tài.

Cơ Thấu buông nắp quan tài, yên lặng nhìn hắn.

Yến Đồng Quy tuy nghỉ ngơi nhưng tinh thần vẫn căng chặt cao độ.


Hắn cũng không quên thiếu nữ quỷ dị trong quan tài.

Nếu không phải hắn tự mình kéo cái nắp quan tài kia trở về, hắn cũng cho rằng quan tài này rất nhẹ, nàng mới có thể nhẹ nhàng mà dùng nắp quan tài thành vũ khí, dùng một cái nắp quan tài đập chết đọa yêu.

Không có sự uy hiếp của đọa yêu không đại biểu sẽ an toàn.

Vận khí của hắn luôn luôn kém, giống như hài tử xui xẻo bị Thiên Đạo vứt bỏ, con đường đi gian khổ gấp trăm lần so với người khác, mỗi lần đều là vùng vẫy trong nguy hiểm, có thể sống đến bây giờ đúng là không dễ dàng.

Yến Đồng Quy hắng giọng, thật cẩn thận nói: “Tại hạ tên Yến Đồng Quy, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?”“Cơ Thấu.

” Cơ Thấu nhàn nhạt nói, tiếp tục quan sát xung quanh.

Yến Đồng Quy chưa từng nghe qua tên “Cơ Thấu”, thầm nghĩ lấy lịch sử tồn tại của địa cung này, có lẽ nàng là một con quái vật già nào đó đã sống không rõ bao nhiêu năm, không biết vì nguyên nhân gì bị nhốt trong quan tài này, thẳng đến khi bị bọn họ xâm nhập vào đây quấy rầy, rốt cuộc phá quan tài mà ra.

Nghĩ như vậy, câu “tiền bối” này hắn kêu càng thêm nhiệt tình.

Cơ Thấu bị trở thành “lão quái vật” đang từ trong quan tài đi ra.

Trên người nàng mặc một bộ váy thuần trắng, bên hông buộc một chiếc đai lưng bằng lụa đỏ, thít chặt ra eo nhỏ, phần đuôi lụa đỏ rất dài, phiêu dật theo làn váy đi xuống, phần đuôi đính mấy viên kim châu nhỏ.

Kim châu va chạm, phát ra tiếng êm tai.

Bạch y, đai lưng đỏ, những thứ này khiến khuôn mặt lạnh nhạt vô tội của nàng thêm vài phần tươi đẹp, dễ thân.

Cơ Thấu đứng ở bên cạnh quan tài, ngơ ngác nhìn địa cung u ám, không biết suy nghĩ cái gì.


Thấy nàng bất động, Yến Đồng Quy cũng không dám động, hắn bò theo ra ngoài quan tài, yên lặng chắp tay đứng ở đó, trộm nhìn Cơ Thấu, hắn còn đang suy đoán thân phận của nàng.

Không hề nghi ngờ, có thể sử dụng nắp quan tài đập chết đọa yêu Trúc Cơ hậu kỳ, có thể thấy được nữ tử này có thực lực cường đại, không giống như vẻ bề ngoài nhỏ yếu vô hại như vậy.

Khi Yến Đồng Quy đang miên man suy nghĩ, hắn nghe được giọng Cơ Thấu vang lên.

Giọng nói của nàng ngọt ngào, lại có vài phần trầm ồn bảo thủ: “Đây là đâu?”Yến Đồng Quy: “Địa cung dưới Nghiệp Hỏa Sơn.

”“Nghiệp Hỏa Sơn? Ở đâu?” Trí nhớ của Cơ Thấu rất tốt, xác định bản thân chưa bao giờ nghe qua cái tên Nghiệp Hỏa Sơn.

“Nó ở gần hang động yêu quái.

” Yến Đồng Quy nói nơi mà chỉ cần người ở Thanh Lan Giới cũng đều biết.

“……”Cơ Thấu chậm rãi quay đầu nhìn hắn, mặt không đổi sắc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc