TA LÀ TRÙ THẦN TOÀN TÔNG MÔN ĐỀU BỊ TA LÀM THÈM KHÓC

Trận pháp phù trận, các loại hào quang ngút trời bắn lên, nhìn cảnh trước mắt, Diệp Trường Thanh đột nhiên cảm thấy mình vẫn chưa hiểu rõ chư vị sư huynh.

Số lượng nhiều thì cũng thôi nhưng thủ đoạn bố trí trận pháp, phù trận này quả thực khiến người ta nhìn tê cả da đầu.

Đây là phát huy việc phân tích lòng người vô cùng tinh tế đó.

Ngươi cho rằng ngươi đoán được ta, thật ra không biết ta đã dự đoán trước dự đoán của ngươi.

Chỗ càng không thể mới càng là chỗ nguy hiểm nhất.

Ta bố trí trận pháp khắp mọi nơi.

Các hình thức đùa bỡn lòng người thể hiện phát huy vô cùng tinh tế trong phù trận nho nhỏ và trong trận pháp.

Trong lúc nhất thời, Diệp Trường Thanh đột nhiên cảm thấy rốt cuộc đám Thủy tộc nghĩ quẩn gì mà dám chủ động đắc tội cả đám núp lùm này thế không biết.

Nhìn đi, còn chưa chạy đến doanh trại đã thương vong nhiều vậy, với tình huống này, chút nhân số ấy của ngươi sợ là không đủ đâu.

Muốn nói lúc này có một người bị chấn động hơn Diệp Trường Thanh thì chính là Tam thái tử Giao Mân.

Vốn Giao Mân tràn đầy tự tin, dự định một trận chiến thắng luôn, lúc này hắn nhìn cảnh trước mắt, hoàn toàn ngây ngốc.

Đây là cái quái gì vậy, còn chưa thấy người Thần Kiếm Phong, song phương vẫn chưa đối đầu là Thủy tộc đã thương vong vô số rồi.

Cứ tiếp tục thế này chỉ sợ thật sự là một trận chiến tất thắng, có điều không phải hắn thắng, mà là Thần Kiếm Phong chiến một trận thắng hắn.

Bên khác, Giao Long nhất tộc cũng nghi hoặc, có người càng hồ nghi nói:

"Không phải nói đệ tử Thần Kiếm Phong vào ở doanh trại gần biển chưa được một ngày hả? Từ đâu ra nhiều phù trận và trận pháp thế này?"

Đúng vậy, về thời gian không đúng, đây là thứ một ngày có thể bố trí được à? Chớ nói chi là còn mang theo thương tích.

Trái lo phải nghĩ đều cảm thấy không có khả năng, đột nhiên có người như đoán được điều gì, kinh ngạc nói:

"Ta biết rồi, mấy phù trận và trận pháp này đều do đệ tử Ngọc Nữ Phong để lại, các nàng đóng giữ một năm ở đây, hoàn toàn có thời gian bố trí mấy thứ này."

"Thì ra là thế."

"Hay cho Ngọc Nữ Phong, làm hỏng việc lớn của Thủy tộc ta."

Lời này vừa nói ra, chúng yêu ở đấy đều cảm thấy có đạo lý. Không sai, nhất định là Ngọc Nữ Phong không sai, trừ các nàng ra thì không còn ai khác.

Nhìn là một đám tiểu tiên nữ thuần khiết, không nghĩ tới thủ đoạn thế mà lại bẩn thỉu.

"Cho nên ta mới nói, trong nhân tộc không có người tốt."

"Đúng vậy đó, trước kia ta còn cảm thấy đệ tử Ngọc Nữ Phong rất đơn thuần nữa."

Chúng yêu tự cho là tìm được chân tướng, có điều lúc này Giao Mân tức giận quát:

"Bây giờ nói mấy thứ này thì làm được gì?"

Cả đám ngu xuẩn, còn mẹ nó vui vẻ nữa chứ, cứ coi như các ngươi đoán được là Ngọc Nữ Phong bố trí phù trận và trận pháp, thì sao nữa? Có thể làm những phù trận và trận pháp này mất đi hiệu lực à?

Mắng xong, Giao Mân lại quay đầu nhìn về phía chiến trường, thấy Thủy tộc không ngừng tử thương, hắn nhịn không được chửi ầm lên:

"Các ngươi mẹ nó đều là óc heo, không biết đi vòng quanh chút hả?

Giáp Quy nhất tộc, các ngươi là mẹ nó muốn chết à, tự đi vào trong trận pháp, không biết đi vòng hả? Cứ cắm đầu xông thẳng thế?

Cự Giải nhất tộc, dùng thân dò xét phù trận, tốt tốt tốt, các ngươi thật sự để cho bản thái tử mở mang kiến thức.

Linh Hà nhất tộc, ngươi trực tiếp đi qua không được sao? Cứ muốn nhiễu cái kia làm gì?"

Giao Mân không có trên chiến trường, hắn chưa từng trải nghiệm thủ đoạn của đệ tử Thần Kiếm Phong bẩn bao nhiêu, hắn chỉ đứng phía sau nhìn đông đảo Thủy tộc, chỉ cảm thấy mỗi tên trong bọn chúng đều ngu xuẩn không chịu nổi.

Tỉ như Giáp Quy nhất tộc đi thẳng tắp, bọn chúng cũng khóc không ra nước mắt, người bình thường nào mẹ nó sẽ bày đầy trận pháp trên một đường thẳng đâu.

Vốn khi xông phá một trận pháp, đi dọc theo đường thẳng thì sẽ an toàn hơn, đổi đường mới càng thêm nguy hiểm.

Nhưng hết lần này tới lần khác người bố trí trận pháp này tựa như có bệnh, toàn bộ trận pháp đều bố trí trên một đường thẳng, thẳng tắp, không hề có đường cong cứ như mẹ nó cầm thước đo vậy.

Cự Giải nhất tộc còn ấm ức hơn, không phải bọn chúng dùng thân dò xét phù trận.

Trước đó chúng đã đã thăm dò rồi, đồng thời thành công phát động phù trận, dưới tình huống bình thường nhất định không có vấn đề.

Cho nên bọn chúng mới trực tiếp đi lên.

Nhưng ai biết người này mẹ nó bố trí phù trận hai lần ở cùng một nơi, hơn nữa còn dùng cách phát động cơ quan riêng lẻ.

Vừa rồi bọn chúng phát động một lần, còn lại một lần chưa phát động.

Cho nên mới dùng thân dò xét phù trận giống kẻ ngu.

Chúng có khổ mà không thể nói được, những kinh nghiệm chúng từng nhận biết đều hoàn toàn vô dụng tại thời khắc này.

Mặc kệ ngươi làm thế nào, phòng bị ra sao thì cũng không có cách né tránh những phù trận và trận pháp này.

Càng ở thời điểm ngươi không nghĩ tới, càng sẽ trúng chiêu.

Chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ bị trận pháp, phù trận bao bọc lại.

Muốn khóc cũng khóc không được, sĩ khí rơi xuống đáy cốc.

Thật vất vả đi qua nơi trận pháp, phù trận mai phục, khá lắm, năm vạn Thủy tộc trực tiếp chết hơn phân nửa, chỉ còn lại chưa đến hai vạn.

Vốn cho rằng xông qua khỏi trận pháp ngăn cản là chuyện này sẽ không thành vấn đề, dù sao đệ tử Thần Kiếm Phong đều mang thương tích.

Bọn bọ nhất định không đánh cận chiến được, cho dù quá trình xuất hiện một vài sai lầm nhưng cũng không cải biến được kết quả sau cùng.

"Gϊếŧ."

Đám thiên kiêu Thủy tộc dẫn đầu tức giận hô, cổ vũ cho chúng xông qua trận pháp, lúc này xem Thần Kiếm Phong ngươi còn có biện pháp nào.

Kể cả Giao Mân cũng nghĩ vậy, trên mặt hắn hiện ra nụ cười lần nữa, lạnh lùng nói:

"A, cho là có vài thủ đoạn nhỏ đã có thể ngăn cản bản thái tử rồi à? Thần Kiếm Phong, các ngươi vẫn quá ngây thơ rồi, gϊếŧ tới, diệt đệ tử Thần Kiếm Phong."

Khí thế tràn đầy, nhưng đông đảo Thủy tộc nơi tiền tuyến nghe vậy lại không hề có chút động tĩnh, thấy thế, Giao Mân nhướng mày, hơi tức giận:

"Bản thái tử bảo các ngươi gϊếŧ lên, diệt đệ tử Thần Kiếm Phong."

Vẫn không có động tĩnh, Giao Mân không kìm được, quát lớn tiếng hơn, giận dữ hét:

"Các ngươi điếc hả, bản thái tử bảo các ngươi xông lên, gϊếŧ đệ tử Thần Kiếm Phong."

Không nhúc nhích, đông đảo Thủy tộc gϊếŧ tới dưới tường thành vẫn ngu ngơ như cũ.

Giao Mân đứng xa nên không thấy rõ thế cục trên tường thành, còn giờ bọn chúng đứng dưới tường thành nên nhìn thấy rõ ràng.

Vốn nhìn một cái, thấy chỉ có một đám đệ tử Thần Kiếm Phong ốm yếu.

Nhưng khi chúng nó thật sự đi tới nơi này, lúc ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ yêu lập tức ngây ngốc.

Trên tường thành có rất nhiều người đang đứng.

Cả đám cầm trường kiếm trong tay, trên mũi kiếm còn tản ra ánh sáng u lãnh, trong mắt họ lóe ra hồng quang khϊếp người, thậm chí còn không ngừng liếʍ môi, dáng vẻ không nhịn được chảy nước miếng.

Tuy nói quả thực có quấn băng trên thân, nhưng đám này đâu phải người trọng thương quái gì đâu?

Đâu hề yếu ớt chút nào, ánh mắt kia quả thật hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng.

Nếu ngươi nói đây là bầy ác quỷ, xem chừng đông đảo Thủy tộc cũng tin.

Mấy thiên kiêu Thủy tộc kêu gào lúc trước cũng không nói thêm gì nữa.

"Vậy... Chúng ta còn lên nữa không? Sao ta cứ cảm giác hình như đám đệ tử Thần Kiếm Phong đang muốn ăn chúng ta vậy?"

"Ta thấy không phải là hình như đâu, ngươi xem bọn hắn nhỏ dãi kìa."

"Không thích hợp, thật sự không thích hợp, đám đệ tử Thần Kiếm Phong này có vấn đề, hay chúng ta rút lui đi?"

"Đúng vậy đó, có chỗ nào giống đang thụ thương đâu, trận này không đánh được, hay là tranh thủ thời gian rút lui đi."

Bình luận

Truyện đang đọc