TA NGHĨ MỘT ĐẰNG NÓI MỘT NẺO

Một nữ nhân đặc biệt từ Tổng bộ GE tới, chỉ tên muốn gặp Cù Đông Trần.

“Hỏi cô ấy cái gì cô ấy cũng không nói, nhưng lại chỉ tên muốn gặp ngài, bộ dáng còn có chút nóng nảy, ” thư ký có chút hơi khó xử nhìn Cù Đông Trần, “Chúng tôi thấy trên người cô ta phối trang sức giá cả không rẻ, cũng không dám đơn giản đuổi người…”

Cù Đông Trần nhấp một hớp cà phê vừa mới pha xong, đóng lại máy tính xách tay trước bàn, ngước mắt nói, “Vậy thì mời cô ta vào đi.”

Nếu như nói trước khi gặp mặt còn có suy đoán, nhưng sau khi đối phương đi vào Cù Đông Trần lần đầu nhìn thấy cô, cũng đã đoán được thân phận nữ nhân này.

Cô và Tô Nhiên bộ dạng thực sự quá giống.

Đợi sau khi thư ký rời đi, câu đầu tiên đối phương nói với hắn là, “Cù tiên sinh, cầu anh nhanh cứu Tô Nhiên đi, hiện tại cũng chỉ có anh mới có thể cứu được nó.”

Tô Mịch lo lắng nói chuyện đã xảy ra.

Buổi tối một ngày trước Tô Nhiên đã bộc lộ với Tô Khải Minh, sau đó nói rõ đã cùng một chỗ với Cù Đông Trần một năm, Tô Mịch nói, “Nó bây giờ bị cha tôi đánh trọng thương ở nhà, không có sự cho phép của ông cũng không ai dám đưa nó đi bệnh viện, Cù tiên sinh, chuyện này là vì anh mà xảy ra, nếu Tô Nhiên nói là thật, xin anh nhất định phải đi cứu nó, hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu nó..”

Cù Đông Trần cùng Tô Mịch đi tới Tô gia.

Sau khi cùng Tô Nhiên cùng nhau hắn kỳ thực có nghe danh Tô gia, Tô Nhiên tùy ý làm bậy như thế, cũng là do sau lưng mình có chỗ dựa là người nhà.

Cù Đông Trần đã gặp qua Tô Khải Minh mấy lần trong mấy cuộc họp thương mại, nhưng cũng chỉ là sơ giao, không có lui tới gì, lần này lúc Tô Khải Minh nhìn thấy hắn, sắc mặt cứng ngắc tái nhợt, nếu như không có người khác ở đây, hắn chỉ sợ đã không nhịn được động thủ đánh người.

Cù Đông Trần lễ phép gọi hắn một tiếng “Tô tiên sinh”, Tô Khải Minh lại ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, trừng lớn đôi mắt hỏi Tô Mịch, “Con dẫn nó tới đây làm cái gì!”

Tô Mịch bị hắn rống đến cả người chấn động, cúi đầu không dám biện giải, Cù Đông Trần quay đầu lại nhìn cô liếc mắt một cái, thấy bộ dạng cô sợ đến ngừng thở, liền đại khái hiểu được quyền uy của Tô Khải Minh trong cái nhà này.

Cù Đông Trần mở miệng nói, “Tô tiên sinh, là tôi bảo Tô tiểu thư dẫn tôi tới…”

“Không cần câu đến nói chuyện với tôi!” Tô Khải Minh tức giận đến âm thanh đều run rẩy, nguyên bản thật vất vả bình ổn lại lửa giận sau khi nhìn thấy Cù Đông Trần lại càng có xu thế mãnh liệt hơn, hắn nắm quyền nhìn Cù Đông Trần nói, “Cù tổng, tôi bây giờ gọi cậu một tiếng này, là xem ở mức cậu là tổng tài GE, nhưng cậu, cậu dĩ nhiên cùng Tô Nhiên làm ra chuyện như vậy, cậu, cậu quả thực…”

Hắn tức giận đến ngay cả lời cũng không nói ra được, Tô Mịch thấy sắc mặt hắn tái nhợt, chỉ sợ bệnh tim của hắn lại tái phát, lo lắng kêu một tiếng “Ba ba”, Tô Khải Minh rống to: “Con không nên gọi ta! Con dẫn người này tới đây làm cái gì! Còn chê nhà chúng ta chưa đủ mất mặt có đúng không!”

“Ba ba, con…” Tô Mịch muốn mở miệng giải thích.

“Tô tiên sinh, ” Cù Đông Trần quay đầu nhìn cô một cái, ra hiệu để mình tới nói, hắn từ trong tay cô tiếp nhận cốc đưa tới cho Tô Khải Minh, ngữ khí bình tĩnh, “Ngài trước tiên uống ngụm nước xin bớt giận, có lời gì, chờ ngài tức giận tiêu tan chúng ta lại nói.”

Tô Khải Minh cúi đầu nhìn chén nước kia liếc mắt một cái, cũng không có nhận lấy, mà là cứng rắn nói, “Tôi và cậu không có gì để nói nhiều, cậu đi đi, Tô gia chúng tôi không hoan nghênh cậu.”

Cù Đông Trần nghe lời này cũng không có biểu tình gì, hắn từ đầu tới cuối đều biểu hiện rất bình tĩnh, hắn quay đầu hướng Tô Mịch nói, “Tô tiểu thư, tôi có mấy câu muốn đơn độc nói cùng Tô tiên sinh, không biết cô có thể hay không…”

Tô Mịch liền vội vàng gật đầu, “Được.”

Nói xong cô còn cẩn thận mà nhìn Tô Khải Minh liếc mắt một cái, mới cúi đầu đi lên lầu.

Tô Khải Minh nhìn hắn, trong mắt có hận ý rõ ràng, ông nói, “Tôi và cậu không có gì để nói nhiều, coi như cậu quỳ xuống van xin tôi, tôi cũng sẽ không đáp ứng cho cậu và…” Tên con trai mình, Tô Khải Minh đều khó mà mở miệng.

Cù Đông Trần đặt cốc lên trên bàn, hắn nhìn nam nhân trước mặt nói, “Tô tiên sinh, ngài nghĩ lầm rồi, tôi hôm nay tới đây, không phải là vì muốn ngài đáp ứng chuyện tôi và Tô Nhiên.”

“Cậu nói cái gì?” Tô Khải Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hôm nay tôi tới đây, một là nhận lời ủy thác Tô tiểu thư tới cứu Tô Nhiên, hai là…” Cù Đông Trần chợt dừng lại, nhìn Tô Khải Minh liếc mắt một cái, thấy sắc mặt hắn có hơi hòa hoãn, mới nói, “Không biết tô tổng đối với danh tự GE này, có bao nhiêu hứng thú?

Bên trong phòng bệnh.

Cù Đông Trần đẩy cửa ra đi vào, Tô Mịch quay đầu thấy là hắn, vội vã đứng lên nói cảm ơn, “Cù tiên sinh, cảm ơn ngài, nếu không phải ngài, Tô Nhiên nó…”

Cô nói tình chân ý thiết, Cù Đông Trần cũng chỉ là nhàn nhạt gật đầu, nhìn Tô Nhiên nằm trên giường bệnh, cậu nằm ở trên giường không thể cử động, ánh mắt khi nhìn Cù Đông Trần lại tràn đầy nóng rực.

Cù Đông Trần thở dài dưới đáy lòng.

Hắn quay đầu đối Tô Mịch nói, “Chăm sóc thật tốt cho em ấy đi, tôi đã nói chuyện cùng Tô tiên sinh, chờ vết thương của Tô Nhiên lành, Tô tiên sinh sẽ đưa em ấy xuất ngoại tiếp tục học tập.”

Tô Nhiên bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tin nhìn hắn.

Cù Đông Trần dĩ nhiên liệu trước phản ứng của cậu, hắn nhìn thấy Tô Mịch cũng hơi kinh ngạc, quay đầu đối Tô Nhiên nói, “Tiểu Nhiên, sau này đi học cho thật giỏi, đừng luôn đem ý nghĩ dùng vào chỗ khác.”

“Trần ca…” Tô Nhiên khó khăn lên tiếng, cậu muốn đứng lên, thân thể lại suy yếu đến ngay cả khí lực chống đỡ cũng không có, trong mắt cậu chớp mắt đó liền mang theo nước mắt, không thể tin được mà nhìn Cù Đông Trần hỏi, “Tại sao…”

Tô Mịch lui về phía sau vài bước, Cù Đông Trần đến gần cậu, cúi đầu nhìn bộ dạng hắn, sắc mặt tái nhợt, trên cánh tay trên chân đều có thương tổn.

Cậu cho là vận dụng quan hẹ của gia đình có thể khiến Cù Đông Trần có kiêng kỵ, nhưng cậu nghĩ quá đơn giản, nếu như Cù Đông Trần có thể chịu uy hiếp của cậu, hắn liền không phải là tổng tài GE, cậu dùng một chiêu rút củi dưới đáy nồi ép hắn cam kết với mình, thế nhưng Tô Nhiên không biết, tâm của hắn lại chưa bao giờ ở trên người cậu.

“Em hẳn là phải biết tại sao một tháng qua tôi một lần cũng không liên lạc với em, ” Cù Đông Trần ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt khi nhìn Tô Nhiên dẫn theo chút bất đắc dĩ, lại có chút hơi giận, hắn nói, “Em không nên ép tôi, Tô Nhiên, em biết rõ tính cách của tôi, biết tôi hận nhất là người khác ép tôi.”

“Trần ca, em…” Tô Nhiên nhìn Cù Đông Trần, đáy lòng chợt mát lạnh, không biết tại sao, trong lòng cậu chợt có một tia khủng hoảng khó giải thích được, trước cậu có ầm ĩ như thế nào, cũng sẽ không giống như bây giờ trong lòng có sợ hãi, nhưng lần này, cậu bỗng nhiên có chút sợ.

Cậu đột nhiên rất hối hận, không nên dùng phương thức như thế bức bách Cù Đông Trần.

“Em sai rồi, em chỉ là muốn danh chính ngôn thuận cùng với anh, em…” Cậu cực lực giải thích, lại nhìn thấy sắc mặt Cù Đông Trần trước sau không đổi.

“Xuất ngoại sau đó học tập cho giỏi, đem mưu kế dùng chỗ chính đạo, đừng tiếp tục nhớ về tôi, ” Cù Đông Trần nhìn cậu, “Phía bên cha em tôi đã câu thông tốt, ông ấy sẽ không đánh em nữa, em yên tâm, đây là việc cuối cùng tôi có thể làm vì em, con đường sau này, phải xem chính em rồi.”

Nghe được mấy câu nói này nước mắt Tô Nhiên đều rớt xuống, “Em không nghe… Em không nghe mấy cái này, anh không phải yêu thích em sao, chính miệng anh nói với em anh thích em, anh không thể đối xử với em như vậy…”

Cù Đông Trần cúi người nhìn cậu, âm thanh lãnh khốc, “Tôi từng nói qua thích em, nhưng hôm nay tôi thích em, ngày mai tôi cũng sẽ thích người khác, chuyện yêu thích này đối với bản thân tôi giá cũng rẻ, huống chi, em tính kế tôi đã không phải là lần một lần hai lần.”

“Em… Em sai rồi, Trần ca, anh đừng đi, đừng rời bỏ em được không…” Tô Nhiên khẩn cầu hắn.

Cù Đông Trần xoa mặt cậu, thấp giọng nói, “Tô Nhiên, trái tim của tôi từ sớm trước khi gặp được em đã chết rồi, khoảng thời gian cùng với em, tôi thừa nhận em mang đến cho tôi một chút vui sướng, nhưng lòng tôi có một cái động, em hiểu chưa, cái động kia bất kể là vui sướng bao nhiêu, cũng không bổ khuyết được…”

Tô Nhiên tóm chặt lấy tay hắn, “Trần ca, anh đối với em như vậy, cha em sẽ không bỏ qua cho anh, em chỉ sai một lần này, anh cho em cơ hội, sau này em nhất định sẽ không tái phạm…”

Cù Đông Trần híp mắt, “Cha em đúng là rất thương em, Tô Nhiên, nhưng ông ất vẫn là một thương nhân, điều kiện tôi đưa ra quá dụ dỗ, ông ấy không thể không chấp nhận, ” hắn đẩy tay cậu ra, nhưng vẫn hạ thủ lưu tình, hắn nói, “Em đã 20 tuổi, phải giống một nam nhân, tôi không phải lựa chọn tốt nhất cho em, em cần gì phải như vậy?”

Cù Đông Trần không nhìn cậu một lần nào nữa, liền muốn rời đi, Tô Nhiên lại gọi hắn lại lần nữa, “Lệ Thâm nói với em…”

Cậu mới nói đến hai chữ Lệ Thâm, Cù Đông Trần bỗng nhiên dừng bước.

Vào giờ phút này, Tô Nhiên mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cậu thê thảm mà cười cười, nhìn chằm chằm Cù Đông Trần nói, “Lệ Thâm nói với em, phải giống một nam nhân mà yêu anh, nhưng chung quy em vẫn không làm được, hiện tại em rốt cuộc biết, tại sao đến bây giờ anh vẫn không quên được hắn…”

Cù Đông Trần nhắm mắt lại, không quay đầu lại mà rời khỏi đó.

Bình luận

Truyện đang đọc