TA NUÔI MỘT MA QUÂN

7.

Ta đưa tay vỗ vỗ lưng hắn:

"Tỷ tỷ hát một bài cho ngươi nghe nhé, mau ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Hắn không nói gì.

Ta nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng suy nghĩ rất lâu vẫn không tìm ra bài hát ru nào, đầu chưa nghĩ xong thì miệng đã hát:

"Đến đây ~ niềm vui à ~ dù sao vẫn có ~ rất nhiều thời gian ~"

(*) Lời bài hát “Ngứa”. Link bản cover của Hoàng Linh (nên nghe thử nha, hay lớm): https://youtu.be/YVAQiAuOQ8c

Một bàn tay lạnh lẽo vươn ra bịt miệng ta.

Kiều Ảnh nhíu mày nói:

"Đừng hát nữa, khó nghe quá."

Ta sửng sốt:

"Sao tay ngươi lạnh thế?”

Ta kéo tay hắn xuống, nhét vào trong chăn.

"Trời lạnh thì nằm sát ta đi."

Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng to, tiếng mưa rơi như muốn ru người ta vào giấc ngủ.

Trong miệng ta lẩm nhẩm hát “Tuyết Liên Hoa”, tay gõ nhịp lên cánh tay của Kiều Ảnh.

Một lát sau, ta không thể chống chọi lại cơn buồn ngủ nữa.

Trước khi thiếp đi, ta lẩm bẩm một câu cuối cùng:

"Tiểu Ảnh Ảnh, về sau đừng tùy tiện giết gà, muốn ăn thịt cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ mua cho ngươi..."

Sau đó, Kiều Ảnh nói gì ta không nghe rõ, ta chỉ biết đêm ấy mình ngủ rất say…

Không biết là do ta ảo tưởng hay là sau đêm đó, thái độ của Kiều Ảnh đối với ta thật sự đã có tiến triển.

Hắn không còn lạnh nhạt như trước nữa.

Ví dụ như, khi ta đi mua thức ăn với hắn ở đầu làng, hắn đi phía trước nhưng vẫn sẽ dừng lại để chờ ta.

Ví dụ như, nếu ban đêm ta về muộn, hắn sẽ thắp nến cho ta.

Lại ví dụ như, thi thoảng tâm trạng hắn tốt cũng sẽ gọi ta là tỷ tỷ, há há há.

Bấy giờ, ta mới dần cảm nhận được niềm vui khi nuôi con.

Chỉ là... Tốc độ trưởng thành của Kiều Ảnh thật sự quá khủng khiếp.

Ta phải chuyển nhà liên tục.

May mắn là hàng xóm đều rất hướng nội, không thích ra ngoài hóng chuyện, cuộc sống nhỏ của ta và Kiều Ảnh trôi qua vô cùng thoải mái.

Bấm ngón tay tính toán, ta đã rời khỏi Vạn Kiếm tông hơn hai năm rồi.

Tuy rằng tốc độ trưởng thành của Kiều Ảnh không còn nhanh như trước, thế nhưng hắn cũng đã lớn bằng đứa trẻ mười tuổi.

Lúc ta và nhị sư muội đốt linh phù tám chuyện, không ít lần ta từng khoe khoang.

"Ta nói các ngươi nghe, ma quân kia bây giờ được ta dạy dỗ trở nên rất ngoan, ta nói gì hắn nghe nấy.”

Nhị sư muội:

"Thật sao? Ta không tin."

Tam sư muội:

"Thật sao? Ta không tin."

Tiểu sư muội:

"Cái từ dạy dỗ này, có phải có hơi không thích hợp không…”

Ta rất tức giận về câu hỏi của họ!

"Hôm nào ta đưa Kiều Ảnh qua đó, các ngươi xem thử một chút là biết ngay."

"Tính tình lãnh đạm của hắn thật sự không phải thứ người bình thường có thể chịu nổi đâu."

Ta ôm linh phù khóc lóc, không hề cảm nhận được có gì sai sai.

Cho đến khi...

Nhị sư muội:

"Đại sư tỷ. Ngươi có muốn nhìn ra cửa không?"

Cơ thể ta chấn động, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía cửa.

Thế nhưng chỉ kịp nhìn thấy một góc áo.

Trời ơi, xong đời rồi.

Ta cười một tiếng:

“Ta đi dỗ trẻ đây."

8.

Thấy ta ra ngoài, Kiều Ảnh bắt đầu tăng tốc độ.

Hắn chạy lên ngọn núi bên cạnh, ỷ vào dáng người nhỏ nên rất nhanh đã bỏ xa ta.

Thằng nhóc chet tiệt này!

Ta hít sâu vài hơi, nhấc chân chạy vào rừng.

"Kiều Ảnh!"

Ta vừa đi vừa gọi:

“Ngươi ra đây mau!”

"Tỷ tỷ giải thích với ngươi mà, ngươi đừng tức giận nữa!"

Tuy nhiên, mặc cho ta hét khàn cả cổ, vẫn không hề có tiếng trả lời.

Cành cây cứa vào da khiến ta đau đớn.

Sắc trời dần dần tối, trong lòng ta không hiểu tại sao bỗng dưng cảm thấy rất tức giận.

Ta dễ dàng lắm hả?

Ta, một thanh niên tốt trong thời đại mới không hiểu sao đột nhiên xuyên tới nơi này, chưa hưởng được ngày tốt lành nào đã phải nuôi trẻ con.

Mà còn không phải là nuôi trẻ bình thường, hắn chính là ma quân Phượng Ảnh giết người không chớp mắt đó!

Có trời mới biết ta đã sống khổ sở thế nào suốt những năm qua.

Đêm nào ta ngủ cũng nằm mơ bị ma quân làm thịt.

Kết quả là bây giờ...

Ta còn phải chạy khắp ngọn núi tìm thằng nhóc kia, sau khi tìm được còn phải dỗ dành, quá sức mệt mỏi!

Ta càng nghĩ càng giận, sau đó dứt khoát mặc kệ luôn.

Khi ta đặt mông xuống đất, ta mới nhận ra mình là chúa xui xẻo thật sự.

"Á——"

Ai đào hố ở đây thế!

Bấy giờ, ta không thể làm gì khác ngoài việc nằm sõng soài dưới hố sâu, ngẩng đầu nhìn trăng đang nhô lên trên đỉnh đầu, bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời của mình.

Thật sự là... Không có ý nghĩa gì cả.

Với công lực của ta thì vốn dĩ có thể trực tiếp bay lên, nhưng mà ta không làm thế, cứ nằm yên dưới đáy hố.

Thứ nhất, ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi.

Thứ hai, ta muốn xem xem, chờ lát nữa thằng nhóc thúi Kiều Ảnh kia không tìm thấy ta thì có sốt ruột hay không.

Dù sao ta ở bên hắn lâu như vậy rồi, cho dù là nuôi cún cũng phải nuôi ra tình cảm chớ!

Mãi đến khi trăng sáng vằng vặc, mãi đến khi khắp núi vang vọng tiếng tru của mấy con thú rừng, vẫn không có ai đến tìm ta...

Mệt tim quá.

Ta thở dài một hơi, xoay người ngồi dậy, đang chuẩn bị bay lên thì nghe thấy trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng sột soạt.

"Này."

Ta vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, ngẩng đầu nhìn lên.

Kiều Ảnh thản nhiên cúi đầu nhìn ta:

"Có thể trèo lên không?"

Ta lập tức nghiêng người sang một bên:

"Haiz, hình như trẹo chân rồi, không đứng vững nữa.”

Kiều Ảnh không lên tiếng, lẳng lặng nhìn ta.

Ta bắt đầu chột dạ, đang chuẩn bị ngừng diễn, trở lại bình thường thì thấy Kiều Ảnh im lặng bỏ đi.

Ta: "??"

Ta ngơ ngác tại chỗ, chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn trở về.

Kiều Ảnh ném một sợi dây thừng xuống:

"Nắm lấy nó đi, ta kéo ngươi lên."

Huhuhu, cảm động quá, thật sự rất cảm động.

Đúng là không uổng công ta nuôi hắn mà.

Ta nắm lấy sợi dây thừng, làm bộ cọ xát một chút, sau đó thuận thế trèo lên.

"Tiểu Ảnh Ảnh, tỷ biết ngươi sẽ không mặc kệ tỷ mà!"

Ta túm lấy cánh tay hắn, lấy áo hắn lau đi bụi bặm trên mặt mình.

Kiều Ảnh ghét bỏ rút cánh tay ra:

"Đừng gọi ta như vậy, gớm quá."

Ta bĩu môi:

"Đâu có, thân thiết biết bao."

Diễn kịch phải diễn cho trót, ta khập khiễng đi theo Kiều Ảnh xuống chân núi.

Chưa đi được vài bước thì hắn đột nhiên ngừng lại, ta suýt nữa đụng phải người hắn.

"Sao vậy?"

Kiều Ảnh quay đầu nhìn thoáng qua chân ta, sau đó đi đến bên cạnh ta, nắm lấy cánh tay ta đặt lên vai mình.

Ta ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ khó tin.

Kiều Ảnh mím môi:

"Ngươi đi quá chậm."

............

9.

Nửa năm sau, ta dắt Kiều Ảnh đến một ngôi làng mới.

Ngôi làng này không giống những ngôi làng trước đây chúng ta từng sống.

Người dân trong làng này... Quá nhiệt tình!

Ví dụ như này.

Trương đại thẩm nắm tay ta:

"Đệ đệ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Ảnh, ngượng ngùng cười nói:

"Chắc khoảng mười lăm."

"Ái chà, vậy không còn nhỏ nữa, hai năm sau là có thể cưới vợ rồi!"

Cưới vợ á?

Ta sửng sốt, chuyện này ta hoàn toàn không hề nghĩ tới.

Ai nguyện ý gả cho ma quân chứ, thế không phải là tự tìm chết à?

Ta còn chưa trả lời, Trương đại thẩm đã tiến lại gần.

"Vậy ngươi thì sao?"

Ta: "Hả?"

Trương đại thẩm:

"Muội tử à, ta thấy ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đã kết hôn chưa?”

Ta theo bản năng trả lời:

"Vẫn chưa."

Ta là người tu tiên, kết hôn cái gì chớ?

Hơn nữa, bản thân ta cũng không rõ mình bao nhiêu tuổi rồi, nói không chừng còn có thể làm bà nội người ta luôn, chẳng qua là vẻ ngoài nhìn vẫn trẻ thôi.

"Vậy tốt quá rồi!"

Thím Trương vui sướng, vỗ lên tay ta.

Ta rụt tay về, hoảng sợ nhìn bà ta:

"Sao thế?”

Bà ta kích động nói:

"Ta có một đứa em họ vừa đủ tuổi cưới vợ, ta thấy ngươi rất hợp nha!”

Ta nhất thời câm nín.

Trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên chuyển nhà vào ngày mai hay là ngày mốt.

Thấy ta không nói lời nào, Trương đại thẩm được nước lấn tới:

"Không thì, ta bảo hắn tới đây, để hai người gặp mặt một lần nhé?"

Ta vội vàng từ chối:

"Không..."

"A tỷ, ta đói bụng."

Giọng nói Kiều Ảnh khàn khàn, hắn bình tĩnh nhìn Trương đại thẩm, ánh mắt cực kì không thân thiện.

Trương đại thẩm bị hắn nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, ngượng ngùng đứng lên:

"Các ngươi ăn cơm đi, ta không quấy rầy nữa.”

Trước khi ra khỏi cửa, bà ta còn không quên quay đầu lại nói một câu:

"Đại muội tử, ngươi cứ cân nhắc đi, em họ của ta rất tốt."

Ta: "......"

Nhìn bóng lưng bà ta dần dần biến mất sau cánh đồng, ta không thể không thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Ảnh đi tới bên cạnh ta.

"Ta không thích nơi này."

Ta nghĩ rằng hắn thấy ở đây không thoải mái, cũng không nghĩ nhiều, đồng tình nói:

"Ta cũng không thích chỗ này lắm."

"Nếu vậy, chúng ta lại chuyển nhà đi?”

Kiều Ảnh quay đầu nhìn ta.

Bây giờ hắn cao hơn ta rồi.

"Ừm..."

Thế nhưng, chúng ta vẫn chưa thể chuyển nhà ngay.

Bây giờ đang vào mùa mưa, mưa suốt mấy ngày không ngừng.

Ta và Kiều Ảnh đành tạm nán lại trong thôn.

Trong lúc đó, em họ của Trương đại thẩm thế mà thật sự tới nhà, thoạt nhìn có vẻ… không được tốt lắm.

Thế nhưng vì phép lịch sự, ta vẫn qua loa nói với hắn vài câu, vất vả lắm mới đuổi được hắn đi, vừa quay đầu đã bị Kiều Ảnh doạ sợ.

Không biết hắn đã đứng sau lưng ta từ bao giờ.

"Sao ngươi đi mà không có tiếng vậy hả?”

Kiều Ảnh không trả lời ta, chỉ thâm ý nhìn người đàn ông đang đi dưới màn mưa kia, giọng lạnh lùng:

"Người kia, không giống người tốt."

Ta bị hắn chọc cười:

"Sao hả? Có phải người tốt hay không thì ngươi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được chắc?"

Kiều Ảnh nghiêng đầu nhìn ta một cái rồi trở về phòng mình.

Tính tình của hắn vẫn rất kì quái, trong khoảng thời gian này còn kì quái hơn.

Ta thầm đoán, chắc là hắn đến tuổi dậy thì.

Buổi tối, ta đốt linh phù nói chuyện phiếm với các sư muội.

"Các ngươi nói xem, chẳng may ngày nào đó Phượng Ảnh khôi phục kí ức, thịt ta thì sao?”

Nhị sư muội sửng sốt:

"Sao tự dưng lại hỏi thế?"

Ta chậc chậc một tiếng:

"Gần đây hắn có hơi kỳ quái, nhưng ta lại không tả được hắn kỳ quái ở đâu. Tóm lại, mỗi lần đối diện với hắn thì ta đều rất sợ hãi.”

Tam sư muội nói:

"Haiz, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, có thể bởi vì thời tiết không tốt cho nên tâm trạng hắn sa sút thôi, ngươi cứ quan tâm hắn hơn là được rồi."

Ta: "......"

"Tiểu sư muội đâu?"

Nhị sư muội:

"Dạo này nàng đang bận yêu đương, gần đây quen biết một kiếm tu, ngày nào cũng chạy theo người ta."

"Thôi không nói nữa, ta phải đi Phù Dung các mua điểm tâm đây, muộn tí nữa sẽ không cướp được.”

Tam sư muội:

"Ta cũng phải đi ngâm suối nước nóng đây.”

"Hẹn gặp lại nha đại sư tỷ.”

Ta nhìn ánh sáng trên linh phù tắt ngóm, ngửa đầu nằm xuống giường.

Phải nhanh chóng chuyển đi thôi, lần tới chúng ta chuyển đến kinh thành vậy.

Nơi đó náo nhiệt, đúng lúc muốn vui chơi một chút.

10.

Mười ngày sau, tuy rằng mưa đã ngừng, ta và Kiều Ảnh vẫn không chuyển đi được.

Nhà của chúng ta bị dân làng vây kín, Trương đại thẩm vốn nhiệt tình hiếu khách lúc này mặt mũi dữ tợn, chỉ vào ta mắng:

"Mau giao hung thủ giết người ra đây!"

Em họ của thím Trương đã chet, bọn họ đều nói là Kiều Ảnh giết hắn.

Ta không tin.

Ta hỏi bà ta:

"Ngươi nói là đệ đệ ta giết, có chứng cớ không?"

Trương đại thẩm tức giận đến mức đỏ bừng mặt:

"Có người nhìn thấy!"

"Thấy cái gì?"

Bà ta chỉ vào một người đàn ông thấp bé:

"Hắn là thợ săn, rạng sáng khi xuống núi đã thấy Kiều Ảnh cầm đao chỉ vào em họ ta!"

Ta nhẹ nhàng "à" một tiếng.

Kiều Ảnh mở cửa phòng, sắc mặt âm u đi ra.

Hắn nói:

“Ta không giết hắn."

Ta che chở hắn sau lưng, cười cười với bà con thôn dân:

"Chuyện ngươi nói thì ta có biết.”

"Rạng sáng hôm nay, em họ của ngươi lén lút lục lọi trong viện của ta, còn muốn trèo cửa sổ vào phòng ta, trùng hợp bị đệ đệ ta bắt gặp."

"Đệ đệ ta tức giận, vậy nên mới dùng đao dọa hắn."

Kiều Ảnh kinh ngạc nhìn ta.

Ta bất đắc dĩ nói:

"Ta cũng không phải heo chet, tiếng động lớn như thế chẳng lẽ ta không nghe thấy chắc?”

Trương đại thẩm nghe ta nói xong, bắt đầu la hét:

"Ngươi nói thế, không phải là thừa nhận hắn giết người rồi sao?"

Ta ngắt lời bà ta:

"Làm phiền nghe cho rõ, những gì ta nói là doạ em họ ngươi sợ hãi.”

Ta nhìn quanh bốn phía, bình tĩnh hỏi một câu:

"Ta có thể nhìn thi thể hắn không?"

............

Thôn dân kẹp tôi và Kiều Ảnh ở giữa, chia ra đi ở đằng trước và đằng sau.

Họ sợ chúng ta bỏ chạy.

Kiều Ảnh đi bên cạnh ta, cơ thể có hơi cứng ngắc.

Ta thở dài, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

"Không sao đâu, có tỷ tỷ ở đây rồi."

Nhìn xem, đường đường là ma quân mà vẫn bị những điêu dân kia bắt nạt thành thế này!

Ta nhìn thấy mà đau lòng.

Em họ của thím Trương tên là Vương Ương, thi thể vẫn để trong nhà hắn.

Khi chúng ta tới, trời không còn sớm nữa.

Trên cửa treo hai chiếc đèn lồ ng trắng, gió thổi khiến chúng đung đưa qua lại.

Nhìn qua có hơi kinh dị.

Ta dừng một chút, nghiêng đầu hỏi Kiều Ảnh:

"Ngươi có sợ không? Nếu sợ thì đứng ngoài chờ ta.”

Hắn lắc đầu trong im lặng, nắm tay ta chặt hơn.

Thấy thế, ta không nói nữa, kéo hắn vào nhà họ Vương.

Bình luận

Truyện đang đọc